Chương 47: Dạ tập bắt đầu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn nhưng binh sĩ hàng năm sống trong quân lữ đã tôi luyện ra nhuệ khí cùng sát khí bức người, Cát Kinh Vân còn miễn cưỡng có thể chịu được, tướng sĩ bên cạnh tay đã bắt đầu phát run rồi, Cát Kinh Vân trừng mắt nhìn hắn một cái, quát: "Hoảng cái gì. Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ."

Vì để cho chính mình thêm can đảm, Cát Kinh Vân dẫn đầu nghênh đón, tướng sĩ cao tráng ( cao lớn + cường tráng) coi giữ làm sao để hắn vào mắt, cho dù thân hình Cát Kinh Vân cũng khỏe mạnh như trâu.

Nhìn ra đối phương khinh địch, Cát Kinh Vân bắt lấy vạt áo đối phương, tướng sĩ coi giữ cười lạnh một tiếng, hắn còn muốn động thủ hay sao. Vung cánh tay tráng kiện lên, đỡ một chiêu đánh bất ngờ của Cát Kinh Vân, nhưng lại không nghĩ rằng Cát Kinh Vân sẽ thuận thế bắt lấy cánh tay hắn, trọng tâm hạ thấp, tay kia thì bắt lấy đai lưng hắn, xuất ra một chiêu xinh đẹp quá kiên suất.

Thân thể cường tráng hung hăng ngã trên mặt đất, Dưới chân cơ hồ đều phải lay động đứng lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, giờ khắc này cửa phòng đã mở ra, tiểu tướng chạy ra, lắc đầu với bọn họ, trong phòng cơ bản là không có hộp gỗ.

Cát Kinh Vân hét lớn một tiếng: "Mau đi."

Hắn vừa nói, ba người dựa theo phương pháp tiến vào doanh địa, chạy theo ba hướng khác nhau, Đông Lân đôi mắt phát lạnh, thân ảnh gầy gò lấy một tốc độ quỷ dị đánh úp về phía Cát Kinh Vân, Cát Kinh Vân kinh hãi, cuối người xuống, từ chân phải rút ra một chủy thủ thuận tay vung lên.

Một ánh sáng sắc lạnh hiện lên, Đông Lân không ngờ trên người hắn còn có dấu binh khí, Cát Kinh Vân công phu vốn cũng không yếu, Đông Lân trong nháy mắt sơ sẩy, đã để cho hắn bắt lấy khe hở, phi thân rời đi.

Đông Lân cả giận nói: "Đuổi theo."

Đáng chết, vậy mà để cho hắn chạy thoát. Bên ngoài đã khai chiến, người trong chủ doanh vẫn thản nhiên. Trước bàn, trên bàn cờ gỗ quân cờ đen trắng sắp xếp hỗn loạn, không như là cờ vây, Túc Nhậm một tay bưng trà tháng sáu tuyệt phẩm, một tay cầm quân trắng chờ Hàn Thúc.

Hàn Thúc tay nắm quân đen, lại thật lâu không biết đánh như thế nào, cờ năm quân nhìn như đơn giản, nhưng khi thử thì thật sự không dễ. Cầm lấy bát trà bên cạnh lại uống một ngụm, Hàn Thúc cắn răng một cái, đặt quân cờ xuống. Túc Nhậm cũng lập tức đặt xuống, "Ngươi thua."

Hàn Thúc nhìn kỹ, quả thực đã năm quân liên tục, thật là kì lạ mà. Vừa rồi sao hắn không nhìn thấy?

"Báo."

Ngoài trướng truyền đến một giọng nam, Hàn Thúc tâm tình không tốt, hét lớn một tiếng: "Nói."

Đã sớm biết tính tình của Hàn Thúc, Đông Lân không có bị thanh hổ gầm dọa, bình tĩnh hồi bẩm: "Túc phó tướng mang tướng sĩ áo lam đến đã bắt đầu hướng thành lâu công kích lần đầu tiên, Ngô trung tướng dựa theo giao phó của ngài, đang cùng bọn họ chiến đấu. Hậu viện bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm hắc y tướng sĩ cùng hơn ba mươi áo lam tướng sĩ. Trong đó hắc y tướng sĩ chia làm ba người một tổ, động tác rất nhanh tiến đến mỗi gian phòng trống, quân ta đã toàn lực chặn đường, nhưng là chỉ bắt được mười tám hắc y tướng sĩ, bất quá áo lam tướng sĩ đã bắt được toàn bộ tù binh."

Túc Nhậm giương giọng nói: "Tiến vào nói chuyện."

Đông Lân cất bước tiến vào, Túc Nhậm lập tức hỏi: "Vì sao mới bắt được mười tám hắc y?"

Tiến vào hơn một trăm người, cư nhiên là bắt được mười tám người, tinh binh của hắn khi nào trở nên kém như vậy? Sắc mặt Đông Lân cũng rõ ràng cứng đờ, thanh âm vẫn vững vàng, trả lời: "Bọn họ mục tiêu rõ ràng, phối hợp lẫn nhau, hành động nhanh chóng, một khi xác định trong phòng không có hộp gỗ, lập tức từ nhiều phương hướng rút lui, hơn nữa chiêu thức của bọn họ rất là quái dị, binh khí cũng thực hoàn mỹ."Túc Nhậm nhíu mày, "Bọn họ dùng cái gì vũ khí?"

Hắn không nhớ rõ bọn họ có binh khí hoàn mỹ gì.

"Chủy thủ."

Đông Lân đem chủy thủ đã được làm lại trên người binh sĩ thu được trình lên.Túc Nhậm vừa thấy, quả nhiên so với chủy thủ bình thường tinh xảo khéo léo hơn một ít, dễ dàng mang theo.

Vốn tâm tình đang buồn bực Hàn Thúc thấy rõ vật trong tay Túc Nhậm, sang sảng cười ha hả, đắc ý hỏi: "Thế nào, rất sắc bén tinh xảo đi? Đây đúng là ta dựa theo yêu cầu của phu nhân tạo ra."

Tìm không ít người giỏi tay nghề mới hoàn thành được. Dạ tập cư nhiên thật sự tác dụng, không uổng phí hắn vất vả như vậy. Ngay cả như vậy, cũng không nên chỉ bắt được mười tám người, Thanh Mạt, tài luyện binh của ngươi rất cao sao?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Túc Nhậm, Hàn Thúc tâm tình tốt, cười nói: "Trải qua lần điều tra này, phu nhân nhất định rất nhanh có thể đoán ra ngươi bố trí nghi trận."

Nhìn chủy thủ trong tay chậm rãi buông ra, Túc Nhậm khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, thản nhiên trả lời: "Ta sớm đoán được, nàng cuối cùng sẽ đi qua được, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi. Bất quá hiện tại đã là giờ Thân, qua một canh giờ nữa đã là tảng sáng, một cái canh giờ nàng phá không được trận của ta, đêm nay dạ tập bọn họ liền xem như bại, đêm mai hộp gỗ ta không định đặt ở chỗ cũ nữa."

Muốn tìm hộp gỗ, cũng không dễ dàng như vậy, bằng không hắn làm sao cho bọn hắn thời gian là ba ngày. Hàn Thúc ngẩn ra, chậc chậc thở dài: "Không thể ngờ được ngươi lại nghiêm túc như thế."

Nguyên lai còn tưởng rằng Túc Nhậm chỉ là cùng bọn họ chơi đùa mà thôi, không thể ngờ được hắn còn dùng cả trận pháp, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian thật đúng là không nhiều lắm.

Túc Vũ không mặc khôi giáp, một thân phục trang đơn giản đứng ở cuối đội ngũ, mày kiếm mắt sáng, nhìn chằm chằm chiến cuộc chiến, trên mặt không thấy khẩn trương. Trên tường thành, tên bay như mưa, nhưng do hắn dốc lòng thao luyện, đám tân binh này coi như khá tốt, đều có thể ngăn trụ thế công của trận mưa tên, tấm khiên cùng cung tiễn phối hợp ăn ý, trước mắt xem ra, hai bên đều không có chiếm thượng phong, vẫn đang giằng co.

"Báo."

Một tiểu tướng áo lam nhanh chóng đi đến bên người Túc Vũ, báo cáo: "Các tướng sĩ tiến vào sau doanh địa, liền bị quân coi giữ phát hiện, toàn bộ bị bắt. Hơn nữa..."Tiểu tướng ấp a ấp úng, Túc Vũ lạnh giọng quát: "Nói"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro