Chương 48: Dạ tập bắt đầu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu tướng không dám chần chờ, trả lời: "Đồng thời có hơn trăm hắc y tướng sĩ xuất hiện, đang lẻn vào doanh địa, bất quá bọn họ đi vào rất nhiều."

Thanh Mạt, ngươi cũng kiềm chế không được sao? Nàng muốn lợi dụng binh lực của hắn kiềm chế nhị ca, thừa dịp hỗn loạn lẻn vào trộm hộp gỗ. Nghĩ hay như vậy, Túc Vũ trầm giọng nói: "Điều hai trăm tướng sĩ ở phía sau viện mai phục, bọn hắn trộm được hộp gỗ, lập tức phục kích cướp đoạt."

"Rõ."

Tiểu tướng lĩnh mệnh mà đi. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thành lâu vẫn đơn thuần dựa vào tên trận cùng bọn họ đối địch thủ thành, Túc Vũ cười thầm, xem ra nhị ca đêm nay cũng chỉ nghĩ phái ra trăm người tới cùng bọn họ chơi đùa mà thôi, này không thể được.

Con ngươi đen híp lại, tuấn nhan khẽ nhếch, đối với quan truyền lệnh phía sau hạ lệnh: "Đổi trận, toàn lực tiến công."

"Rõ"

Trước thành lâu, binh sĩ xếp thành hàng lại lấy tốc độ cực nhanh chuyển đổi trận hình, hình thành đội hình mới. Ở phía sau tướng sĩ cầm cung được che dấu đi, phía trước các tướng sĩ dùng tấm chắn ngăn cản công kích của mưa tên, toàn bộ đội ngũ như một trường kiếm, một đường phóng đến cửa thành. Phía trước đánh thật náo nhiệt, Cố Vân và binh lính cũng nhìn xem, qua một hồi lâu, Cát Kinh Vân mang theo các tướng sĩ rốt cục chạy trở về.

Cố Vân vội la lên: "Thế nào?"

Một đường chạy như điên trở về hơi thở rõ ràng không xong, bất quá Cát Kinh Vân vẫn trầm ổn trả lời: "Quân coi giữ sâu sắc dũng mãnh, tuy rằng chúng ta đã muốn tận lực cẩn thận, tốc độ nhanh hơn nhưng vẫn có mười tám người bị bắt. Hậu viện sáu mươi phòng, năm mươi bảy phòng đã kiểm tra, không có phát hiện hộp gỗ."

Cố Vân sắc mặt trầm xuống, không thích hợp.Sáu mươi so với năm mươi bảy, chỉ có ba cái phòng không có xem xét, hộp gỗ ở trong đó tỷ lệ là 5%,, khả năng không lớn.

Nếu hộp gỗ không ở hậu viện, Túc Nhậm phái nhiều người như vậy bảo vệ hậu viện làm cái gì?

Là vì mê hoặc địch nhân?

Vậy hộp gỗ ở đâu?

Ở bên trong chủ doanh hay trong thư phòng?

Hay là là thiên thính?

Cố Vân liễm mi suy tư, thấp giọng nói: " Đem bản đồ địa hình lấy ra cho ta xem."

"Có."

Cát Kinh Vân từ tay áo lấy ra một bản đồ, ở trước mặt Cố Vân mở ra. Dưới ánh trăng, bản đồ rắc rối phức tạp làm cho người ta hoa mắt nhưng Cố Vân một chút cũng không oán giận hoặc nghi ngờ, tựa hồ nhìn trong bóng tối, đối với nàng mà nói là chuyện bình thường. Ánh mắt lợi hại nhìn kỹ, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nghe không được hỉ giận của nàng vang lên, "Lần này đi vào, binh lực đã được sắp xếp có biến hóa hay không?"

Vừa rồi thời điểm hắn đi ra kiểm kê nhân số, hắn cũng cùng với tướng sĩ của mình hỏi tình huống bên trong, Cát Kinh Vân nhớ lại sửa sang một hồi, mới cẩn thận trả lời: "Thủ vệ ở hậu viện vẫn sâm nghiêm, hơn phân nửa tướng sĩ đều ở lại hậu viện, bất quá có một chút kỳ quái, binh sĩ tập trung ở giữa đình phía sau viện đại khái có hơn năm trăm người đóng quâm, thực sự đi tuần tra ở phía sau viện cũng không quá hai trăm."

Đóng quân năm trăm người nhưng tuần tra lại chỉ có hai trăm người, như vậy những người khác thủ hộ nơi nào - chính là chỗ để hộp gỗ?

Tinh quang trong mắt Cố Vân chợt lóe qua, thầm than nói: "Khá lắm Túc Nhậm."

Kỳ thật năm trăm người kia căn bản không phải vì thủ hộ gian phòng ở hậu viện, mà phái người tuần tra cũng là vì mê hoặc bọn họ, đồng thời có thể đợi bọn họ lẻn vào chưa tới được ngôi đình ở giữa viện liền bắt lại, Túc Nhậm chân chính muốn thủ hộ là ngôi đình ở giữa viện kia. Ở đó, trước là tường thành, sau có mãnh tướng, trung đình mặc dù không có người tuần tra, lại trở thành trong nơi an toàn nhất cũng không ai chú ý nhất.

Tay nhẹ nhàng chỉ vào bản vẽ, dựa theo tính cách Túc Nhậm , hộp gỗ tuyệt đối sẽ không ở chủ doanh, thì phải ở - rốt cục ngón trỏ dừng ở một chỗ.

Ánh mắt xinh đẹp của Cố Vân như mắt mèo ở ban đêm lóng lánh giảo hoạt, hướng tới Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân ngoắc ngoắc ngón tay, Cố Vân cười nói: "Hai người các ngươi lại đây, đem binh chia làm hai đường, Lãnh Tiêu, ngươi theo..."

Bóng đêm dần dần tối hơn, vốn là ban đêm yên tĩnh, lại bởi vì những cây đuốc kia cùng một lần lại một lần tiến công cùng hò hét ồn ào náo động xao động. Bởi vì Túc Vũ thay đổi trận thế, tướng sĩ phía trước xông vào đầu tiên đã đến phía dưới thành lâu.

Muốn công chiếm thành lâu, chỉ có hai phương pháp, một là cường công mở cửa thành; hai là trèo lên tường cao, từ mặt trên đánh vào, tường thành cao hơn ba trượng, cho dù có thể đem thang dây ném lên, leo lên cũng cần không ít thời gian,trên thành lâu lại có tên trận bảo hộ, càng đừng nói trèo lên thành lâu còn có mấy trăm tướng sĩ thủ thành chờ bọn họ.

Bởi vậy Túc Vũ lựa chọn cường công mở cửa thành, phía trước mấy chục tướng sĩ hợp lực ôm một cây đại thụ mà hai người mới ôm hết được, hô theo tiết tấu từng chút một đâm vào cửa thành, một âm thanh nặng nề từ cửa thành cao lớn truyền đến tai vào mỗi ngừơi.

Tường thành ở trên tháp cao có thể thấy rõ ngoài thành lâu cùng với hậu viện, tình huống trong doanh ở đây đều có thể nhìn rõ ràng rành mạch. Trong tháp cao, Túc Nhậm nhìn binh lính phía dưới cầm thân cây đâm mạnh vào cửa thành, trên mặt chẳng những không có tức giận, mà ngược lại còn tươi cười, thản nhiên.

Tân binh tố chất tốt, điều đó cho thấy Túc gia quân sẽ nghênh đón càng nhiều mãnh tướng, hắn tự nhiên là vui vẻ. Một bên khác Hàn Thúc cũng sang sảng cười nói: "Trận pháp luyện được cũng không tệ lắm."

Luyện tập nửa tháng có thể biến hóa hai trận hình mà vẫn như trước không loạn, lần đầu tiên ở trên chiến trường cũng không nhát gan, bối rối, rất tốt.

"Ngài nếu vẫn dùng tên trận mà đánh thì không cần bao lâu nữa cửa thành của ngàicũng sẽ bị khai phá."Hàn Thúc có chút vui sướng khi người gặp họa cười nói.

Túc Nhậm tưởng dựa vào tên trận là có thể đem đàn nghé con mới sinh này ngăn cản ở bên ngoài sao, phỏng chừng là không có khả năng đi. Bọn họ trên đỉnh đầu có tấm chắn, cho dù là tên như mưa rơi xuống, chỉ cần trận pháp không loạn, muốn lấy mạng bọn họ là không có cách nào.

"Người tới." Túc Nhậm thấp giọng kêu.

"Có."Một gã trung tướng bước lên.

"Đổi thạch công."Chần chờ một hồi, Túc Nhậm lại nói, "Chọn khối nhỏ một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro