Chương 50: Dạ tập kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân bất vi sở động, linh mâu híp lại, nhìn về phía tháp mơ hồ thấy hai bóng người, tin tưởng Túc Nhậm cũng chú ý chiến cuộc này, Túc Vũ chỉ thấy được tiến công trước mắt, nhưng không có cơ hội nhìn thấy tấn công ở hậu viện, Túc Nhậm hẳn là có phúc được thấy.

Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai má, Cố Vân tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Bình tĩnh một chút chớ nóng, trò hay vừa mới bắt đầu thôi, kỳ thật ta hiện tại muốn nhìn bộ dáng nhị ca ngươi kinh ngạc còn hơn là muốn thắng ngươi."(bất vi sở động:bất động)

Túc Vũ sắc mặt phút chốc đen lại, thấp giọng mắng: "Ngươi thật sự là cuồng vọng tự đại."

Cố Vân hướng về phía trước chỉ chỉ, cười nói: "Chờ xem đi."

Túc Vũ nhìn theo phương hướng nàng chỉ, một màn trước mắt làm cho hắn nói không nên lời nói, "Bọn họ - "

Các binh lính vừa rồi đứng ở phía dưới tường thành, đang lấy một tốc độ không tưởng mà leo lên, thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn làm cho người ta kinh ngạc, một cây ngân thương kia tựa hồ là đã được tính toán vị trí nên cắm ở nơi nào. Bọn họ một thân hắc y, tựa như thằn lằn, ở trên tường trở thành võ nghệ cao cường, không giống như khinh công mà đây là thật sự leo lên, cũng bởi vậy mà càng làm cho người ta giật mình.

Hơn nữa có thể hoàn thành động tác đó không phải một hai người, phía dưới tường thành bảy tám mươi người tất cả đều lục tục đi lên, tính toán thời gian, lại không đến nửa nén hương. Như vậy cũng quá khoa trương rồi đi, hành động cùng kỹ xảo đặc thù này không chỉ làm cho chiến sĩ phía sau Túc Vũ cả kinh mà ngay cả binh lính đang cố gắng phá cửa thành đều nhìn đến trợn mắt há mồm.

"Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"

Hàn Thúc nhìn chằm chằm hậu viện nhìn nửa ngày, vẫn là không hiểu. Đoàn người giơ tấm chắn thật to, trên đường gặp được doanh tướng thủ thành cũng không phản kháng chỉ giơ tấm chắn thật dày đem toàn bộ người bảo hộ bên trong, hướng về phía trung đình, chỉ thủ chứ không công.

Thật vất vả đến trung đình ở hậu viện, cũng là nơi tướng thủ thành nhiều nhất, rốt cục một đoàn người trong nháy mắt từ một phân thành hai, hai chia làm bốn, có đội bị tướng sĩ thủ thành công kích, bọn họ lại lập tức hợp lại một chỗ, đem tấm chắn vây bọn họ ở bên trong, đúng là kỳ quái phân phân hợp hợp, đem không ít tướng thủ thành khống chế ở ngoài tấm chắn.

Túc Nhậm cùng Hàn Thúc càng xem càng kỳ quái, bọn họ như vậy chỉ có thể tạm thời cầm chân các tướng thủ thành ở hậu viện mà thôi, tại sao lại làm vậy?

Trên thành lâu âm thanh binh khí va chạm đã kéo lực chú ý Túc Nhậm và Hàn Thúc trở về, bọn họ chỉ nhìn hậu viện một chút, sao thành lâu đã bị đánh vào rồi?

Sắc mặt Túc Nhậm rốt cục thay đổi, hướng trung tướng một bên gầm hỏi: "Sao lại thế này?"

Túc Nhậm khó có được mà biến sắc, trung tướng lập tức trả lời: "Các tướng sĩ hắc y dùng nỏ cắm ngân thương lên tường thành sau đó leo lên, hơn trăm người chỉ dùng không đến nửa nén hương, chúng ta căn bản không kịp phản ứng bọn họ cũng đã công lên."

Nhìn kỹ, trên tường thành quả thật còn mấy ngân thương dựng thẳng, thật không biết là nên kinh hỉ hay nên tức giận, Túc Nhậm nhịn không được cảm thán nói: "Bọn họ cư nhiên có thể dựa vào mấy ngân thương chống đỡ mà nhanh chóng công lên tường thành, tân binh lần này tố chất khá tốt."

Hàn Thúc lắc đầu, trả lời: "Tân binh có tố chất, không sai, bất quá ta càng bội phục là người huấn luyện bọn họ hơn, ta đã tận mắt nhìn bọn họ chật vật leo lên vách núi nhưng hiện tại chỉ mới qua mười ngày ngắn ngủi, không ngờ đã có thành tựu như vậy, phu nhân đúng là người tài ba."

Thành lâu là nơi dễ thủ khó công, Túc Nhậm phái ra ba trăm tinh binh canh gác vốn đã dư dả, lại thật không ngờ chỉ mới một chút đã đi lên trăm người, phía dưới còn có một đội nhân mã phá cửa thành, hỏa tiễn cũng không ngừng bắn lên tường thành, trong lúc nhất thời, thành lâu loạn thành một đống.

Nếu không tiếp viện, cửa thành phỏng chừng là muốn thủ cũng không được. Túc Nhậm cùng Hàn Thúc đồng thời quay đầu, nhìn vào phía trong, tấm chắn thật to đang vây khốn tướng sĩ thủ thành ở hậu viện, bỗng hiểu được dụng ý của Cố Vân, sắc mặt Túc Nhậm càng ngày càng trầm, Hàn Thúc cười ha ha đứng lên, "Túc thống lĩnh, phu nhân chiêu này không chỉ là dương đông kích tây đơn giản mà là hai bút cùng vẽ. Ha ha, song dương trận của ngươi tựa hồ đã bị phá rồi."

Túc Nhậm lần này thật sự là thông minh quá bị thông minh hại. Túc Nhậm cười khổ lắc đầu, mà lúc này vài hắc y tướng sĩ đã sớm không ở trên thành lâu ham chiến, mà là trực tiếp nhắm về phía phòng nhỏ ở sau cửa thành nơi binh lính nghỉ tạm.

Đẩy cửa gỗ ra, không làm cho bọn họ lao lực đi tìm, một hộp gỗ để trên bàn, tiểu tướng Lưu Tinh vui sướng cười nói: "Quả nhiên như HLV sở liệu, hộp gỗ thật sự ở đây."

Đang muốn cầm lấy hộp gỗ, lại cảm giác được một cỗ hàn khí xuyên thấu qua hộp gỗ đánh úp lại, Lưu Tinh ngạc nhiên nói: "A! Bên trong chứa cái gì vậy, lạnh quá nha."

"Bên trong là cái gì không quan trọng, chạy nhanh đi, hộp gỗ giao đến tay HLV mới tính là thắng."

Lãnh Tiêu cầm khăn trải bàn lên, bao lấy hộp gỗ cột vào phía sau mình, dẫn đầu xông ra ngoài. Bọn họ trở lại thành lâu là lúc, nhóm tướng thủ thành đều cả kinh, ai cũng không ngờ, Lãnh Tiêu lấy được hộp gỗ lại chọn từ thành lâu đi ra ngoài.

Khi Lưu Tinh cùng mấy người khác che dấu Lãnh Tiêu từ thành lâu nhảy xuống, hắn vốn có võ công, khinh công cũng không kém, ba trượng đối với hắ cũng không tính quá khó khăn. Hắn nhảy xuống ở hai bên tướng sĩ phục kích tên hỏa rốt cục theo chỗ tối hiện thân, che dấu hắn rút lui an toàn.

Lãnh Tiêu một khắc cũng không dám chậm trễ, phi nước đại về phía Cố Vân, rốt cục dừng lại ở trước mặt nàng, Lãnh Tiêu nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, đưa tới tay Cố Vân, "HLV, hộp gỗ đã lấy đến."

Vừa rồi một đường chạy như điên do quá mức khẩn trương, bây giờ hắn mới phát hiện, sau lưng mình bị đông lạnh cơ hồ không cảm giác, trong hộp gỗ rốt cuộc là cái gì?

Cố Vân tiếp nhận hộp gỗ, lại không biết là rất lạnh, đem hooj gỗ dựng thẳng để trên mặt đất, Cố Vân nhìn về phía Túc Vũ, cười nói: "Trò chơi đã kết thúc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro