Chương 51: Té xỉu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộp gỗ đã giao cho Cố Vân, tỷ thí coi như đã xong.

Túc Nhậm cùng Hàn Thúc từ tháp cao đi xuống, ra đến cửa thành, tướng sĩ ba quân cũng đã xếp thành hàng, mà lúc này, nắng sớm ửng đỏ cũng phá vỡ tầng mây, thông báo bình minh đã đến.

Túc Nhậm đứng ở giữa hai người, nhìn về phía Túc Vũ, hỏi: "Thắng bại đã phân. Tam đệ, đệ có gì muốn nói không?"

Trước mặt chúng tướng, Túc Vũ cũng không mịt mờ kéo dài, nói thẳng nói: "Nguyện cược chịu thua, ta không có gì muốn nói."

Cố Vân mỉm cười, người này tuy lỗ mãng, ngạo mạn, nhưng cũng chính trực, không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, ấn tượng của Cố Vân với hắn lại tốt thêm vài phần.

Nhớ tới hộp gỗ trong tay, Cố Vân đưa cho Túc Nhậm, "Cái này trả lại cho ngươi."

Túc Nhậm không tiếp, chỉ cười nói: "Nếu đã thắng, vậy chiến lợi phẩm này cũng thuộc về người chiến thắng."

Chiến lợi phẩm? Cố Vân liền cảm thấy ánh mắt Túc Nhậm rất quái lạ! Nàng khẽ vuốt thân hộp, hơi lạnh này làm nàng nghĩ đến... "Băng Luyện?"

Mở hộp gỗ ra, Băng Luyện trắng như tuyết nằm bên trong, ngân quang lóng lánh.

Túc Vũ sắc mặt đại biến, vội la lên: "Nhị ca huynh sao có thể tự tiện quyết định?" Đây chính là bội kiếm của vợ tộc trưởng Túc gia, nhị ca sao có thể...

Túc Nhậm thản nhiên đánh gãy lời hắn, "Không phải do ta quyết định mà là Băng Luyện tự mình lựa chọn."

"Không thể..."Túc Vũ còn chưa nói hết, đã hoảng sợ nhìn Cố Vân cầm Băng Luyện trong tay, mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm, không hề bị hàn khí của nó ảnh hưởng. Này -- Băng Luyện thật sự chọn nàng sao?

Cố Vân vẫn rất thích Băng Luyện, lần trước vội vàng từ biệt, nàng rất nhớ nó. Nhớ đến sự thần kỳ của nó, Cố Vân nhịn không được rút Băng Luyện ra , lại xem kỹ một phen.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, âm  thanh kéo dài, hàn khí bao phủ, trừ Cố Vân ra thì mọi người cách Băng Luyện một trượng đều cảm thấy lạnh vô cùng.

Túc Vũ còn muốn nói gì đó cũng chỉ có thể nuốt xuống. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại xuất hiện lửa giận, không biết là do đâu nhưng tóm lại chính là khó chịu, so với thua tỷ thí càng khó chịu hơn.

Cố Vân rốt cục cũng cảm nhận được sự khác thường của mọi người, đem Băng Luyện tra vào vỏ bỏ lại trong hộp, đem Băng Luyện trả lại cho Túc Nhậm, Túc Nhậm sớm nhìn ra ý đồ của nàng, nói tránh đi: "Đại tẩu, trận tỷ thí này tẩu thắng, lần trước cược hai người chưa có định ra tiền cược, hiện tại người có thể nói ra rồi chứ?"

Tiền cược? Đúng rồi, nàng xém chút đã quên mất. Tỷ thí lần này, thứ nhất là vì nàng cảm thấy rất nhàm chán, thứ hai là Túc Vũ cứ hở tí lại nữ nhân thế này nữ nhân thế nọ, nàng muốn hạ xuống nhuệ khí của hắn, bây giờ mục đích đã đạt được, nàng cũng không đặc biệt muốn gì cả. Ánh mắt xẹt qua những gương mặt trước mắt, có mất mát, có uể oải, có hưng phấn lại chờ mong, Cố Vân khẽ cười, nàng biết nàng muốn gì rồi.

Cố Vân tiến lên từng bước, cao giọng nói: "Hôm nay các tướng sĩ tham gia dạ tập mỗi người đều rất anh dũng, ta hy vọng tất cả binh sĩ có thể ở lại tướng quân phủ cùng với những chiến binh tinh nhuệ của Túc gia quân trở thành những chiến binh ưu tú nhất ."

Cố Vân nói xong, phía dưới một mảnh yên tĩnh, nhất là những tân binh chiến bại, người người mở to mắt nhìn Cố Vân, sợ chính mình nghe lầm.

Túc Nhậm buồn cười, "Là cái này?" Những người này hắn vốn đã muốn lưu lại, vậy mà bây giờ nhân tình này lại thành của nàng.

Cố Vân kiên trì gật đầu trả lời: "Đúng."

"Được."

Được Túc Nhậm cho phép, bọn người Lãnh Tiêu và Cát Kinh Vân hồi phục tinh thần lại trước tiên, cả đám đồng thanh trả lời: "Đa tạ HLV."

Cố Vân cười nói: "Đây là điều mọi người đáng có được. Về sau huấn luyện cho tốt, bằng không --"

"Nhảy ếch một ngàn lần." Chúng tướng đồng thanh trả lời.

Cố Vân sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười.

Nhìn Cố Vân cùng bọn họ ăn ý, Túc Nhậm cũng không nói gì, chỉ cao giọng nói: "Hôm nay tỷ thí dừng ở đây, từ ngày mai, những tướng sĩ tối nay tham chiến đều có thể ở lại tướng quân phủ, sắp xếp ở lại Phiêu Kị doanh."

"Đa tạ thống lĩnh."

Cố Vân sóng mắt vừa chuyển, tỷ thí đã xong rồi, nàng muốn gặp Tình, cũng nên sớm thực hiện kế hoạch rồi, nếu bây giờ nàng té xỉu trước mặt nhiều người như vậy, Túc gia sẽ thỉnh đại phu cho nàng đi.

Trong lòng có kế hoạch, Cố Vân mắt nhắm lại, thân mình thẳng tắp ngã xuống.

Vốn đã chuẩn bị tinh thần ngã xuống đất đầy đau đớn, nhưng vào thời điểm nàng ngã xuống, bên hông liền bị tóm lấy, một đôi tay ấm áp nhanh chóng ôm eo nàng.

"Thanh Mạt! Ngươi làm sao vậy? Thanh Mạt! Mau tỉnh lại!"

Là Túc Vũ?

Không ngờ phản ứng của tên này lại nhanh như vậy, đáng tiếc -- nàng không thể tỉnh lại.

"HLV"

"Phu nhân?"

"Mau mau mau, thỉnh đại phu."

Nàng ngất đi, một đám đại nam nhân loạn thành một đoàn, hiệu quả này khiến Cố Vân rất vừa lòng, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, hoa hoa lệ lệ té xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro