Chương 54: Truy tìm quốc khố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân tựa vào ghế, nhìn Túc Vũ trừng mắt với thánh chỉ trong tay, nổi trận lôi đình, "Trước khi tiệc mừng bắt đầu phải tìm được hoàng kim trở về ? Thời gian tiệc mừng bắt đầu chỉ còn hai tháng mà thôi, đi tới đi lui đến thành Tây Bắc cũng phải hơn hai mươi ngày, Hoàng Thượng là muốn chúng ta trong một tháng giải quyết loạn tặc ở Tây Bắc ? Chuyện này không có khả năng! "

Không như Túc Vũ nóng nảy, Túc Nhậm rất bình tĩnh, "Nếu không phải thời gian gấp như vậy, Hoàng Thượng cũng sẽ không để Túc gia quân đi." Quốc khố hoàng kim cư nhiên bị chuyển tới Tây Bắc, mà bọn hắn chỉ dùng vàng trong quốc khố mua vài thứ để mở rộng thế lực, Hoàng Thượng không giận mới là lạ.

Cầm thánh chỉ tùy tiện ném vào hộp gấm, Túc Vũ hừ nói: "Đại ca đi ra ngoài uống rượu, không có việc gì ba năm một tháng huynh ấy mới trở lại, làm sao bây giờ?" Việc nhỏ như tiêu diệt này mà cũng cần đại ca đến, cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ cái gì.

Thánh chỉ viết rõ Túc Lăng dẫn đầu, nếu là đại ca không đi, thì tức là kháng chỉ, Túc Nhậm nghĩ nghĩ, nói: "Không quan hệ, ngày mai ta mang ba vạn tinh binh trước tiến đến Tây Bắc. Đồng thời sai người ra roi thúc ngựa đi tìm đại ca sau đó trực tiếp đi Tây Bắc, ở Bội thành hội hợp, như vậy cũng không tính là kháng chỉ."

Cố Vân hưng trí bừng bừng hỏi: "Ngày mai liền xuất phát sao?"

Túc Nhậm dừng lại một chút, cũng không lập tức trả lời nàng, Túc Vũ nghe thấy câu hỏi của nàng đã muốn vội nói: "Ngươi không phải cũng muốn đi đi?!"

"Ừm."Cố Vân hào phóng gật đầu.

Túc Vũ lập tức quát: "Không được. Hành quân đánh giặc là chuyện rất nguy hiểm, không phải chuyện đùa." Một nữ nhân như nàng chỉ biết một chút võ công thôi mà lại muốn xem náo nhiệt.

"Ta có nói ta muốn đi chơi sao?" Mặc dù đi chơi mới là mục đích chính của nàng. Dạ tập so tài đã xong, nàng ở tướng quân phủ thực nhàm chán.

"Ngươi." Túc Vũ chán nản.

"Đại tẩu nếu nhất định phải đi, ngày mai tùy quân thì cùng đi với chúng ta, một mình tẩu hành động không an toàn." Hắn thấy với tính cách của nàng không cho nàng đi là không có khả năng, còn không bằng đem nàng đặt trong phạm vi an toàn. Đến Bội thành, nàng chính là trách nhiệm của đại ca.

"Nhị ca."Túc Vũ giận trừng hắn.

"Được."Cố Vân vui vẻ chấp nhận.

Sự tình đã định, Túc Vũ không phục hừ nói: "Ta đây cũng đi."

Vỗ nhẹ bờ vai của hắn, Túc Nhậm cười nói: "Tiệc mừng sắp tới, ngươi không ở lại, Tướng quân phủ chẳng phải là không có chủ nhân."

Túc Nhậm đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể ở lại, trong lòng thực không vui, Túc Vũ tức giận rời đi.

Túc Nhậm trong mắt xẹt qua một chút dị sắc, xem ra thật sự không thể cho Tam đệ cùng Thanh Mạt tiếp xúc với nhau nhiều được.

------------

Ngoài Hoàng thành, doanh trại nơi đóng quân.

Trên một bãi đất trống, binh tướng đã xếp thành hàng xong, một chữ Túc thật to nằm trên sắc cờ đỏ tươi nhìn có chút chói mắt, Cố Vân hơi hơi hí mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lãnh Tiêu đứng ở phía trước không xa trong đội ngũ. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lãnh Tiêu cũng nhìn lại đây, thấy rõ Cố Vân, Lãnh Tiêu luôn lạnh lùng lại giơ khóe môi lên.

Cố Vân cũng thản nhiên cười, nhưng không có đi lại gần đội ngũ. Túc Nhậm cùng một gã nam nhân thoạt nhìn hơn năm mươi đứng trước mặt đội ngũ, không biết đang nói cái gì, Cố Vân cũng không có hứng thú nghe, thói quen mặc trang phục màu đen, híp mắt tựa vào cột cờ, chờ bọn họ tập kết xong.

"Phu nhân thật sự đến đây."Một đạo vang dội tiếng cười ở bên tai vang lên, Cố Vân bất đắc dĩ mở mắt ra, thân hình cao lớn Hàn Thúc đứng ở trước mặt nàng, dương quang chói mắt đều bị che lấp không ít.

Phu nhân? Cố Vân ngẩn ra, nàng khi nào thì trở thành phu nhân?

Nàng không biết là sau ngày tỷ thí, tên của nàng đã truyền khắp toàn bộ tướng quân phủ, nàng thế mà lại thắng phó tướng, hơn nữa còn thắng một cách hoàn mĩ. Mỗi một chi tiết trong dạ tập đều được truyền lại vô số lần, mà tân binh nàng huấn luyện ra, người người đều uy mãnh. Trong quân vốn dùng võ vi tôn, trong một đêm, nàng đã trở thành truyền kỳ, ngay cả thống lĩnh cũng phải xưng hô nàng là " Đại tẩu ", nếu nàng không phải phu nhân thì ai có thể làm "Phu nhân " được?

Cố Vân nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Nàng rất không thích cách xưng hô này.

"Nghe nói phu nhân muốn tiến đến bao vây tiêu diệt loạn tặc, ta còn tưởng rằng nghe lầm, không ngờ phu nhân thật sự tới." Hàn Thúc hưng trí bừng bừng, không biết chính mình lớn giọng đã thành công đem tầm mắt mọi người tập trung đến trên người hai người bọn họ.

Trong quân không ít binh lính đều nghe qua chuyện tướng quân phu nhân cùng phó tướng tỷ thí, họ đối với kì nữ như nàng rất tò mò, nhưng đầu tiên nhìn thấy, đều đối với lời đồn sinh ra hoài nghi, một cô nương nhỏ nhắn như thế sao có thể là HLV ma quỷ trong miệng của đám tân binh kia được?

"Đại tẩu." Túc Nhậm cùng nam nhân hơn năm mươi tuổi đi tới, Túc Nhậm cười giới thiệu nói: "Vị này là Trấn Tây tướng quân Lâu Mục Hải, phụ thân Lâu tướng."

Người nọ là phụ thân của Lâu Tịch Nhan?! Không quá giống, nàng thấy Lâu Tịch Nhan là một nam nhân thanh nhuận tao nhã. Vị Trấn Tây tướng quân này mặt chữ điền, đôi mắt hổ phách, thân hình cường tráng, vừa thấy chính là cái loại cố chấp hơn nữa còn khó ở chung, cùng với những mãng phu trong tướng quân phủ này rất giống nhau, thật sự là không thể cùng Lâu Tịch Nhan liên hệ cùng một chỗ.

"Lâu lão tướng quân, nàng là thê tử của đại ca ta, Thanh Mạt. Lại nói, chúng ta cũng xem như là thân gia."

Cố Vân nhăn mày, nàng cùng Túc Lăng một chút quan hệ cũng không có, nhưng nàng đang đứng ở địa bàn của người ta lại không thể phản bác, thực làm cho người ta ức chế.

Lâu Mục Hải âm thầm đánh giá nữ tử trước mắt, nàng chính là muội muội của Thanh Linh đi, dáng người gầy gầy, trang phục bất nam bất nữ, đặc biệt nhất chính là cặp mắt mát lạnh sạch sẽ, chỉ là người này có điểm gì mà có thể được Túc đại tướng quân ưu ái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro