Chương 55: Truy tìm quốc khố (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với câu thân gia của Túc Nhậm, Cố Vân cùng Lâu Mục Hải đều là một dạng không quan tâm.

Túc Nhậm tự làm mình mất mặt, nhưng hắn lại nhớ đến Lâu Tịch Nhan đã phát thiệp mời, một tháng sau đại hôn, tân nương chính là Thanh Linh; mà Băng Luyện lại chọn Thanh Mạt thì cũng tức là Túc gia lựa chọn Thanh Mạt, đại ca không phản đối, thân gia này chắc chắn là định rồi.

Chỉ vào chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái ở phía sau, Túc Nhậm nói: "Đại tẩu , đại quân chuẩn bị xuất phát, tẩu lên xe ngựa đi." Lần đầu tiên có nữ quyến đi theo, hắn thật không biết cần chuẩn bị cái gì.

Cố Vân xem cũng không xem xe ngựa mà Túc Nhậm chỉ, trực tiếp trả lời: "Ta và các ngươi hành quân như nhau cưỡi ngựa là được rồi."

Hắn biết nàng không phải thiên kim tiểu thư mảnh mai, nhưng dù sao cũng là mười ngày đi đường, Túc Nhậm khuyên nhủ: "Đường xá xa xôi.... "

Không đợi hắn nói xong, Cố Vân cao giọng đánh gãy: "Nếu ta và các ngươi không giống nhau, thì cũng không có tư cách yêu cầu cùng các ngươi đi cùng, đường đi này với ta cũng không là gì cả. Xe ngựa không cần, xuất phát đi."

Thật cuồng vọng, đúng là nữ nhân kiêu ngạo.

Đây là tiếng lòng của mọi người, bất quá binh lính phía dưới nghe được càng tò mò, vị tướng quân phu nhân này rốt cuộc có năng lực gì lại dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế, Lâu Mục Hải còn tỏ vẻ khinh thường, đợi đến khi nàng ở trên lưng ngựa xóc nảy hai ngày, hai chân đều run lên thì nàng sẽ biết chính mình có bao nhiêu buồn cười, đến lúc đó khóc cũng không có tác dụng.

Được rồi, nàng nói cưỡi ngựa liền cưỡi ngựa, Túc Nhậm cũng không cưỡng cầu nữa, đối với tiểu tướng gật gật đầu, tiểu tướng mang đến một hắc mã cao lớn, hắc mã bốn vó thon dài, da lông trơn mượt, lưng ngựa cao gần bằng Cố Vân.

Cố Vân nhẹ nhàng vỗ về đầu ngựa, trong lòng có chút hưng phấn, nàng trước kia học cưỡi ngựa đều là loại ngựa bình thường, loại ngựa thuần huyết như này nàng vẫn thích nhất, hôm nay cuối cùng cũng được như nguyện.

"Phu nhân." Đúng lúc Cố Vân muốn lên ngựa thử một lần, lại có một tướng sĩ cầm một cái hộp gỗ trong tay đưa đến trước mặt nàng, chẳng qua tay cầm hộp gỗ run dữ dội.

Cố Vân có chút bực mình, nàng đáng sợ lắm sao? Hắn run cái gì?

Đối với nàng mà nói, Băng Luyện chỉ là có chút lạnh mà thôi, nhưng với người thường mà nói, chính là rét lạnh thấu xương. Cho dù cách hộp gỗ bao xa thì cũng giống nhau đều bị đông lạnh đến chết.

Mở hộp gỗ ra, bên trong quả nhiên là Băng Luyện, nhẹ nhàng xoa thân kiếm, cảm giác mát lạnh thực thoải mái, nàng thật sự rất thích thanh kiếm này, nhưng vẫn có chút lo lắng, nó hình như là bảo kiếm có linh tính, nàng vẫn nên hỏi ý kiến của nó một chút đi.

Cầm lấy Băng Luyện, Cố Vân đem nó để ở lòng bàn tay, ở trong lòng mặc niệm nói: "Băng Luyện, ngươi thật sự nguyện ý cùng ta làm bạn sao? Nếu ngươi nguyện ý liền động một chút."

Thân kiếm run đến mãnh liệt, Cố Vân hách nhất đại khiêu ( giật mình). Lúc này đây nàng đã chân thật cảm nhận được Băng Luyện có ý thức, nó hoàn toàn có thể hiểu được nàng nói. Chuyện này rất thần kỳ nha.

Năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, Cố Vân giờ phút này đã quyết định, nếu Băng Luyện cũng nguyện ý làm bạn cùng nàng, vậy thì liền cùng nhau kết bạn đồng hành.

Một tay cầm Băng Luyện, một tay đỡ yên ngựa, Cố Vân xoay người lên ngựa, nói với Túc Nhậm: "Đi thôi."

Nàng rốt cục nhận lấy Băng Luyện. Thật sự là quá tốt. Các lão nhân trong nhà hẳn là nên cảm tạ hắn.

"Xuất phát."Túc Nhậm ra lệnh, ba vạn nhân mã chậm rãi đi về phía Tây Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro