Chương 56: Truy tìm quốc khố (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên thuỳ Tây Bắc cách kinh thành quả nhiên xa xôi, đại quân đã tăng tốc nhưng tới nơi cũng là mười ngày sau. Đã qua hơn mười ngày Cố Vân đều cưỡi ngựa cùng với Túc Nhậm, Hàn Thúc, buổi tối cũng dựng lều tùy ý ngủ, ăn và nước chung với mọi người mà không một câu oán giận, hơn nữa tinh thần vẫn sáng láng như cũ.

Hơn mười ngày này, biểu hiện của nàng không chỉ có được sự tôn trọng của toàn quân, mà còn làm thay đổi nhận thức của Lâu Mục Hải, nữ nhân này thật không tầm thường. Thanh gia ở Hạo Nguyệt cũng được cho là nhà giàu nhưng lại dưỡng ra nữ nhi không có nửa điểm mềm yếu của con nhà giàu, khó trách Túc Lăng lại coi trọng nàng.

Từ khi tiến vào Tây Bắc, cây cối, vách núi, con suối, dòng sôngđều có thể thấy được, độ ẩm trong không khí cũng cao hơn,  hiện tại đang là mùa hạ, không khí oi bức khiến người ta có chút chịu không nổi.

Hai bên đường cây cối rậm rạp, nhìn không thấy điểm cuối cùng. Mặt trời đã dần dần lặn về phía tây, phỏng chừng không đến nửa canh giờ trời sẽ tối.

Hàn Thúc khép bản đồ địa hình lại, nói với Túc Nhậm : "Đi về phía trước sáu mươi lý chính là Bội thành." Nếu tăng tốc độ lên, tối nay hẳn là có thể tới Bội thành.

Túc Nhậm bỗng nhiên dừng lại, hỏi: "Lâu lão tướng quân, đến Bội thành địa hình đều là như vậy sao?"

Lâu Mục Hải gật đầu trả lời: "Đúng, phía trước còn có một sơn cốc rất dài, xuyên qua sơn cốc lại đi mười dặm thì đến Bội thành."

Túc Nhậm suy tư một hồi, hạ lệnh nói: "Sắc trời không còn sớm, hôm nay trước tiên ở đây hạ trại."

"Rõ."

Hàn Thúc có chút kỳ quái, dựa theo tốc độ này, đi thêm hai canh giờ là có thể tới Bội thành, Túc Nhậm vì sao phải hạ trại? Trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng hiện tại Túc Nhậm là chủ soái, quân lệnh như núi, hắn nói hạ trại liền hạ trại.

An trí doanh địa xong, sắc trời cũng đã tối, bên trong doanh trại, Túc Nhậm, Hàn Thúc, Lâu Mục Hải ngồi vây quanh bàn lớn, Cố Vân cầm trong tay một miếng vải trắng, nhẹ nhàng chà lau thân kiếm trắng tuyết, ánh mắt không nhìn bọn họ nhưng lỗ tai lại không nhàn rỗi, lời nói của bọn họ, nàng một chữ đều không bỏ sót.

"Lâu lão tướng quân, ngài đóng quân ở Tây Bắc thời gian dài, cùng loạn tặc đánh nhau nhiều năm, trước hãy nói cho chúng ta biết về tình huống của Bội thành và loạn tặc đi."

"Được."Lâu Mục Hải gật gật đầu, nói: "Năm đó tiên đế không đánh đến nơi này, Bội thành cùng thành trấn phụ cận đều là thành nhỏ, thuộc về sự quản lí của tộc Vĩnh Mục, thủ lĩnh của bọn họ được gọi là tộc trưởng. Sau đó tiên đế muốn đem địa phương này nhét vào Khung Nhạc, sau một hai năm đối chiến, đại đa số địa phương đều bị công phá, chỉ có  tộc trưởng Vĩnh Mục không chịu đầu hàng mang theo người dân lui vào phía tây rừng rậm. Tiên đế đã từng phái hai vạn binh linh nơi này muốn một lưới bắt gọn nhưng cũng không được như nguyện. Người của tộc Vĩnh Mục  thi thoảng sẽ đi ra đánh cướp hàng hóa ở biên quan, phản kháng lại triều đình, cũng bởi vì như thế, ở Bội thành mới có Trấn Tây tướng quân."

Hàn Thúc ngạc nhiên nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, ngài đều không thể bao vây tiêu diệt sao?"

Sắc mặt Lâu Mục Hải tối sầm lại, thở dài: "Không phải ta không bao vây tiêu diệt mà thật sự là... bất lực."

Bất lực? Theo hắn biết, Trấn Tây tướng quân thống lĩnh ba vạn tướng sĩ, một ít đi vào rừng làm cướp để tiêu diệt loạn tặc thế nhưng lại làm ông ấy bất lực, Túc Nhậm truy vấn nói: "Là như thế nào?"

Lâu Mục Hải vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời: "Bọn họ ngày thường đều trốn ở trong rừng rậm, ta từng phái ba lượt binh tiến vào rừng rậm bao vây tiễu trừ, chẳng những không có tiêu diệt được bọn chúng mà ngược lại làm quân ta chết thảm trọng. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể phái binh đóng ở bên ngoài rừng rậm ba dặm, một khi bọn họ tập kết ra thì bao vây lấy. Vậy mà gần hai năm nay, ta phát hiện bọn họ đi ra cướp càng ngày càng ít, màp mỗi lần xuất hiện, binh khí, quân nhu đều biến mất không vết tích, vì thế ta mới vội vã nhập kinh dâng sớ."

Bất quá chỉ là một rừng cây mà thôi. Hàn Thúc không ủng hộ nói: "Bọn họ sinh hoạt ở trong rừng rậm kia, cuộc sống thường ngày chắc là người cần tiếp tế đi. Ngài có thể bao vây ngăn chặn bên ngoài đem bọn họ chết ở bên trong."

"Ta sớm đã thử qua, đáng tiếc rừng rậm to lớn, bao vây căn bản là không thể bởi vì ta không biết bọn họ sẽ theo con đường nào đi ra." Bên trong rừng rậm sâu không lường được, cũng không biết to bao nhiêu, sao có thể bao vây được.

Cố Vân đã lâu không lên tiếng đột nhiên hỏi: "Có bản đồ địa hình của rừng rậm kia hay không?"

Nhìn Cố Vân một cái, đón lấy ánh mắt sáng suốt của nàng, Lâu Mục Hải cuối cùng vẫn là trả lời: "Không có. Nói ra thật xấu hổ, ngay cả loạn tặc rốt cuộc có bao nhiêu người, ta cũng không biết hết. Bọn họ nấp ở trong rừng rậm, cũng chưa từng dốc hết toàn lực, theo ta được biết, người cũng gần một vạn."

Ngay cả đối phương bao nhiêu binh lực mà Lâu Mục Hải cũng không biết sao? Vốn nghĩ đến chính là một ít tặc, ba vạn tinh binh là đủ rồi, hiện tại xem ra chuyện này khó giải quyết hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Túc Nhậm hỏi:  "Thủ lĩnh của bọn hắn tên là gì?" Điều này hẳn biết đi?

Nói lên này, Lâu Mục Hải có vẻ có chút não, trầm giọng trả lời: "Mục Thương, nàng là con nối dòng của tộc trưởng, thủ đoạn của nàng so với cha nàng ta càng thêm lợi hại, chỉ tiếc ta chưa có cơ hội cùng nàng ta chính diện giao phong, nàng còn có hai trợ thủ đắc lực là Vô Cực và Ngôn Ca đã làm ta sứt đầu mẻ trán."

Ngay cả thủ hạ cũng có thể làm cho Trấn Tây tướng quân sứt đầu mẻ trán? Hàn Thúc hừ lạnh một tiếng, xuy nói: "Thật lợi hại như thế sao? Ta không tin."

Lâu Mục Hải khổ không nói nên lời, hắn vừa tới đóng quân cũng không tin, kết quả còn không phải thúc thủ vô sách.

Hàn Thúc một bộ dáng chờ không kịp muốn lập tức đi chiến đấu anh dũng, Cố Vân bật cười, nói: "Hàn Thúc, ngươi nghe không hiểu lời của Lâu lão tướng quân sao, nếu là ở sa mạc rộng lớn, ở vùng đất bằng phẳng, ta tuyệt đối tin tưởng, lấy chiến tích dũng mãnh của ngươi cùng Túc gia quân, địch nhân nào cũng không cần để ở trong mắt. Nhưng lần này không giống như vậy, chúng ta đang đối mặt với địch nhân đáng sợ nhất, không phải là loạn tặc, mà là khu rừng rộng lớn vô ngần, thần bí khó lường kia - rừng mưa nhiệt đới."

Thiên thời địa lợi, người ta chiếm hai loại, trận này chỉ sợ khó đánh.

Lâu Mục Hải kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Vân, hắn chỉ vừa mới nói vài câu, nàng đã biết được địch nhân chân chính của bọn họ là rừng mưa. Điều này hắn phải ở Tây Bắc bình loạn hai năm mới nhận ra được. Này tiểu cô nương thật không đơn giản a.

Cố Vân bị Lâu Mục Hải trừng mắt, mạc danh kì diệu, lúc này ngoài trướng truyền đến từng đợt bước chân dồn dập cùng âm thanh gầm nhẹ.

Túc Nhậm cảm thấy không thích hợp, còn chưa mở miệng hỏi, ngoài trướng đã truyền đến một tiếng báo dồn dập: "Báo. Lương thảo trong quân đột nhiên cháy."

Lương thảo cháy?

Trong trướng bốn người cùng nhau đứng lên, hai quân giao chiến, lương thảo đi trước, nếu không có lương thực, bọn họ tương đương với không chiến mà bại.

Bốn người lao ra trướng, Túc Nhậm vội la lên: "Hiện tại lương thảo như thế nào?"

"Đang dập lửa."

Cố Vân hí mắt nhìn lại, xa xa ánh lửa không lớn, nàng nhớ rõ lương thảo ước chừng ở hơn ba mươi xe ngựa,ánh lửa bé, tình huống không nghiêm trọng lắm, nhưng sao lại vô duyên vô cớ cháy? Nếu là có người phóng hỏa,cũng không nên nhỏ như vậy, vẫn là...

Trong đầu xẹt qua một cái ý niệm đồng thời trong tay Băng Luyện run mạnh lên một chút, Cố Vân cảnh giác ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu bạc hướng tới ngực Túc Nhậm, Cố Vân quát to một tiếng: "Cẩn thận."

Cầm lấy Băng Luyện nghênh hướng ánh sáng kia, chỉ nghe thấy "Đinh ", cánh tay Cố Vân tê rần, một đoản tên ước chừng ba tấc  loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.

Bỗng nhiên xuất hiện biến cố làm cho mấy người đều là ngẩn ra, lúc này một bóng đen hướng tới rừng cây chạy.

"Bên kia." Hàn Thúc phát hiện r hắn, hét lớn một tiếng đồng thời đuổi theo.

Cố Vân lớn tiếng vội la lên: "Hàn Thúc đừng đuổi theo."

Giặc cùng đường đừng đuổi. Hơn nữa rừng cây rốt cuộc có mai phục hay không cũng không biết được.

Đáng tiếc, bóng dáng cao lớn kia đã nhanh chóng vọt vào rừng cây.

Nắm chặt Băng Luyện trong tay, Cố Vân nói với Túc Nhậm một câu: "Ngươi ở lại trong quân, lương thảo trọng yếu nhất" sau đó cũng đi vào rừng cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro