Chương 59: Bị bắt (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong lời của Cố Vân, Lâu Mục Hải quay đầu lại, vội lên tiếng: "Không thể được. Bây giờ Túc Lăng tướng quân còn chưa đến, cho dù thật sự đến, cũng không thể để tướng quân gặp nguy hiểm. Khu rừng rậm kia là nơi chúng quen thuộc nhất cũng có lợi với chúng nhất, nếu tướng quân tiến vào chắc chắn lành ít dữ nhiều."

Túc Nhậm tay nắm thành quyền, xem ra hắn đã quá coi thường đám loạn tặc này, còn chưa tiến vào Bội thành mà chúng đã tiên hạ thủ vi cường. Đối thủ lần này, tuyệt đối không chỉ là một ít tiểu mao tặc thôi đâu.(tiên hạ thủ vi cường: hành động trước)

Dư Thạch Quân vẫn chưa dám quay đầu lại, đưa lưng về phía Cố Vân nói với Túc Nhậm: "Thống lĩnh, theo ý kiến của mạt tướng, bọn hắn hôm nay bắn tên vào thống lĩnh,có thể thấy bọn họ cũng không biết ai mới là Túc Lăng tướng quân, nếu đã như vậy, cứ để thần mặc quần áo của tướng quân, dẫn dắt năm ngàn tinh binh đi vào rừng rậm gặp chúng."

Túc Nhậm còn đang do dự, Cố Vân đã lạnh lùng phủ quyết "Ta khuyên các ngươi không cần tùy tiện làm bậy. Hôm nay ta đuổi theo Hàn Thúc, gặp được một cao thủ dùng trường tiên. Nhìn vết thương của Cát Kinh Vân, nhất định còn có một người dùng đoản tên, nếu ta đoán không sai, bọn họ có thể là hai người Vô Cực và Ngôn Ca mà Lâu lão tướng quân nói, hai người kia võ công cao cường không cần nói đến, bọn họ đều hiểu rõ địa hình và chiến đấu vào ban đêm. Nhưng bọn họ cũng chỉ là phó thủ, ta nghĩ lần này chúng ta đã gặp phải phiền toái lớn rồi."

Trong trướng một lần nữa chìm vào yên lặng, lúc này, một bàn tay chậm rãi vén trướng liêm lên, giọng nam tựa tiếu phi tiếu truyền đến: "Ai gặp phiền toái lớn?" (trướng liêm: mảnh vải trước cửa lều, che bên trong; tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười)

Bước vào là một nam tử xinh đẹp mặc trường bào đỏ sẫm, Cố Vân thầm cười trong lòng, đêm nay làm sao vậy, nàng cứ tưởng nam tử áo lam trong rừng kia đã đủ xinh đẹp rồi, không ngờ được núi này cao còn có núi khác cao hơn, tên trước mắt này mới đúng là yêu nghiệt, cũng may tuy rằng quần áo đỏ sẫm, lại không làm hắn trở nên nữ tính, mà ẩn ẩn một thân tà khí.

Đúng là một nam nhân có chút thú vị, Cố Vân nhếch môi cười vui vẻ cho đến khi nàng nhìn thấy bóng dáng lãnh ngạo phía sau tên này, nhiệt độ trong nháy mắt liền hạ xuống.

"Túc tướng quân!"

"Đại ca?"

Người vào sau không ai khác chính là Túc Lăng.

Lâu Mục Hải chạy nhanh ra đón, cười nói: "Túc tướng quân đến rồi, thật sự là tốt quá." Túc Lăng tung hoành sa trường nhiều năm, mưu lược gan dạ sáng suốt, tài trí hơn người, có hắn ở đây, ít nhất cũng có thể làm bọn loạn thần tặc tử kia sợ hãi.

Túc Lăng cũng hơi hơi chắp tay, trả lời: "Lâu lão tướng quân."

Bọn họ hàn huyên bên này, Mộ Dịch một chút cũng không hứng thú, mắt phượng hơi dịch chuyển, lại phát hiện ở trong doanh trướng có một hắc y nữ tử, tuy chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng cũng đã có thể nhìn ra là mỹ nhân diễm nhược kiều hoa. (diễm nhược kiều hoa: xinh đẹp, yêu diễm hơn hoa)

Hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng không ai có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú, mà nữ nhân này lại làm cho hắn có chút  tò mò, Mộ Dịch tiến lên phía trước, *chậc chậc* hai tiếng cười nói: "Không thể tưởng được trong quân còn có mỹ nhân, Lăng, ngươi thật là có diễm phúc nha."

Nam nhân bận một thân hồng y, tay cầm ngọc tiêu tràn đầy yêu khí. Cố Vân khinh thường ra mặt, đối với loại nam nhân ra vẻ hài hước này nàng không có hứng thú, đứng dậy đi vào trong, tùy tiện ngồi vào một cái ghế, lại không chú ý tới cái ghế này... là chủ vị trong doanh.

Nghe Mộ Dịch nói, Túc Lăng mới chú ý tới, Cố Vân thế mà lại ở trong doanh, mày nhăn lại, Túc Lăng lạnh giọng hỏi: "Nàng ta sao lại ở nơi này?"

Cố Vân cảm thấy mình không cần trả lời vấn đề này, nhìn về phía Lâu Mục Hải, Cố Vân hỏi: "Lâu lão tướng quân, Ô Nha cốc là chỗ nào?" Tên nam nhân kia đã nói đến Ô Nha cốc nhặt xác, chắc là muốn ước hẹn ở nơi đó.

Lâu Mục Hải phục hồi tinh thần, đi về phía nàng trả lời: "Đó là một khe sâu phía bên phải gần khu rừng rậm, mỗi khi tới mùa mưa, ở chỗ cao hình thành thác nước, khe sâu trở thành một dòng sông, đến mùa khô nước cạn đi mới hiện ra khe sâu. Bởi vì địa thế hiểm trở, chỉ có chim là có thể từ nơi đó bay qua, xung quanh khe sâu tất cả đều là rừng rậm, âm u ẩm ướt, cho nên được gọi là -- Ô Nha cốc."

Cố Vân suy tư một hồi nói: "Bọn chúng chọn Ô Nha cốc làm điểm hẹn, ta nghĩ rằng có hai cái nguyên nhân, thứ nhất nơi ẩn nấu của chúng có lẽ ở phụ cận của Ô Nha cốc; nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân ta cho rằng có khả năng xảy ra nhất, chính là địa thế của Ô Nha cốc đối với bọn chúng rất có lợi, cho nên bọn chúng lựa chọn nơi đó. Ta đoán đến lúc đó bọn chúng sẽ lợi dụng ưu thế địa hình, đem chúng ta ngăn ở hai bên bờ của khe sâu, để cho Túc Lăng đi qua một mình."

Nghe xong phân tích của nàng, Túc Nhậm cùng Dư Thạch Quân cũng đi qua, bốn người ngồi cùng một chỗ, Dư Thạch Quân đưa đề nghị: "Mạt tướng nhớ rõ phu nhân đã huấn luyện ra nhóm tân binh có thể leo núi năng lực xuất thần nhập hóa, vậy quân ta có thể leo lên từ phía dưới khe sâu để đánh úp hay không."

Cố Vân lắc đầu, "Hiện tại là mùa hạ, cũng là mùa có mưa nhiều nhất, nơi đó chắc hẳn không đi được."

Lâu Mục Hải đồng ý nói: "Phu nhân nói đúng, hiện tại trong Ô Nha cốc nước sông chảy rất xiết, từ đáy cốc đi lên là không có khả năng." Nàng chưa đi đến rừng rậm, nhưng lại đối với mùa mưa trong rừng rậm quen thuộc như thế, thê tử của Túc tướng quân, quả nhiên khác hẳn so với nữ tử bình thường.

Túc Nhậm liềm thấp giọng hỏi: "Như vậy theo ý kiến của tẩu, chúng ta nên làm thế nào?"

Cố Vân không lập tức trả lời mà suy nghĩ trong chốc lát sau đó mới cẩn thận nói: "Ta thấy vẫn là thăm dò địa hình thực tế trước sau đó lại thương nghị phương án đối phó cũng không muộn, dù sao thời hạn cũng là ba ngày."

Trong chủ doanh, Cố Vân ngồi ở chủ vị, ba người đứng bên cạnh nàng với dáng vẻ phục tùng, Túc Lăng và Mộ Dịch bị vứt qua một bên, Mộ Dịch cười nói: "Ta nói này Lăng, nơi này hình như không đến lượt ngươi làm chủ rồi, chúng ta có phải đi nhầm địa phương rồi không? Đây là doanh trại Túc gia quân sao? Rốt cuộc ai mới là tướng quân vậy?"

Lời này nghe như bênh vực Túc Lăng nhưng ngữ điệu lại rất vui sướng khi có người gặp họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro