Chương 58: Bị Bắt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân còn muốn truy tiếp bỗng nghe được một tiếng la nhỏ đầy thống khổ từ phía nam truyền đến, đó là... Cát Kinh Vân.

"Đáng chết." Cố Vân nói nhỏ một tiếng, mục đích loạn tặc là mượn Hàn Thúc dẫn Túc Lăng, Hàn Thúc hẳn là không có ảnh hưởng gì đến tính mạng, Cố Vân thay đổi phương hướng, chạy về nơi phát ra âm thanh.

Đến khi tiếng bước chân Cố Vân càng ngày càng xa thì nam tử tránh ở dưới núi đá mới dám thở ra tiếng, nhìn thoáng qua trường tiên trong tay đã đi theo mình nhiều năm bây giờ lại đứt thành hai đoạn, trong mắt hắn xẹt qua một tia hàn quang, nữ nhân này chắc chắn là kình địch mạnh nhất của thủ lĩnh.

Không chạy được bao lâu, Cố Vân đã thấy Cát Kinh Vân ngã trên mặt đất, mùi máu tươi dày đặc trong không khí, chắc là bị thương rồi. Nâng Cát Kinh vân dậy, Cố Vân vội la lên: "Cát Kinh Vân, ngươi thế nào?" Trước ngực Cát Kinh Vân thấm ướt một mảng làm cho tâm Cố Vân nhảy lộp bộp, bị thương ở trước ngực sao?

Sau vài tiếng thở ngắt quãng, Cát Kinh Vân có chút gian nan trả lời: "Tôi... Tôi không sao." Nghe giọng nói của hắn thấy được thần trí coi như rõ ràng, chỉ là trong tay không ngừng trào ra chất lỏng ấm áp màu đỏ, vẫn làm Cố Vân lo lắng không thôi.

Xung quanh ánh sáng quá yếu, Cố Vân thậm chí còn không nhìn rõ miệng vết thương ở đâu, lưu loát kéo vạt áo xuống, Cố Vân hỏi: "Miệng vết thương ở đâu?"

Tiếng vải bị xé ở ban đêm phá lệ chói tai nhưng trong lòng Cát Kinh Vân lại rất ấm áp, thật lâu mới thấp giọng trả lời: "Vai phải."

Cố Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là ở vai, sờ soạng giúp hắn băng bó vết thương lại ngoài ý muốn đụng đến một phần binh khí còn lộ bên ngoài thân thể, đây là binh khí gì?

Cố Vân không cẩn thận đụng vào làm cho Cát Kinh Vân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, Cố Vân không dám tùy tiện rút ra, chỉ đem mảnh vải quấn lại để cầm máu.

Vừa giúp Cát Kinh Vân băng bó xong, Cố Vân cảm giác được một bóng đen đang hướng đến chỗ bọn họ, Cố Vân nắm chặt Băng Luyện bình tĩnh nhìn người đang tới gần, nhìn bóng dáng kia có lẽ là Lãnh Tiêu.

"Lãnh Tiêu?"Vì để xác định người phía trước, Cố Vân khẽ gọi.

Người đến vừa chạy tới vừa trả lời: "HLV, ta đã để bọn họ chạy rồi, ta sợ truy quá xa trở về sẽ không tìm thấy Cát Kinh Vân nên không dám truy nữa."

Cố Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Được rồi, hỗ trợ ta một chút, chúng ta trước rời đi nơi này."

Hai người đỡ Cát Kinh Vân đi đến ngoài bìa rừng, tuy rằng đã băng bó đơn giản cho Cát Kinh Vân nhưng vết thương vẫn chảy máu không ngừng. Cố Vân âm thầm phỏng đoán, binh khí mà đối phương dùng có lẽ là đoản tên nàng đánh rơi, ở nơi không có ánh sáng như vậy mà còn có thể bắn trúng, người này kỹ năng thiện xạ đã đến mức xuất thần nhập hóa. (đại khái là giỏi như thần)

Đi được một lúc, nàng thấy phía trước có một đội nhân mã đang giơ đuốc tìm người, Cố Vân giương mắt nhìn lại thấy người đi đầu là phó tướng dưới tay Túc Nhậm, Cố Vân cao giọng la lên: "Chúng ta ở đây."

Nghe âm thanh, Dư Thạch Quân lập tức nghênh đón, thấy ba người hơi có chút chật vật đi tới, vội la lên: "Phu nhân, ngài không sao chứ?"

Cố Vân lắc đầu trả lời: "Ta không sao."

Chỉ nhìn thấy ba người bọn họ, Dư Thạch Quân hỏi: "Hàn tiên phong đâu?"

Cố Vân không có trả lời, trầm giọng nói: "Có người bị thương, về doanh rồi nói."

Có cây đuốc chiếu sáng, lại có binh lính tương trợ, bọn họ rất nhanh ra khỏi rừng cây, từ xa nhìn thấy bọn họ, Túc Nhậm vội la lên: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"

Cố Vân lắc đầu, trả lời: "Cát Kinh Vân bị thương, quân y đâu?" Hắn đang hôn mê do mất máu quá nhiều, nếu không chữa trị, chỉ e là cả mạng nhỏ cũng không còn.

"Hạ quan ở đây." Một nam tử bốn mươi tuổi tiến lên, xem xét vết thương Cát Kinh Vân sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, vội la lên: "Mau đỡ hắn đi vào."

Cát Kinh Vân được đưa vào trong lều, tâm Cố Vân rốt cục cũng thả lỏng, lúc này tay trái mới thấy đau đớn, khẽ vuốt cánh tay, Cố Vân nhíu mày, vốn nghĩ nhiều nhất chỉ là bị xây xát nhẹ không nghĩ tới là sẽ đổ máu.

Túc Nhậm tinh ý phát hiện ra0 trên cánh tay trái nàng có nhiều máu, "Đại tẩu, tẩu cũng bị thương rồi?"

Cố Vân nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Ta bị thương không nặng, đi vào rồi nói sau."

Tiến vào chủ doanh, một quân y lớn tuổi hơn ôm một hòm thuốc đi đến bên người Cố Vân, Cố Vân cũng không nhăn nhó vươn cánh tay ra, quân y dùng kéo nhẹ nhàng cắt tay áo, một cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, ba lằn roi dài, không ngừng chảy máu làm cho các nam nhân ngồi đó đều nhíu mày, nhưng mà cứ nhìn chằm chằm cánh tay một nữ nhân thì có chút không thích hợp lắm, Túc Nhậm cùng Lâu Mục Hải quay đầu đi chỗ khác, Dư Thạch Quân cũng quay người đi.

Vết thương tuy không nặng lắm nhưng lại rất đau, lão quân y cầm dược trên tay thật cẩn thận nói: "Phu nhân, hiện tại hạ quan rịt thuốc băng bó, ngài nhịn một chút."

Cố Vân mỉm cười, gật đầu trả lời: "Ngươi cứ việc trị liệu đi."

Đem thuốc nhẹ nhàng rắc vào miệng vết thương, một cơn đau từ cánh tay đánh úp lại, Cố Vân nhịn không được la nhẹ một tiếng: "A -- "

Lão quân y ngừng tay, không dám động nữa, thuốc này hiệu quả rất tốt, chỉ là... rất đau, Cố Vân hít sâu vài hơi, nói với lão quân y: "Ta không sao, ngươi tiếp tục."

Trên trán nàng sớm đã ra mồ hôi lạnh, lại không rên một câu, lão quân y cẩn thận băng bó miệng vết thương thật tốt, nhẹ giọng dặn dò: "Phu nhân, vết thương này mỗi ngày phải đổi dược một lần, nửa tháng sau sẽ khỏi hẳn. Ngài yên tâm, ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp không để ngài lưu lại vết sẹo."

Cố Vân cười nói: "Cám ơn nhưng chỉ cần chữa khỏi là được." Về phần có sẹo hay không nàng thật ra không để ý, lão quân y cũng thầm hạ quyết tâm, một nữ oa tốt như vậy, hắn nhất định phải nghĩ mọi biện pháp tuyệt không thể lưu lại một vết sẹo nào.

Cố Vân không biết tâm tư của lão quân y, chậm rãi thu hồi cánh tay, sắc mặt nàng trầm trọng trả lời: "Hàn Thúc bị loạn tặc bắt đi, bọn họ yêu cầu Túc Lăng tự mình tiến vào rừng rậm, ba ngày, trong ba ngày không thấy Túc Lăng, thì đến Ô Nha cốc nhặt xác cho Hàn Thúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro