Chương 61: Bị bắt (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân nhíu mày, thấp giọng nói: "Được rồi, nằm đi."

Lãnh Tiêu nhanh chóng phát hiện tay trái nàng có quấn băng vải, mặt trầm xuống, hỏi: "Ngài bị thương sao?"

Cố Vân không sao cả lắc đầu, cười nói: "Một chút vết thương nhỏ, không có việc gì, yên tâm đi." Lãnh Tiêu không nói gì nữa, chỉ là mặt lạnh càng thêm lạnh.

Vết thương của Cát Kinh Vân sau khi được xử lý, được băng vải thật dày, trừ bỏ sắc mặt còn có chút tái nhợt thì không có gì khác thường.

Một đoạn ngắn ngân quang lóe lên ở bên cạnh gối, Cố Vân hí mắt nhìn lại, Lãnh Tiêu hiểu rõ lấy ra.

Đó là một đoản tên dài hơn năm tấc, cùng tên bình thường không giống nhau, trừ bỏ mũi tên bằng sắt ở ngoài thì thân tên cũng bằng sắt, điều khiến cho người ta khiếp sợ chính là trên thân tên còn có móc câu, khó trách Cát Kinh Vân máu chảy không ngừng, vết thương đó muốn đem tên lấy ra, chỉ sợ không dễ dàng.

Đúng là vũ khí nguy hiểm, Cố Vân thấp giọng hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy người bắn tên không?"

Lãnh Tiêu cùng Cát Kinh Vân liếc nhau một cái, lắc đầu trả lời: "Người nọ cao gần bằng Cát Kinh Vân, so với tôi còn gầy hơn một ít, trời quá tối, bộ dạng thật sự thấy không rõ lắm. Nhưng hắn xác thực rất lợi hại, chúng tôi không đến gần được hắn, trong hoàn cảnh tối như vậy, chúng tôi cùng hắn đều chạy, hắn thế mà có thể hướng chúng ta bắn tên, hơn nữa mũi tên bắn ra lại rất chuẩn."

Đúng vậy, năng lực như vậy không phải người thường có thể làm được, trừ bỏ thị lực tốt, cảm quan cũng rất trọng yếu, nàng cũng từng bịt hai mắt mà bắn, nhưng nàng luyện ba năm trúng mục tiêu chỉ 90%.

Đem đoản tên đặt lại trên giường Cát Kinh Vân, Cố Vân đứng dậy, các tướng sĩ lại một lần nữa đứng lên, Cố Vân bật cười, nói: "Hiện tại không giờ huấn luyện, ta cũng không phải HLV của các ngươi, về sau không cần kinh sợ ta như vậy. Được rồi, đều sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Cố Vân đi đến bên cạnh, các tướng sĩ vẫn đứng, nhìn chằm chằm nàng, Cố Vân kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

"HLV..."Lãnh Tiêu mở miệng, lại tạm dừng một chút.

Sở hữu tướng sĩ đều đối hắn tề mi lộng nhãn, Cố Vân có chút tò mò, cười nói: "Có chuyện gì nói thẳng." (tề mi lộng: nháy mắt với nhau)

Hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Vân, Lãnh Tiêu lớn tiếng trả lời: "Chúng tôi còn có thể cùng ngài kề vai chiến đấu nữa không?"

Cố Vân ngẩn ra, đón nhận một đôi mắt mang theo khát vọng cùng chờ mong, nàng đúng là không có từ tâm đau xót, cúi đầu ổn định cảm xúc của mình, Cố Vân thật lâu sau mới lại ngẩng đầu lên, lạnh giọng cười nói: "Luyện thân thể cho tốt rồi nói sau, thủ hạ của ta cũng không phải mèo ốm."

"Rõ."

Cố Vân ra đến ngoài cửa, bên trong lập tức phát ra một tiếng rống vui mừng, Cố Vân lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đám nam hài không đến hai mươi tuổi.

Mang theo nụ cười ấm áp, Cố Vân cất bước rời đi cũng không có chú ý tới, ở một lều trại khác một đôi sâu thẳm mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng.

Thanh Mạt, ngươi đến tột cùng có sức hấp dẫn gì?

Hắn không ở trong phủ, nàng rốt cuộc đã làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro