Chương 62: Bị bắt (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng mưa vào ban đêm cũng không yên tĩnh, tiếng mưa, tiếng côn trùng kêu, còn có động vật kiếm ăn ban đêm phát tiếng tru, đan vào thành một khúc nhạc quỷ dị. Thân ở hoàn cảnh như vậy, giống như có vô số đôi mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm ngươi, lại như một con rắn âm lãnh treo trên đỉnh đầu ngươi tùy thời có thể rơi xuống, mỗi một tiếng vang rất nhỏ, đối với lòng người đều là một loại tra tấn.

Trong sơn động, ánh lửa lượn lờ hừng hực thiêu đốt ở bốn phía. Trong sơn động, một nam nhân to như núi nằm trên mặt đất, trên người bị dây thừng thô to trói chặt, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Bị một thùng nước lạnh hất lên người, Hàn Thúc rùng mình một cái, dần dần mở đôi mắt nặng nề ra. Một gương mặt trẻ tuổi rơi vào tầm mắt, những sợi tóc vụn che đi ánh mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên lộ ra tà khí, một thân áo lam thật sự chói mắt. Hàn Thúc trợn to đôi mắt, ngồi trên mặt đất trừng mắt với nam tử đang nhìn mình cười, khung cảnh bị ám toán nháy mắt hiện lại, Hàn Thúc tức giận mắng : "Các ngươi là một đám vô sỉ, thấp hèn, lại sử dụng ám chiêu, có bản lĩnh liền thả ta ra, cùng nhau đánh một trận xem."

Nam tử cũng không giận, nhìn hắn chậc chậc cười nói: "Chúng ta là kẻ vô sỉ, thấp hèn, tất nhiên là âm hiểm giả dối, tâm ngoan thủ lạt, ta xem vẫn là trước cắt của ngươi một tay một chân rồi lại luận bàn, ngươi thấy có được không?"

Âm thanh trong trẻo mang theo ý cười, roi trong tay cũng không chút lưu tình quất vào đùi Hàn Thúc.

Âm thầm cắn răng, cố nén đau đớn, Hàn Thúc không chịu thua mở miệng mắng: "Mẹ nó, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi, có bản lĩnh lại đến đây."

Nam tử áo lam đứng lên, rút chủy thủ bên hông ra, trở lại trước mặt Hàn Thúc, đao phong ở hắn cánh tay trượt, nam tử tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Được. Ta thành toàn cho ngươi, vậy ngươi muốn tay phải hay chân phải trước."

Lưỡi đao lạnh lẽo xẹt qua làn da, Hàn Thúc đầu quay sang qua một bên, gương mặt không chút sợ hãi, con ngươi che dưới tóc của nam tử nhấp nháy, chủy thủ đâm thật sâu vào cánh tay, máu đỏ sẫm dọc theo đao chảy xuống.

"Hừ"Hàn Thúc hừ một tiếng, mắt trợn lên, trừng mắt nhìn nam tử nhưng lại không chịu xin tha một tiếng.

Nam tử khó chịu rút chủy thủ ra, đang muốn đâm tiếp thì giọng nam thản nhiên phía sau không nhẹ không nặng nói: "Ngôn Ca, đủ rồi. Tộc trưởng đã có an bài."

Ở gần đống lửa, một nam tử bận bố y đang thưởng thức một đoản tên trong tay, trong mắt tựa hồ chỉ có đoản tên, hành động của Ngôn Ca hắn cũng không để vào mắt, cùng áo lam nam tử só sánh, hắn hạ thấp đến hấp dẫn không được bất luận ánh mắt của kẻ nào.

Ngôn Ca bĩu môi, ném chủy thủ trong tay cho thuộc hạ, đi đến bên người bố y nam tử ngồi xuống, khó chịu đem một phần trường tiên bị đứt vứt qua một bên.

Vô Cực đạm mạc mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc, "Trường tiên của ngươi?" Trường tiên này của Ngôn Ca là do sư phụ tặng cho, ngày thường hắn cực kỳ trân trọng, sao lại bị cắt đứt thành hai phần?

Ngôn Ca hung hăng trả lời: "Bị một nữ nhân hung dữ chặt đứt." Tốt nhất đừng để cho hắn có cơ hội, bằng không hắn nhất định làm cho nữ nhân kia đẹp mặt.

"Ai?" Vô Cực đang thưởng thức đoản tên ngừng lại một chút, đây là roi đan bằng tơ vàng cùng huyền thiết cứng cỏi vô cùng, loại vũ khí sắc bén như thế nào có thể chặt đứt được nó?

Hàn Thúc ngồi dưới đất, cười ha ha, roi kia nhất định là bị Băng Luyện của phu nhân chặt đứt, thật là sảng khoái.

Tiếng cười chói tai kia làm cho Ngôn Ca càng thêm giận không thể chịu được, hắn đứng dậy muốn tiến lên giáo huấn Hàn Thúc nhưng là nhìn thấy cặp mắt chẳng hề để ý cảu Hàn Thúc, Ngôn Ca bỗng nhiên ngừng lại, nảy ra một mưu kế. Hai tay khoanh ở trước ngực, vòng quanh người, sinh động như thật cười nói: "Ta xem nàng hẳn là quân kĩ của Túc gia quân đi, ta nói các ngươi thật đúng là tiêu dao a. Túc gia quân quả nhiên là Túc gia quân, không quân đội nào có thể so sánh, ngay cả quân kĩ cubgx có võ công. Hơn nữa a, dung mạo kia, dáng người kia, làn da kia, còn có bộ ngực kia..... "

Ngôn Ca giọng điệu phát ra đầy dâm ngữ, Hàn Thúc trong cơn giận dữ, dù hai chân bị dây thừng trói chặt nhưng hắn vẫn nâng lên hai chân hướng Ngôn Ca đá tới, mắng: "Im miệng! Không được vũ nhục phu nhân."

"Phu nhân? Ai là phu nhân?"Ngôn Ca tự nhiên biết như vậy nữ tử không có khả năng là quân kĩ, nhưng là phu nhân? Chẳng lẽ...

Ngôn Ca khẽ gọi: "Ngươi nói cái nữ nhân kia là người của Túc Lăng? "

Hàn Thúc lần này không để ý đến hắn, bất quá trên mặt kiêu ngạo đã muốn chứng minh hết thảy.

Ngôn Ca sắc mặt tối sầm lại, thì thào lẩm bẩm: "Cái này phiền toái." Túc Lăng cũng đã rất khó đối phó lại thêm nữ nhân kia cũng là kẻ khó chơi.

Một nam hài hơn mười tuổi đi vào trong động, đối với Ngôn Ca nói: "Thủ lĩnh có lệnh, đem người này giam giữ lại."

Ngôn Ca đối với hai gã nam tử phía sau vẫy tay, hai người lập tức tiến lên, một trái một phải đem Hàn Thúc kéo đi, Ngôn Ca cười lạnh nói: "Áp giải đi xuống, không được cho hắn ăn ba ngày ba đêm. Ta xem ngươi còn dũng mãnh được bao lâu."

"Rõ."Hai người kéo Hàn Thúc đi sâu vào sơn động, Hàn Thúc âm thầm ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, thông đạo, cách mấy trượng có một người gác, trong đó còn có một đội tuần tra. Nhìn hắn bị áp tiến vào, mỗi người đều nhìn không chớp mắt, vẻ mặt ngạo nghễ, này thật sự không giống như loạn tặc bình thường.

Đối thủ lần này thật sự là khó giải quyết, là bọn họ đã quá khinh địch rồi.

Sau khi Hàn Thúc bị áp đi, nam hài tiếp tục nói: "Tả sứ, hữu sứ, thủ lĩnh cho mời."

Ngôn Ca, Vô Cực liếc nhau một cái, đi theo sau nam hài, xuyên qua sơn động, đi qua một lùm cây tién vào hang động. Dưới bóng đêm, một bóng đen đứng ở cửa động, nàng đứng ở một nơi bí mật gần đó, trên người lại khoác một cái áo choàng, nhìn không thấy diện mạo. Hai người sớm đã thành thói quen, cung kính khom người nói: "Thủ lĩnh."

Bóng đen nâng tay lên, Ngôn Ca như hiến vật quý vội la lên: "Ta bắt được người này, phẩm cấp hẳn là không thấp, bằng không người phụ nữ của Túc Lăng cũng sẽ không vì cứu hắn mà đi vào trong rừng. Nếu Túc Lăng không sợ chết, không mặc kệ thuộc hạ, để ý đến tội danh, ba ngày sau nhất định sẽ đến."

Trong bóng đêm, truyền đến khàn khàn than nhẹ: "Binh gia kiêng kị nhất là nôn nóng, Túc Lăng chinh chiến sa trường nhiều năm, bao nhiêu ấy định lực hắn vẫn có, lại càng không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, ba ngày đã đủ để hắn nghĩ ra sách lược ứng đối."

Ngôn Ca mày nhăn lại, ngạc nhiên nói: "Ta nghĩ cũng không rõ, thủ lĩnh vì cái gì muốn bức Túc Lăng đến, nếu muốn nhân cơ hội này giam giữ hắn, vì sao cho hắn ba ngày nghĩ đối sách?"

Âm thanh khàn khàn không trả lời, Vô Cực đạm mạc trả lời: "Thủ lĩnh là muốn kiểm tra năng lực của Túc Lăng."

Ngôn Ca cười nhạt, nói: "Ta nhìn hắn cũng không có năng lực gì, lần này còn không phải bị chúng ta đánh lén." Còn dám để cho một nữ nhân tiến vào, chính mình trốn ở bên ngoài, loại nam nhân này có lợi hại cũng chỉ ...."

Bóng đen xoay người tiến vào hang, chỉ để lại một lời cảnh cáo nghiêm khắc: "Túc Lăng uy chấn nhiều năm, không thể khinh địch."

Hai người không dám lỗ mãng, nhanh chóng cúi đầu trả lời: "Rõ."

Đối với vị tướng quân nghe qua lời đồn đại, Ngôn Ca lơ đễnh, Vô Cực cũng chỉ lặng im.

Thực oi bức, đây là cảm nhận của mọi người, bọn họ đại đa số đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chiến tranh, sa mạc, hoang dã đều tair qua. Ở trong cảm nhận cảu bọn họ, rừng mưa bên trong ánh nắng không chiếu đến, nơi nơi đều là cây cối xanh tươi, hoàn cảnh không có bao nhiêu ác liệt, nhưng khi bọn họ chân chính tiến vào mới biết được nơi này không dễ chịu hơn là mấy so với sa mạc.

Bên trong không khí đều là ẩm ướt, mồ hôi trên người không ngừng tuôn ra, quần áo luôn trong tình trạng ẩm ướt, dưới chân đất lầy lội, bàn chân cơ hồ là ngâm trong bùn đất, càng ngày càng trầm trọng, hô hấp cũng bắt đầu không thoải mái.

Đi ước chừng hơn nửa canh giờ, rốt cục nghe được tiếng nước ào ào, hơi nước cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ cứ đi như vậy một nén nhang, mới đến được Cốc Ô Nha.

Đoàn người sớm đã chật vật không chịu nổi, rốt cục cũng đến nơi, đây là tiếng lòng của các tướng sĩ.

Đương nhiên cũng có ba người ngoại lệ, một là Mộ Dịch - một thân hồng y, hắn sử dụng khinh công dọc đường đi, cho nên trước mặt những người chân đầy bùn thì hắn trừ bỏ dính một ít bùn ở áo ngoài, vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan khoái; còn có một người sắc mặt lạnh nhạt - Túc Lăng, trên chân tuy rằng vẫn là có dính một ít bùn, nhưng hắn không thèm để ý, khí phách tự cao tự đại làm cho người ta căn bản không thể đem từ chật vật này với hắn đặt cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro