Chương 63: Giải cứu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà một người khác giờ phút này đang dựa vào khe sâu bên cạnh cây đại thụ trăm năm, đem lá chuối bao ở trên chân bỏ ra - Cố Vân.

Lãnh Tiêu cùng Lưu Tinh âm thầm khóc thét, lúc tiến vào thấy nàng lấy lá chuối hận mình sao không biết làm theo? Về sau vô luận nàng làm cái gì, bọn họ đều phải noi theo mới được, bằng không sẽ chịu những loại đau khổ này.

Dư Thạch Quân đi đến vách đá của Ô Nha cốc, cúi đầu nhìn lại, phía dưới dòng nước chảy xiết hơn so với hắn tưởng tượng, hơi nước bay lên khiến đầu hắn đầy nước, lùi lại vài bước, Dư Thạch Quân hướng Túc Lăng hồi bẩm: "Tướng quân, giống như phu nhân nói, nước sông đã thành những khe sâu, hơn nữa dòng nước chảy xiết, không có khả năng bơi vào bên trong." Trong lời nói khó nén được lòng khâm phục.

Túc Lăng còn chưa mở miệng, Cố Vân đã trả lời: "Ta nói rồi, không được gọi ta là phu nhân." Từ lúc bọn họ gọi lần đầu tiên nàng đã khó chịu, nói bọn họ thì vẫn như cũ, hiện tại chính chủ trở về, nàng cũng không muốn người ta hiểu lầm nàng yêu thích vị trí tướng quân phu nhân của hắn, nàng đây trốn còn không kịp nữa là.

"Này..."Dư Thạch Quân khó xử trộm nhìn Túc Lăng một cái, trên mặt tướng quân càng đen hơn, nhưng đây là muốn hắn không được gọi phu nhân là phu nhân, hay là muốn tiếp tục kêu phu nhân là phu nhân đây? Hắn không hiểu?

"Không nghĩ đến phong cảnh ở đây lại đẹp như vậy, có thể ở đây uống rượu ngắm trăng thì rất tuyệt." Khung cảnh trong tầm mắt là một màu xanh mát của lá cây, hơi nước mông lung như sương, vì sơn cốc yên tĩnh mà lại thêm một phần sức sống, chỗ này quả thật không tồi, về sau có thể đến để nghỉ ngơi.

Mộ Dịch một thân hồng y, đứng bên cạnh vách đá, cảnh đẹp nên thơ, chính hắn có lẽ cũng không biết, có hắn ở nơi này cảnh sắc trước mắt lại càng thêm đẹp. Chỉ là Cố Vân không giống hắn đến đây để ngao du, nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm.

Cố Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân cây cao lớn, nói với Lãnh Tiêu cùng Lưu Tinh: "Lãnh Tiêu, Lưu Tinh, các ngươi tìm một thân cây trèo lên, đi đến ngọn cây để quan sát xung quanh, đem cảnh vật các ngươi nhìn thấy vẽ xuống, phải chú ý tỉ lệ."

"Rõ." Hai người không nói hai lời tự chọn cho mình một thân cây đại thụ để leo lên, chỉ trong chốc lát, hai người đã đến đỉnh cây, ngồi trên cành cây, hai người lấy ra than củi cùng giấy trắng mà sáng nay Cố Vân kêu bọn hắn chuẩn bị mà vẽ ra.

Không ngờ được than củi lại dùng tốt như vậy, về sau không cần dùng đến bút lông nữa.

Túc Lăng vẻ mặt có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm hai người có thân thủ mạnh mẽ, lại đối với sự ăn ý của Cố Vân cùng hai người tiểu binh, trong mắt xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa, hắn trầm mặc không nói gì, Dư Thạch Quân tự động đi đến trước mặt Cố Vân, hỏi: "Phu... Thanh cô nương, có gì cần mạt tướng đi làm không?" Trước ánh nhìn lạnh lùng của Cố Vân, Dư Thạch Quân không tiền đồ mà sửa lại xưng hô.

Cố Vân liếc mắt nhìn một cái Túc Lăng, cười lạnh nói: "Ngươi vẫn là nên nghe hiệu lệnh của Túc đại tướng quân đi, ta đây không dám tùy tiện sai sử chiến tướng đắc lực của Túc tướng quân đâu."

Dư Thạch Quân sửng sốt, có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, cũng không dám quay đầu lại nhìn Túc Lăng một cái, bởi vì hắn đã cảm nhận được hàn khí từ bên kia bắn thẳng lại đây.

Đêm qua hắn tìm Túc Nhậm một canh giờ để nói về Thanh Mạt làm chiến thắng Vũ như thế nào, làm thế nào thu phục đám tân binh, thông minh như thế nào, có dũng có mưu như thế nào, Nhậm vẫn là lần đầu tiên khích lệ một người như vậy. Ngay cả thế, Túc Lăng vẫn kiên trì cho rằng một người xuất thân là thiên kim đại tiểu thư, có thể hiểu được binh pháp, có thể có học thức uyên bác, có thể có có một thân võ nghệ, nhưng tuyệt đối không thể ăn được đau khổ.

Đây cũng là lý do hôm nay hắn chấp thuận cho nàng đến đây, nàng không phải muốn ở lại trong quân sao? Hắn liền cho nàng ở lại, cho nàng nhìn rõ hành quân là như thế nào, đau khổ ra làm sao.

Cố Vân tất nhiên là không biết tâm tư của Túc Lăng, đi đến khe sâu, hí mắt nhìn lại, đối diện cây rừng muốn so với bên này càng thêm rậm rạp, cơ hồ thấy không rõ lắm địa hình, Cố Vân hỏi: "Lâu lão tướng quân, đối diện chính là phiến rừng rậm mà ông nói phải không?"

Lâu Mục Hải gật đầu trả lời: "Đúng. Ta từng mang binh tiến vào, không đến mười dặm liền không dám liều lĩnh nữa. Bên trong hơi nước rất nặng, cây to như che trời, chỉ khi giữa trưa mới có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mặt trời, nơi đó không chỉ có độc trùng mãnh thú, mà còn rất dễ bị lạc phương hướng."

Hắn có chút không rõ, trải qua một đoạn thời gian ở chung, Thanh Mạt quả thật là một nữ hài tử không sai, cũng coi như xứng đôi Túc tướng quân, mà mọi người trong tướng quân phủ đều gọi nàng phu nhân, hẳn là sẽ đúng, vì sao hai người bọn họ lại giống như oan gia ngõ hẹp vậy cà?

Tình cảm của người trẻ tuổi, thật là khó giải thích a. Lâu Mục Hải lắc đầu, quyết định không quản, hắn chỉ cần hiệp trợ Túc tướng quân tiêu diệt loạn tặc là tốt rồi. Chỉ vào vách đá đối diện, Lâu Mục Hải lo lắng nói: "Loạn tặc có thể ở chỗ này áp giải Hàn tiên phong để uy hiếp, yêu cầu Túc tướng quân một mình đi qua. Quân ta khó có thể đến khe sâu bờ bên kia, tướng quân một mình đối mặt với loạn tặc, tình cảnh nguy hiểm, nếu là bọn hắn dụ được quân ta vào rừng mưa, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Mộ Dịch phỏng chừng là đã xem đủ phong cảnh, chỉ e sợ thiên hạ bất loạn cười nói: "Lăng, thì ra trong lòng bọn họ ngươi không có năng lực như thế?"

Mộ Dịch cảm thấy thực buồn cười, nếu chỉ một vài loạn tặc mà có thể đem Túc Lăng đạp đổ, vậy hắn cũng đừng làm tướng quân nữa.

Lâu Mục Hải rùng mình một cái, giọng điệu cũng rõ ràng cương lãnh, "Lão thần không phải có ý tứ này, Túc tướng quân không cần hiểu lầm. Chỉ là đối diện hoàn cảnh quả thật hung hiểm vô cùng, đám loạn tặc này lại rất độc ác, tướng quân thân có trọng trách, thật sự..."

Túc Lăng dùng sức vỗ bả vai Lâu Mục Hải, cười nói: "Lão tướng quân không cần để ý đến hắn, Túc mỗ hiểu sự lo lắng của lão tướng quân." Hắn điên rồi mới có thể đồng ý với tên Mộ Dịch nhiều chuyện l này.

Lâu Mục Hải sắc mặt thả lỏng hơn, Túc Lăng mới tiếp tục hỏi:" Khe sâu này dài bao nhiêu, có thể đi qua đối diện phục kích chờ đợi hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro