Chương 64: Giải cứu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân đứng gần khe sâu, yên lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này, Lãnh Tiêu cùng Lưu Tinh cũng từ trên cây đi xuống, cầm tờ giấy trong tay đưa đến trước mặt Cố Vân: "HLV, đã xong."

Cố Vân vui vẻ tiếp nhận, cười nói: "Vất vả rồi."

Cố Vân nói xong chuyên chú nhìn bản vẽ trong tay, không chú ý tới hai người đang ngẩn ra, có chút mất tự nhiên lui về một bên, bất quá sự cảm động trong mắt bọn họ đã để cho Mộ Dịch "Không có việc gì làm" nhìn thấy, nữ nhân này thật biết cách thu mua lòng người.

Lâu Mục Hải hiểu rõ ý tưởng Túc Lăng, bất quá hắn cũng không đồng ý, trả lời: "Dòng nước trong Ô Nha cốc đi xuyên qua rừng rậm, cuối cùng chảy vào biển ở phía Tây, nếu muốn đi qua thì cách thượng du mười dặm là nơi hẹp nhất trong cốc nếu để một cái cầu gỗ ở nơi đó là có thể thông qua, nhưng loạn tặc rất gian xảo, nếu quân ta ở đối diện phục kích, chỉ sợ bọn họ không chịu hiện thân, Hàn tiên phong cũng gặp nguy hiểm." Cùng loạn tặc này giao đấu nhiều năm như vậy, đối với sự giảo hoạt cùng cẩn thận của bọn chúng ông rất có kinh nghiệm.

Dư Thạch Quân đoán nói: "Lão tướng quân, theo ý của ngài tốt nhất là để loạn tặc xuất hiện sau đó ta lại đánh úp?"

"Đúng là ý này." lLâu Mục Hải gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu thở dài: " Khe sâu cách nhau hơn mười trượng, Túc tướng quân công lực thâm hậu, có thể mượn lực để đi qua, nhưng các tướng sĩ muốn đi qua thật sự rất khó."

Phía dưới, dòng nước chảy xiết, mặc kệ kỹ năng bơi của ngươi rất tốt đều không có khả năng từ đó bơi qua, mà khe sâu khoảng cách xa như thế, muốn đi qua cũng không có khả năng, vậy phải làm thế nào để nhanh chóng đi qua? Còn phải làm cho đối phương trở tay không kịp, quá khó khăn.

Mấy người đồng thời lâm vào trầm tư, Cố Vân chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một chút tự tin, cười nói: "Kỳ thật, muốn qua khe sâu này, cũng không phải là không có cách."

Lưu Tinh cả người chấn động hưng phấn hỏi: "HLV, làm thế nào có thể đi qua được?"

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, bao gồm Túc Lăng cùng Mộ Dịch, đều muốn nghe xem nàng có thể nghĩ ra diệu kế gì.

Ai ngờ, Cố Vân chậm rãi đem bản vẽ thu vào trong lòng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nơi này có nhiều sâu nhỏ lắm, chúng ta tốt nhất trở về nói sau."

Sâu? Nơi nào có sâu? Lưu Tinh vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "HLV, có ý tứ gì?"

Cố Vân không có trả lời hắn, mà là cực nhanh lui đến bên cạnh tướng sĩ xếp thành hàng chỉnh tề, khi tất cả mọi người chưa phản ứng kịp, đoạt lấy trường cung trên vai binh sĩ, tùy tiện bắt lấy một mũi tên đồng, nhắm đến một gốc cây đại thụ cách đó không xa, bắn ra một phát --

"A!" Một tiếng hô đầy đau đớn, một bóng dáng khoác đầy lá cây từ trên cây ngã xuống, mà vai của hắn còn cắm một mũi tên.

Người nọ sau khi từ trên cây rơi xuống, nhanh chóng lủi vào lùm cây rậm rạp, Lãnh Tiêu muốn đuổi theo, Cố Vân khoát tay, nói: "Lãnh Tiêu, đừng đuổi theo."

Dư Thạch Quân cùng Lâu Mục Hải sắc mặt đều không tốt lắm, bọn họ cư nhiên không có phát hiện trên cây có người, đều do tiếng nước to, làm cho bọn họ không nghe được động tĩnh của loạn tặc.

Khác với mọi người đang giật mình, Túc Lăng có vẻ bình tĩnh hơn, Mộ Dịch lại khoa trương thở dài: "Ta nói này bà chị, ngươi vừa rồi vì sao không dùng tên bắn chết hắn, lòng dạ đàn bà là tối kỵ của binh gia nha."

Lòng dạ đàn bà? Cố Vân nhẹ nhàng nhấc mi, không chút khách khí trả lời: "Yêu nghiệt, ngươi võ công xem ra không kém, hẳn là có thể cảm nhận được phụ cận không chỉ một người ẩn núp thám thính tin tức? Dùng mắt cũng có thể thấy được chỗ này cũng không dưới mười người, giết được bao nhiêu? Dù sao người ta cũng chỉ muốn nhìn một chút Túc đại tướng quân như thế nào, không để cho bọn họ trở về bẩm báo, thì ai truyền ra uy danh của hắn?"

Nhìn bộ dáng Túc Lăng như một lão thần, hắn nhất định đã sớm phát hiện có người nghe trộm, khó trách hắn hôm nay lại không nói gì, nếu người ta đã làm dáng như vậy, nàng chỉ là giúp hắn một phen mà thôi.

Nàng nói chuyện với hắn, mỗi một câu đều mang đầy gai có phải hay không. Túc Lăng ưng mâu thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Vân, Cố Vân khóe môi mỉm cười, cũng không nhìn hắn, nhàn nhàn dựa lưng vào đại thụ nhìn xung quanh, phong cảnh nơi này... quả thật không tồi.

Cùng nữ nhân này ở cùng một chỗ, hắn khó đảm bảo sẽ không bóp chết nàng.

"Dư phó tướng."Túc Lăng lãnh đạm kêu một tiếng.

Dư Thạch Quân ôm quyền trả lời: "Có."

"Mang theo một trăm tinh binh theo lời Lâu lão tướng quân qua đối diện tìm hiểu địa hình, giờ Tuất hồi doanh trung báo cáo." Cho dù không thể ở đối diện mai phục, cũng phải biết rõ địa hình đối diện như thế nào.

"Rõ."Dư Thạch Quân lĩnh mệnh, đang muốn mang đội rời đi, Cố Vân bỗng nhiên đi đến bên người hắn, dùng âm thanh cực thấp nói: "Dư Thạch Quân, sau khi đến bờ bên kia, không cần đi quá xa, rừng rậm ban đêm tới sớm, giờ Dậu trời đã tối hẳn. Nếu là đến lúc đó tìm không thấy phương hướng không cần mù quáng đi loạn, dựng thẳng lỗ tai của ngươi lên đi đến chỗ có tiếng nước, dọc theo dòng nước, chúng sẽ đưa ngươi đến khe sâu Ô Nha cốc."

Nàng không hy vọng một trăm người này có đi không có về.

Dư Thạch Quân gật đầu thật mạnh, cảm kích ôm quyền trả lời: "Đa tạ phu... Thanh cô nương nhắc nhở."

Dư Thạch Quân mang đội rời đi, Cố Vân vừa đem lá chuối cột vào chân, vừa nói nói: "Lãnh Tiêu, Lưu Tinh, đi."

Hai người không chút do dự đi theo phía sau Cố Vân, Lưu Tinh có chút tò mò hỏi: "HLV, ngài hiện tại muốn đi đâu?"

"Hồi doanh bàn bạc một chút phương pháp vượt qua khe a." Nói xong, Cố Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì quay đầu, nhìn Túc Lăng, lại là cái loại ngoài cười nhưng trong không cười này, giọng điệu lại mười phần khiêu khích: "Túc tướng quân cũng có hưng thú như trong lời nói, nếu không ngại thì cùng nhau bàn bạc, đương nhiên, nếu ngươi có biện pháp tốt hơn, cũng có thể cho ta mở mang kiến thức một chút."

Nói xong Cố Vân lưu loát xoay người, để lại cho Túc Lăng một bóng dáng.

Đứng bên người Túc Lăng, Mộ Dịch rõ ràng đã tinh tường nghe được, như trước không sợ chết cười nói: "Lăng, vị phu nhân này của ngươi so với ngươi có ý tứ hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro