Chương 67: Giải cứu (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa thấy Mộ Dịch cười tủm tỉm thì Túc Lăng biết hắn không có ý tốt, lạnh lùng trả lời: "Không cần, ta trả không nổi bạc." Mộ tin tức trên tay phải trả hơn một ngàn hai, hắn cũng không phải thừa tiền.

Mộ Dịch hào phóng cười nói: "Lần này miễn phí." Trong thiên hạ khó có chuyện gì gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, việc này hắn quản chắc rồi.

Miễn phí thì đừng luận. Nữ nhân kí quả thật cũng làm cho hắn tò mò.

Dư Thạch Quân còn quỳ trên mặt đất, Túc Lăng nhẹ nhàng giơ tay, lạnh giọng nói: "Đứng lên đi. Bản đồ địa hình?"

Dư Thạch Quân nhanh chóng đứng dậy, theo trong lòng lấy ra giấy, nói: "Thuộc hạ đã vẽ nhưng được một chút, sau đó thật sự phân không rõ phương hướng..."

Mở trang giấy bị mưa thấm ướt ra nét mực mơ hồ không thấy rõ trên giấy là vẽ cái gì. Dư Thạch Quân nháy mắt hóa đá, bọn họ đi một ngày trời, rốt cuộc đã vẽ cái gì vậy?

Vây quanh bản đồ cơ hồ không nhìn rõ địa hình, vài đại nam nhân đồng thời lâm vào suy nghĩ sâu xa, cuối cùng, vẫn là Túc Nhậm khẽ thở dài: "Đại ca, đây là lần đầu tiên Túc gia quân tác chiến trong rừng rậm, dựa theo lời của Lâu lão tướng quân, phiến rừng rậm kia rộng lớn mà quỷ dị, loạn tặc lại giảo hoạt hung tàn, thiên thời địa lợi, bọn họ đều đã chiếm hết, lần này bao vây tiễu trừ, nhất định là khó càng thêm khó. Đại tẩu tuy là nữ tử, nhưng lại có dũng có mưu, nàng đối với rừng rậm lại quen thuộc, hiểu biết, có lẽ có thể giúp một tay, không bằng thỉnh tẩu ấy đến đây, nghe một chút ý kiến của nàng? "

Dư Thạch Quân lập tức phụ họa nói: "Mạt tướng cũng nghĩ như vậy."

Túc Lăng sắc mặt đen lại, thật sự là phó tướng tốt của hắn, thống lĩnh tốt của hắn, há mồm ngậm miệng đều là nàng. Trong lòng căm tức, lại không thể không thừa nhận, Thanh Mạt đối với rừng rậm hiểu biết quả thật nhiều hơn bọn hắn, Túc Lăng âm thầm nghĩ, Túc Nhậm bắt lấy thời cơ, đối với ngoài trướng nói: "Người tới, thỉnh phu nhân đến chủ doanh một chuyến."

"Rõ." Tướng sĩ lĩnh mệnh đi.

-----------

Trong hang, một gã nam tử trẻ tuổi ôm lấy bả vai, quỳ trên mặt đất, máu từ vết thương chảy ra, ướt toàn bộ cánh tay phải, cũng không dám động, chờ người ở chỗ tối kia lên tiếng.

Người ngồi trên chủ vị trầm mặc không nói, Ngôn Ca nhíu mày vội nói: "Sao lại thế này? Bị Túc Lăng phát hiện?"

Tuổi trẻ nam tử lắc đầu trả lời: "Không phải, là một nữ nhân bên người hắn phóng tên, thuộc hạ còn nghe nàng nói, đã có phương pháp đi qua khe sâu, nhưng nàng chưa nói là cái gì liền bắn thuộc hạ từ trên cây xuống."

Nữ nhân? Ngôn Ca luôn cà lơ phất phơ trên mặt hiện lên nét lạnh lùng, vội hỏi: "Có phải là nữ nhân nhỏ gầy còn mặc một thân hắc y hay không?"

Nam tử vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."

Nghe nam tử nói xong, tay Ngôn Ca nắm thành quyền, vẻ mặt đầy hận ý, Vô Cực trầm giọng hỏi: "Ngươi biết nàng?"

Cắn chặt răng, Ngôn Ca oán hận trả lời: "Hoàng kim trường tiên của ta chính là bị nàng chặt đứt." Nhìn về phía chủ vị áo choàng che đậy ám ảnh, Ngôn Ca phẫn uất gầm nhẹ nói: "Thủ lĩnh, nàng là người phụ nữ của Túc Lăng, công phu rất lợi hại, nhất là thanh kiếm kia của nàng. Thật sự rất tà môn." (hoàng kim trường tiên:roi vàng)

Đều nói Túc Lăng kiệt ngạo lãnh khốc, nhưng hắn lại cùng thê tử chinh chiến? Nếu thê tử hắn lợi hại như thế, vì sao trước kia chưa bao giờ nghe thấy?

"Túc Lăng..."Áo choàng hạ xuống, mắt lạnh lẽo khinh liễm, đôi mắt trầm xuống.

-------------

"Báo. Phu nhân nói..." Tướng sĩ đi mời người trở về trướng, chần chờ một hồi, mới cắn răng trả lời, "Nàng hiện tại không rảnh, nói tướng quân... Chờ."

Chủ doanh, một mảng yên tĩnh, bên trong trướng mấy người nghẹn cười ăn ý cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ không thấy rõ là cái gì nghiêm túc mà nghiên cứu, ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Túc Lăng, chỉ thấy đôi tay nắm chặt quyền, gân xanh nổi lên.

Một ngọn gió thổi qua, mọi người ngẩng đầu, doanh trướng làm sao còn bóng dáng của Túc Lăng, mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau cười ha hả.

Nghe nội trướng truyền ra một tràn cười, Túc Lăng lửa giận bóc lên, đối với tiểu tướng truyền lời gầm nhẹ: "Nàng ở nơi nào?"

Tiểu tướng sợ xanh mặt, không dám giấu diếm, lập tức trả lời: "Phu nhân còn ở lại trên sườn núi chỉ điểm các chiến sĩ phương pháp trượt."

Nàng còn ở trên sườn núi? Biết nàng không phải cố ý cùng hắn đối đầu, lửa giận trong lòng Túc Lăng cũng thoáng tiêu giảm một ít, nhưng là cảm giác khó chịu khi bị người chọc tức vẫn còn, bây giờ mà trở lại doanh đối mặt với những tên kia hắn sẽ bị tức chết mất, Túc Lăng liền xoay người đi về hướng triền núi.

Vừa lên đến đỉnh núi, liền thấy trong bóng đêm, các tướng sĩ kiên trì luyện tập, lửa giận trong lòng Túc Lăng cũng vơi hơn phân nửa, giương mắt nhìn lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy kia. Tùy tiện gọi một người tới, Túc Lăng hỏi: "Thanh Mạt đâu?"

Nhìn thấy Túc Lăng, tiểu tướng lập tức tức đứng nghiêm, trả lời: "Hồi bẩm tướng quân, phu nhân vừa mới hồi doanh."

Túc Lăng mày kiếm nhíu lại, lúc này hắn cũng không lập tức bước đi, bằng không chẳng phải là hắn muốn tìm nàng sao? Nhìn thoáng qua các tướng sĩ luyện tập, Túc Lăng trầm giọng hỏi: "Luyện tập như thế nào?"

Sống lưng thẳng tắp, tiểu tướng ý chí chiến đấu sục sôi trả lời: " Xin tướng quân yên tâm, có phu nhân dốc lòng chỉ dẫn, các tướng sĩ đã nắm chắc được những động tác quan trọng, hơn nữa khắc khổ luyện tập, nhất định vạn vô nhất thất."

Dùng sức vỗ bả vai tiểu tướng, Túc Lăng vừa lòng nở nụ cười, hắn chính là thích loại này tự tin. Tiếng cười sang sảng hấp dẫn không ít ánh mắt tướng sĩ, nhìn lại thấy Túc Lăng, ánh mắt vốn đã muốn mệt mỏi nháy mắt trở nên sáng ngời.

Lãnh Tiêu cũng đang nhìn lại, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Túc Lăng, ánh mắt sâu thẳm chống lại ánh mắt lạnh lùng, một lúc sau, Lãnh Tiêu mặt không chút thay đổi cúi đầu tiếp tục sửa sang lại mảnh vải trong tay, Túc Lăng mày kiếm khẽ nhếch, cao giọng nói: "Ngươi, lại đây."

Lãnh Tiêu tay dừng một chút, hờ hững đứng dậy đi đến trước mặt Túc Lăng, thấp giọng nói: "Tướng quân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro