Chương 70: Huấn luyện cấp tốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa hè vào lúc chính ngọ, mặt trời chói chan như một quả cầu lửa, nóng đến đau mắt, năm ngàn tướng sĩ đứng ở trong doanh, mới đứng một khắc quần áo đã ướt nhẹp, trên mặt trên cổ đầy mồ hôi. Ngay cả như vậy, mỗi người đều bình tĩnh như thường, làn da ngăm đen, tư thế thẳng đứng xho thấy bọn họ ngày thường đã được  huấn luyện nghiêm khắc, cho dù ở đứng dưới mặt trời vài canh giờ, bọn họ cũng tuyệt không hừ một chút.

Các tướng sĩ ngẩng đầu, Túc Nhậm lòng nóng như lửa đốt, đã sắp đến chính ngọ, nhưng Cố Vân vẫn như trước không có xuất hiện, bắt đầu từ buổi sáng, đã không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Đại ca ghét nhất chính là không tuân thủ thời gian, ngày hôm qua Dư Thạch Quân giờ Tuất chưa về, tuy rằng có lý do, nhưng cũng bị phạt hai mươi quân côn.

Túc Nhậm còn đang lo lắng, bóng dáng Cố Vân đã xuất hiện ở trong doanh, Túc Nhậm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Đại tẩu .”

Túc Lăng ngạo nghễ đứng ở trước đội ngũ, đôi mắt lạnh lùng trừng nàng, Cố Vân làm bộ không phát hiện, đối với Túc Nhậm cười nói: “Ta hẳn là không có muộn đi?”

Nhìn thoáng qua quân doanh, thời gian vừa lúc vào buổi trưa, ho nhẹ một tiếng, Túc Nhậm trả lời: “Không có, vừa đúng giờ.”

Cố Vân liếc nhìn Túc Lăng giận dữ ở phía sau, tuy Cố Vân không nói chuyện, nhưng nụ cười thản nhiên trên mặt nàng lại viết ngươi làm khó dễ được ta, khiến Túc Lăng tức giận đến mức muốn nổi trận lôi đình nhưng lại không tiện phát tiết.

Tâm tình Cố Vân vui sướng đem túi ở trong tay buộc vào bên hông, nói: “Xuất phát đi.”

Túc Nhậm nghi hoặc, “Đi đâu?”

Cố Vân buồn cười trả lời: “Muốn hiểu biết về rừng mưa, đương nhiên là phải đi vào rừng mưa, bằng không bọn họ như thế nào biết mình sẽ gặp phải cái gì?”

Nàng nói cũng có đạo lý, không đợi Túc Nhậm ra lệnh, Cố Vân đã cao giọng nói: “Mục tiêu -- chạy bộ về phía trước hai mươi dặm ngoài rừng rậm.”

“Rõ.” Nhịp hô vang to, ngay cả chạy bộ đều  yên lặng bình thường, Cố Vân thầm than, tinh binh quả nhiên là tinh binh, so với kia đàn xú tiểu tử thật sự tốt hơn nhiều lắm.

Cố Vân âm thầm oán than, Túc Nhậm đ đưa đến đây một hắc mã, nói: “Tẩu cưỡi con này đi?”

Cố Vân quay đầu nhìn thoáng qua, Túc Lăng cùng Mộ Dịch bên người đều nắm một con tuấn mã, tâm tư hơi đổi, Cố Vân bỗng nhiên lắc đầu, lớn tiếng hỏi: “Khoảng cách gần như vậy không cần phải cưỡi ngựa đi, vẫn là Túc đại tướng quân sống an nhàn sung sướng quen, chạy không nổi?”

Nàng vốn muốn chạy bộ, không tha hắn xuống nước làm sao được? Đại tướng quân cùng các tướng sĩ cùng nhau chạy bộ, việc này truyền ra sẽ là một giai thoại, nàng đây là giúp hắn nha.

Túc Lăng tay nắm dây cương nắm chặt, căng cứng, nếu hắn tiếp tục cưỡi ngựa, chẳng phải là sống an nhàn sung sướng thanh danh. Thôi, dù sao cũng tốt, lâu rồi hắn cũng không có chạy bộ hành quân, chạy cũng tốt, Túc Lăng đem dây cương vứt đi, chạy bộ gia nhập vào đội ngũ.

Cố Vân cười thầm trong lòng, cũng đuổi theo đội ngũ phía trước, Túc Nhậm có chút dở khóc dở cười đứng ở nơi đó, cuối cùng cũng chỉ có thể buông dây cương ra, chạy bộ.

Đại tướng quân đã chạy bộ, hắn còn có thể cưỡi ngựa sao?! Ai...

Mộ Dịch phượng mâu khẽ nhếch, nhẹ vỗ về lưng ngựa, cười nhẹ nói: “Được rồi, ta thích hợp với cuộc sống an nhàn sung sướng hơn.” Lăng phỏng chừng không phát hiện, chính mình rất dễ bị tiểu nữ nhân này trêu chọc đi, nhìn Túc Lăng, Túc Nhậm ngây ngốc chạy trối chết, Mộ Dịch lắc đầu, quả nhiên một nhà tất cả đều là đại nam nhân thì không nên.

Khoảng cách hai mươi dặm đối với tinh binh tinh nhuệ mà nói, không xem là gì cả, nhưng nếu đi thêm năm dặm nữa là sẽ tiến vào rừng mưa. Dưới chân đầy bùn đất lầy lội, không khí ẩm ướt bám lên người, vào thời điểm Cố Vân chỉ định vị trí, xếp thành hàng sớm đã rối loạn, nhưng năm ngàn tướng sĩ chỉ là khó thở xíu thôi, rất nhanh đã được xếp thành hàng.

Cố Vân âm thầm điều chỉnh hơi thở, sau đó mới đi đến nơi Lãnh Tiêu cùng Lưu Tinh đã sớm chờ, hỏi: “Những thứ kia đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

Lưu Tinh nhìn thoáng qua hai cái túi to, nuốt nuốt nước miếng, dùng sức gật đầu, Lãnh Tiêu bình tĩnh hơn nhiều, trầm giọng trả lời: “Đã chuẩn bị tốt.”

Cố Vân vừa lòng cười nói: “Vất vả rồi, các ngươi cũng về đơn vị đi.”

“Rõ.”

Cố Vân quay người lại, liền thấy Mộ Dịch một thân hồng y nhìn chằm chằm vào túi của nàng, vẻ mặt hiếu kì, Cố Vân có chút buồn bực, ngựa không thể vào rừng mưa được, hắn chắc phải đi bộ không ít, nhưng sao vẫn như trước một thân hồng y phiêu phiêu không nhiễm hạt bụi nào. Mà Túc Lăng cũng giống như nàng một đường chạy tới nhưng trên mặt lại không đỏ, khí không suyễn, chẳng lẽ đây là cái gọi là nội công? Thực làm cho người ta bực mình.

Lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng đối mặt với những đôi mắt kiên nghị ham học hỏi, Cố Vân vẫn là thu hồi tầm mắt, nhìn về phía các tướng sĩ, cao giọng nói: “Các ngươi xuất hiện ở trong này, chắc hẳn đều biết nhiệm vụ kế tiếp của bản thân là gì. Các ngươi đều là tinh anh mà Túc gia quân chọn ra, ta tuyệt đối tin tưởng sức mạnh cùng năng lực ứng biến xuất sắc của các ngươi, đối đấu với loạn tặc nhất định có thể chế phục được bọn chúng. Chẳng qua lần này đối thủ đầu tiên mà các ngươi phải chiến đấu là phiến rừng mưa, tiếp theo mới là loạn tặc.”

“Môi trường trong rừng mưa cùng bên ngoài bất đồng, nơi đó độ ẩm rất cao, cũng rất oi bức. Có phải đã có chút khó thở rồi hay không?” Cố Vân hỏi xong, đáp lời nàng là những gương mặt càng thêm kiên nghị, không chút thay đổi.

Cố Vân nhíu mày, xem ra trở thành tinh binh cũng không tốt lắm. Nàng thích người sinh động hơn, hai tay khoanh ở trước ngực, Cố Vân khinh khẽ cười nói: “Chỉ có năm ngày, kỳ thật nội dung huấn luyện cũng không quá nhiều, hôm nay là ngày đầu tiên, sẽ không quá khó khăn.”

Nàng thốt ra lời này, những tân binh đã từng được nàng huấn luyện đều hít một ngụm khí lạnh, sắp chết sắp chết rồi... Lần trước nàng cũng cười tủm tỉm như vậy, nói không cần quá khó khăn, kết quả...

Những tinh binh không rõ thâm ý trong lời này, trên mặt tuy không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại có chút không vui, bọn họ đều là những chiến sĩ đã trải qua thiên chọn vạn tuyển, trải qua huấn luyện nghiêm khắc gian khổ bọn họ cũng không nhíu mày.

Không cần phân tích biểu tình của bọn họ, Cố Vân đã nhìn ra được tâm tư của bọn họ lộ ra ngoài,  nàng như trước cười nói: “Ở trong này đi bộ một canh giờ, mất sức hơn chạy bộ ở bên ngoài ba canh giờ. Hơn nữa bên trong cỏ cây mọc lan tràn, đường lầy lội, các ngươi phải luôn cẩn thận xung quanh độc trùng, xà, mã hoàng tùy ý đều có thể thấy được, nếu như ngày thường ngươi có thể ngày đi mấy trăm dặm, như vậy ở bên trong rừng mưa, các ngươi chỉ có thể đi -- mười dặm.”

Mười dặm? Không thể nào, nơi này là rừng rậm, bọn họ vừa rồi cũng chỉ tốn một canh giờ đã đi được năm dặm, làm sao có khả năng một ngày chỉ đi được mười dặm.

Đại đa số mọi người nghe thấy vị phu nhân này nói trong lòng đều có chút tò mò, hôm nay chứng kiến thật sự so với họ tưởng tượng còn kém xa.

Mặc kệ bọn họ có nghe hay không, Cố Vân vẫn như trước nói: “Các ngươi đi vào mục đích vì muốn tìm bản doanh của loạn tặc, rừng mưa rất rộng lớn, một khi đi vào không mất tám mười ngày sẽ không ra được, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nếu các ngươi ở trong rừng không nhóm nổi một đống lửa thì sẽ làphiền toái lớn. Không có lửa, buổi tối các ngươi sẽ rất khó khăn, cũng không được ăn thức ăn nóng chín, điều đó đều là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là quần áo trên người các ngươi không thể hong khô, chân các ngươi sẽ bởi vì ẩm ướt lâu ngày mà bắt đầu thối rữa, ở rừng mưa chân của ngươi một khi bắt đầu thối rữa thì các ngươi cách chết không còn xa nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro