Chương 71: Huận luyện cấp tốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Lăng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chăm chú vào nữ tử nhỏ bé bị bao phủ bởi một đám tráng hán. Nàng tuy rằng chỉ nói mấy câu, nhưng Túc Lăng đã tin rằng, nàng biết rất rõ về rừng rậm này, bằng không nàng sẽ không thoải mái, tự tin như thế, điều gì đã khiến nàng trưởng thành như vậy? Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lại tò mò về một nữ nhân.

Cố Vân đã sớm phát hiện ánh mắt thâm thúy tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên người mình, thật không dễ để bỏ qua sự tồn tại mãnh liệt của tên kia được.

Cố Vân không nhiều lời nữa mà nói thẳng: “Cho nên, hiện tại các ngươi cần phải nhóm được một chút lửa cho ta xem. Ai muốn đến thử trước?”

Nàng vừa dứt lời, hàng loạt cánh tay giơ lên, nhìn qua dường như ai cũng rất tự tin rằng mình có thể làm được, Cố Vân mày liễu khẽ nhếch, tùy tiện chỉ mấy người, nói: “Vậy thì năm người các ngươi đi.”

Cố Vân đem túi bên hông lấy ra, đưa cho Lãnh Tiêu, nói: “Lãnh Tiêu, cho bọn hắn hỏa sổ con.” (hỏa sổ con: mồi để châm lửa)

Lãnh Tiêu mở túi ra thấy bên trong đều là hỏa sổ con, nhưng lại được chôn trong một đống tro to, lấy vài cái ở bên trong ra đưa cho năm người.

Năm người tiếp nhận hỏa sổ con, đang chuẩn bị đốt lửa, Cố Vân bỗng nhiên nói: “Chờ chút, đem hỏa sổ con đặt ở nơi mà các ngươi cho rằng không dễ bị ẩm ướt nhất, từ nơi này chạy đến cây to nhất bên kia rồi từ đó đi qua một vòng rồi trở về, xuất phát đi.”

Mọi người giương mắt nhìn lại, ở phía trước một dặm quả thật có một gốc cây đại thụ, năm người không hiểu dụng ý của Cố Vân, nhưng lệnh không thể cãi, năm người đành đem hỏa sổ con để vào vạt áo, chạy về hướng cây đại thụ.

Khoảng cách không tính là xa, năm người chạy đến tốc độ càng ngày càng chậm, Cố Vân khóe môi khẽ nhếch, càng tới gần đại thụ, cây mây lại càng nhiều, độ ẩm càng cao, khi trở về hỏa sổ con đã không thể dùng.

Túc Lăng hàn mâu híp lại, hai dặm đường qua lại, năm người thế nhưng lại đi rất lâu, nơi này nằm bên cạnh rừng mưa, nếu thật sự đi vào sâu bên trong...

Trở lại trước mặt Cố Vân, quần áo trên người bọn họ đã hoàn toàn ướt đẫm, bọn họ cũng không nghĩ tới đại thụ bên cạnh lại có nhiều hơi nước như vậy, trên thân cây lại còn có nước.

Cố Vân cười nói: “Có thể bắt đầu nhóm lửa rồi.”

Năm người phục hồi tinh thần lại, mở hỏa sổ con ra, nhưng hỏa sổ con lóe lên liền tắt, trong đó một người không dám tin gầm nhẹ nói: “Hỏa sổ con sao có thể bị ẩm?” Hắn đã cẩn thận đặt ở trước ngực, sao có thể bị ướt được?

Cố Vân cười thầm, bọn họ xem ra vẫn chưa nhận thức được sự lợi hại của rừng mưa, lúc này, Lãnh Tiêu liền tỉnh ngộ, thì ra túi chứa tro này dùng để hút ẩm.

Năm người vẻ mặt thất bại lui trở về hàng, Cố Vân tiếp tục cười nói: “Còn có ai muốn thử một lần không?”

Lúc này không ai dám nhấc tay nữa, vừa rồi là đầu óc nhất thời nóng lên, hiện tại nghĩ kỹ lại cho dù hỏa sổ con không ẩm, mọi thứ bên người đều ướt, không có cái gì làm đồ dẫn, làm sao nhóm lửa?

Đợi một hồi lâu, vẫn là không có người nói chuyện, Cố Vân mới giương giọng nói: “Ở rừng mưa nhóm lửa nhất định phải có kỹ xảo, cái này ta có thể dạy các ngươi.” Nhìn thoáng qua cái bao to, ánh mắt Cố Vân liền trở nên nguy hiểm, quay qua cười nói: “Nhưng trước đó, ta cảm thấy có vài thứ càng quan trọng hơn cần phải dạy cho các ngươi.”

Nếu bọn họ tự cho mình siêu phàm như vậy mà nàng lại không ra oai phủ đầu bọn họ thì thật không phải tính cách của nàng.

Chúng tướng trong mắt xẹt qua chút nghi hoặc, lặng im chờ Cố Vân nói cái quan trọng đó là gì.

Cố Vân nhếch môi cười, giọng điệu phá lệ nhu hòa, “Không có lửa các ngươi còn có thể sống bảy tám ngày, ở rừng mưa mỗi ngày cần tiêu hao rất nhiều năng lượng nếu không có thức ăn, các ngươi chỉ cần ba bốn ngày có thể sẽ chết đói. Cho nên ta cảm thấy hôm nay quan trọng nhất chính là dạy các ngươi trong rừng mưa có thể ăn được cái gì.”

Ăn? Lưu Tinh toàn thân da gà lập tức dựng thẳng lên, nàng sẽ không muốn bọn họ ăn thứ bên trong túi đó đi? Không cần nha.

Lãnh Tiêu hiển nhiên cũng đã nghĩ đến, sắc mặt rõ ràng không quá thích hợp.

“Lãnh Tiêu.” Cố Vân đưa một ánh mắt cho hắn, Lãnh Tiêu hiểu rõ đi đến chiếc túi cởi ra, đem những thứ bên trong toàn bộ đổ ra.

Những con xà nhỏ nhanh chóng lủi vào trong bụi cỏ. Trên đất đầy những con rắn màu sắc rực rỡ, còn có ếch, con mối, có con đã chết, có con còn sống. Nhưng ghê nhất chưa phải cái này, mà là con trùng màu trắng to như ngón trỏ, thân mình mập mạp, vặn vẹo, làm cho người ta nhìn thấy cả người lông tơ dựng thẳng. Cho dù là những tinh anh kiến thức rộng rãi, cũng không cần nói tới những tân binh không nhịn được hít từng ngụm khí lạnh.

Đứng ở phía trước đội ngũ, Mộ Dịch phượng mâu phát lạnh, ghét bỏ lui ra phía sau mấy bước, hắn cả đời yêu thích sạch sẽ không thích cùng mấy thứ ghê tởm này gần gũi quá.

Túc Lăng cùng Túc Nhậm liếc mắt một cái, không hiểu được nàng muốn như thế nào, bất động thanh sắc, mắt lạnh nhìn xem.

Phản ứng mọi người trản đầy sự chán ghét Cố Vân nhìn rất là vừa lòng, ngồi xổm xuống bắt lấy một con ếch còn sống, Cố Vân không nhẹ không nặng nói: “Rất phong phú đúng không? Rừng mưa nơi nơi đều là động thực vật, chỉ là các ngươi có dám ăn hay không, có thể ăn hay không.”

Ăn? Chúng tướng sĩ rốt cục nghe ra được manh mối trong đó, tất cả đều biến sắc, nàng muốn bọn họ ăn thứ ghê tởm này sao?

Cố Vân lấy chủy thủ từ bên hông  ra, nhẹ nhàng rạch xuống da con ếch một đường, lưu loát đem con da ếch lột ra, tay nàng rất nhanh, con ếch bị lột da không ngừng động đậy. Cố Vân giương mắt nhìn lại, đi đến hàng thứ nhất, đứng bên cạnh tướng sĩ trên người lộ ra  khí chất cương nghị, đem con ếch đưa đến trước mặt hắn, cười nói: “ Da ếch không thể ăn được nhưng  thịt lại ăn rất ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro