Chương 74: Giải cứu (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở rừng mưa vốn dĩ sáng muộn tối nhanh, khi đoàn người vào trong rừng, bên trong vẫn là một mảnh tối đen. Cố Vân lần này không cùng bọn họ pha trò, nàng còn muốn đi Ô Nha cốc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Người sống không thể rời khỏi nguồn nước, tuy rằng ta không biết sào huyệt  của bọn loạn tặc ở đâu, nhưng có thể chắc chắn ở phụ cận nhất định có nguồn nước, cho nên nếu có thể vẽ được thủy hệ đồ của rừng mưa thì ta có thể tìm ra nơi ẩn nấu của loạn tặc. Nói nhiều đều là lý luận suông, hôm nay huấn luyện hạng mục chính là tiến vào rừng mưa vẽ thủy hệ đồ. Ta ngày hôm qua đã muốn nói rất nhiều kỹ năng sinh tồn cùng  những việc cần chú ý trong rừng mưa, các ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ. Lần này hành động chia làm mười tổ, nhiệm vụ chính là vẽ ra hướng đi của nguồn nước cùng địa hình phụ cận.”

Cố Vân hướng tới đội trưởng của chi đội này, cũng chính là người đầu tiên khiêu chiến nhuyễn trùng La Nham vào ngày hôm qua nói: “Ngươi phụ trách phân tổ.”

“Rõ.” La Nham ở phục hổ doanh đã năm năm, hành động cùng năng lực tổ chức đều rất mạnh,chỉ nửa nén hương, hắn đã hoàn thành việc phân tổ.

Đem mười túi tro giao cho Lãnh Tiêu, Cố Vân nói: “Lãnh Tiêu, đem thứ này phát cho mọi người.”

“Rõ.”

Lãnh Tiêu đem túi giao cho đội trưởng, Cố Vân giải thích: “Bên trong túi là giấy cùng than củi, các ngươi dùng nó để vẽ, nhưng mỗi lần vẽ xong nhất định phải đem giấy cùng than củi để vào túi, phải chú ý giữ túi luôn khô mát, bằng không các ngươi sẽ không thể vẽ được, rõ chưa?”

“Đã rõ!” Vừa nghe chính thức tiến vào rừng mưa, tất cả mọi người có vẻ có chút hưng phấn, sắc mặt Cố Vân rõ ràng không tốt như ngày hôm qua, đối mặt với những gương mặt tràn đầy sức sống, Cố Vân cao giọng nói: “Ta có ba yêu cầu khi đi vào trong rừng mưa các ngươi cần phải tuân thủ, nếu cãi lời đó là kháng lệnh, lập tức giết không tha.”

Lập tức giết không tha? Lãnh Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Cố Vân, HLV cho tới bây giờ vẫn chưa đưa ra loại mệnh lệnh này, rốt cuộc là yêu cầu gì?

“Thứ nhất, nhiệm vụ của các ngươi là vẽ thủy hệ đồ, khi tiến vào rừng mưa chỉ có thể dọc theo dòng nước tiến lên, nhiều nhất chính là xem xét hoàn cảnh phụ cận, không thể một mình đi loạn. Thứ hai, nếu trên đường gặp được loạn tặc không thể truy kích, ghi nhớ địa điểm bọn chúng thường lui tới là được. Thứ ba....” Cố Vân tạm dừng một chút, mới lại lớn tiếng nói, “Mở to mắt ra mà nhìn xung quanh, đề cao cảnh giác, trong rừng mưa có thể lấy mệnh của các ngươi không chỉ có sơn tặc. Ta không muốn nhìn thấy bất cứ người nào bỏ mạng mình lại bên trong rừng mưa.”

Lời nói của Cố Vân tuy nghiêm khắc nhưng lại lộ ra sự quan tâm đối với bọn họ, chúng tướng trong lòng đều ấm áp, đồng thanh trả lời: “Rõ.”

“Giờ Tuất, ta ở chỗ này chờ các ngươi! Xuất phát!”

Năm ngàn người nhanh chóng xếp thành hàng, chạy về hướng về phương hướng đã định sẵn, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở trước mắt, Cố Vân tâm như bị bóp chặt. Bốn ngày, chỉ có bốn ngày, nàng mới bất đắc dĩ chọn phương thức như vậy để cho bọn họ chân chính biết được cái gì gọi là rừng mưa, hy vọng bọn họ có thể nhớ kỹ nhưngc lời ngày hôm qua nàng nói, hy vọng bọn họ đều có thể đi ra.

Quân doanh.

Sáng sớm, bảy ngàn tướng sĩ được tuyển chọn kĩ càng đã xếp thành hàng, Túc Lăng sắc mặt âm trầm, có chút không yên, nghe Túc Nhậm nói nàng sáng sớm liền mang theo tướng sĩ đi rừng mưa, nàng ngày hôm qua còn kiên trì muốn đi Ô Nha cốc, chẳng lẽ một đêm nàng lại quên? Đây không giống nàng đi.

Túc Lăng thật lâu không có hạ lệnh, Dư Thạch Quân tiến lên, cao giọng nói: “Tướng quân, có thể xuất phát.”

Phục hồi tinh thần, Túc Lăng gật đầu, trả lời: “Xuất phát.” Quên đi, nàng không đi mới là tốt nhất.

“Rõ.”Mặt hướng toàn quân, Dư Thạch Quân lệnh nói: “Xuất phát.”

Đội ngũ chỉnh tề hướng về Ô Nha cốc, một lúc sau, chỉ còn lại Túc Nhậm cùng một thân hồng y Mộ Dịch.

Túc Nhậm ngạc nhiên nói: “Ngươi không đi?”

Nhún nhún vai, Mộ Dịch vẻ mặt nhàm chán trả lời: “chém chém giết giết ta gặp nhiều rồi, không có ý nghĩa gì cả, rất nhàm chán.”

“Vậy ngươi muốn đi canh luyện binh?”

Nhíu mày, Mộ Dịch ghét bỏ trả lời: “Bẩn, không có hứng thú.”

Không đi xem cuộc chiến cũng không xem luyện binh, Túc Nhậm buồn cười hỏi: “Ngươi dậy sớm như vậy sẽ không vì ở đây cùng ta nói chuyện phiếm đi?”

“Ừ.”Mộ Dịch đáp một tiếng, Túc Nhậm sửng sốt, không thể nào?

Nhìn Túc Nhậm, Mộ Dịch khó được thật sự hỏi: “Ta muốn biết, mặc kệ Thanh Mạt có thân phận gì, là ai, đi vào Túc gia xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần Băng Luyện lựa chọn nàng, nàng chính là con dâu trưởng của Túc gia, có phải hay không?”

Túc Nhậm nhìn thẳng hắn một lúc, kiên định gật đầu trả lời: “Đúng.”

Mộ Dịch nhẹ nhàng nhíu mày, Túc Nhậm cảm giác được không thích hợp, hỏi: “Ngươi có tin tức liên quan đến thân thế Thanh Mạt?”

“Không có.” Khôi phục lại bộ dáng bình thường, Mộ Dịch nhún nhún vai, trả lời: “Sáng sớm không có việc gì làm, nói vài câu vô nghĩa mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.”

Để lại Túc Nhậm một mình suy nghĩ, Mộ Dịch mỉm cười rời đi, xoay người, ý cười hoàn toàn biến mất, trong lòng hắn thực vì Lăng lo lắng, thân thế Thanh Mạt tuy vẫn chưa rõ, nhưng hắn phán đoán, nàng tuyệt đối có vấn đề.

------Ô Nha cốc-----

Trong cốc ánh mặt trời đen tối, dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, tầng tầng mây đen cùng cuồng phong bao phủ Ô Nha cốc có vẻ dị thường nguy hiểm. Khe sâu, hai đội nhân mã đối lập, một bên là Túc gia quân một thân nhung trang, một bên là loạn tặc thân bố y.

Trước mắt nhìn đến đều chỉ có trăm người tới, bất quá bọn họ đều hiểu rõ, đây chỉ là mặt ngoài mà thôi.

Túc Lăng hí mắt nhìn lại, đối diện người đứng đầu tựa hồ là hai nam tử kia, một người áo lam, tay cầm một màu bạc trường tiên, mặt lộ vẻ kiêu ngạo; người còn lại là một thân bố y, mặt không chút thay đổi, hai tay để ở sau người, không nhìn thấy hắn cầm loại binh khí gì.

Hai người thoạt nhìn đều rất khí thế, nhưng không giống như một thủ lĩnh, xem ra hắn bị người đùa giỡn.

“Ngươi là Túc Lăng?” Túc Lăng quan sát bọn họ, Ngôn Ca cũng nhìn chằm chằm nam tử cao lớn uy vũ đối diện nghiên cứu hồi lâu. Một thân chiến phục đỏ sậm hợp với màu đồng trên da làm cho hắn thoạt nhìn oai hùng bất phàm, tóc đen sau đầu trong gió nhẹ bay lên, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như điêu khắc hiển hiện khí phách, cùng đôi mắt như con ưng lợi hại lãnh khốc, thế nhưng lại làm cho hắn có cảm giác kinh hồn táng đảm.

Túc Lăng không có trả lời hắn, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

Tuy rằng lần trước ở quân doanh hắn không nhìn thấy người này, nhưng Vô Cực đã nhận định người này mới là Túc Lăng, trên người hắn loại sát khí mãnh liệt bức người này, chỉ có chân chính trải qua thiên quân vạn mã, huyết vũ tinh phong mới có được. (thiên quân vạn mã huyết vũ tinh phong: ý chỉ chiến trường tàn khốc)

Vô Cực nhẹ nhàng nâng đầu, bên phải hơn mười người lập tức tản ra, chia làm hai bên. Phía sau bọn họ là một khối tảng đá thật lớn, trên đó có một người toàn thân đều là máu xuất hiện ở trước mắt mọi người. Mái tóc nằm tán loạn ở trên mặt, máu khô lại làm cho tóc rối khiến người ta không thấy rõ mặt hắn, hắn bị bảy tám thiết liên to như hai ngón tay gắt gao trói chặt ở trên tảng đá, một chút cũng không thể động đậy.

Dư Thạch Quân nhịn không được hét lớn: “Tiên phong!”

Người nọ giật mình, thật vất vả ngẩng đầu lên, thấy rõ bóng dáng ngạo nghễ ở khe sâu đối diện, tinh thần lập tức chấn động, lớn tiếng kêu lên: “Tướng quân!”

Túc Lăng trong lòng phút chốc căng thẳng, bọn họ đem Hàn Thúc cột vào trên tảng đá, như thế này cho dù các tướng sĩ có thể đi qua, muốn cứu hắn cũng không được, trước hết đem hắn trở xuống mới được.

Hơi hơi ngẩng đầu, Túc Lăng cao giọng hỏi: “Các ngươi muốn thế nào, nói đi.”

Người nọ vừa nhấc đầu đã kêu hắn tướng quân, còn kích động như thế, người này tất là Túc Lăng, Ngôn Ca trả lời: “Thủ lĩnh chúng ta muốn một mình trông thấy ngươi, ngươi đi theo chúng ta, ta sẽ để lại người, ngươi nếu không muốn cũng không sao, vừa lúc có thể giúp hắn nhặt xác.”

Hàn Thúc vừa nghe, lập tức cấp quát: “Tướng quân vạn lần không thể đi vào nguy hiểm, bọn họ có mai phục.” Tuy rằng hắn có chút mơ màng, nhưng cũng có thể cảm giác được chung quanh có mai phục không ít.

Ngôn Ca một quyền nặng nề mà đánh vào vết thương trước ngực Hàn Thúc, một quyền này thiếu chút nữa làm cho Hàn Thúc trực tiếp ngất xỉu, dùng sức vuốt gương mặt tràn đầy vết roi, Ngôn Ca lớn tiếng nói: “Ta không có tính nhẫn nại, ngươi tốt nhất nghĩ nhanh lên.”

Túc Lăng mày kiếm khẽ nâng, kêu gào áo lam nam tử tự nhiên không khó đối phó, mà nam tử áo xám vẫn luôn lặng im ở một bên âm thầm quan sát chỉ sợ mới là khó giải quyết nhất. Hàn Thúc bị trói ở trên tảng đá, các tướng sĩ có đi qua cũng vô dụng, khả năng còn có thể chọc giận loạn tặc, đến lúc đó chẳng những cứu không được còn có thể hại chết hắn.

Túc Lăng trầm mặc, đoi mắt Ngôn Ca quan sát ở đối diện, không nhìn thấy người hắn muốn tìm, Ngôn Ca mâu quang chợt lóe, lớn tiếng khiêu khích nói: “Túc Lăng, tiểu nương tử của ngươi đi đâu rồi? Như thế nào không đem nàng mang đến, ta rất nhớ nàng a.”

Ưng mâu lạnh lùng, Túc Lăng còn chưa đáp lời, một giọng nữ thanh lệ mang theo vài phần trêu chọc sâu kín vang lên: “Nhớ ta như vậy sao?”

Mọi người nhìn lại ngọn cây phát ra tiếng vang, chỉ thấy một bàn tay mềm chậm rãi đẩy cành lá ra, lộ ra hai chân nhỏ bé ở không trung lay động, Túc Lăng  bực bội trong lòng, nữ nhân này cư nhiên ở trên cây, ngay cả hắn cũng không chú ý tới, đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro