Chương 73: Trêu chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân cứng đờ thật lâu mới trầm giọng trả lời: “Ta hôm nay không có tâm tình giải thích.” Buổi chiều ở rừng mưa đã gợi lên nhiều kí úc của nàng, nàng cách thời đại quen thuộc của mình càng ngày càng xa. Nàng nhớ đến sinh hoạt hai mươi mấy năm ở thành thị, nhớ đến bố mẹ nàng, nhớ đến chiến hữu cùng nàng kề vai chiến đấu, nàng... muốn trở về.

Ở bên cạnh Túc Lăng, nàng hẳn là nên hỏi hắn về chuyện của miếng  bát quái màu vàng, nhưng nàng bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi. Không muốn cùng hắn đấu trí đấu dũng nữa.

Cố Vân yên lặng xoay người rời đi, Túc Lăng có chút không quen nàng như vậy, cảm thấy bóng dáng nàng không hiểu sao lại lộ ra ưu thương.

“Thanh Mạt.” Túc Lăng không biết chính mình muốn nói cái gì, mà đã vội vàng lên tiếng.

Cố Vân dừng lại, nhìn về phía nam tử đang đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn không thấy biểu cảm trên gương mặt hắn, hắn cực ít chủ động gọi tên nàng, đêm nay tại sao lại làm vậy?

Nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Vân, Túc Lăng cũng không biết nói với nàng cái gì, cũng may bóng đêm mông lung, không thấy rõ sự xấu hổ trên mặt hắn. Thật lâu, Cố Vân không còn kiên nhẫn nữa, Túc Lăng mới bỗng nhiên nói: “Ngày mai ngươi ở doanh luyện binh là được, không cần đi theo tùy quân đến Ô Nha cốc.”

Nàng thiếu chút nữa đã quên ngày mai phải nghĩ cách cứu Hàn Thúc, Cố Vân hỏi: “Khi nào xuất phát.”

Túc Lăng mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng mà bá đạo trả lời: “Ngươi không cần biết.”

Cố Vân kiên trì hỏi: “Khi nào xuất phát?”

Túc Lăng ngay cả đáp cũng không đáp nàng một câu, chỉ chừa cho Cố Vân một bên mặt lãnh ngạo.

Nam nhân này thật đáng ghét. Hắn không nói nàng cũng có thể hỏi người khác. Cố Vân linh mâu vi thiểm, giảo hoạt cười, thở dài: “Ta chỉ muốn nhìn một chút thực lực của loạn tặc, ngươi yên tâm, tay của ta còn có vết thương, sẽ không cùng ngươi tranh sự nổi bật.”

Nữ nhân này quả thực không biết phân biệt. Túc Lăng hừ lạnh: “Ngươi thật sự là một nữ nhân làm cho người ta chán ghét.”

Cố Vân nhẹ nhàng chớp mắt, cười nói: “Ngươi đã gặp qua bao nhiêu nữ nhân rồi?” Nàng nhớ rõ tướng quân phủ ngay cả một con muỗi cái còn không có chứ đừng nói đến nữ nhân, hơn nữa hắn đối với nữ nhân thái độ ác liệt như vậy, nàng thực hoài nghi có bao nhiêu nữ nhân dám lui tới cùng hắn.

Túc Lăng tất nhiên không ngờ Cố Vân sẽ hỏi, kiệt ngạo trên mặt xẹt qua một chút ngạc nhiên, nghe ra ý của nàng, ưng mâu lạnh lùng, gắt gao trừng Cố Vân.

Cố Vân nhún nhún vai, vẻ mặt đồng tình trả lời: “Được rồi, ngươi không cần vất vả như vậy, ta hiểu rồi.”Nói xong, Cố Vân quay người, nặng nề mà thở dài một hơi, đi về doanh trướng.

“Thanh Mạt.”

Sau lưng truyền đến tiếng rống giận đầy tàn bạo, Cố Vân khóe môi bất giác nhẹ nhàng giơ lên, đêm nay ánh trăng thật đẹp, tâm tình tựa hồ cũng không ủ rũ như vừa rồi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro