Chương 76: Giải cứu (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái loại ngạo nghễ này làm cho Vô Cực kinh hãi trong lòng, Ngôn Ca lại không tốt tính như vậy, cười nhạo nói: "Ngươi không cần mạng của hắn sao?" Nếu Túc Lăng không thèm để ý thủ hạ của mình thì hắn cũng sẽ không đến, hiện tại đến địa bàn của bọn họ, còn còn muốn giở trò sao.

Đưa mắt ra hiệu cho tên thuộc hạ bên cạnh Hàn Thúc, một thanh đại đao lập tức xuất hiện trên cổ đao phong xẹt qua cổ để lại trên cổ Hàn Thúc một vết cắt.

Túc Lăng hàn mâu trầm xuống, lạnh giọng trả lời: "Mạng của hắn ta đã định rồi, mạng các ngươi cũng lưu lại đi!"

Nói xong, từ chiến bào Túc Lăng lấy ra một thanh trường kiếm đỏ sẫm, tiếng binh khí chói tai vang vọng trong cốc, màu đỏ như máu của trường kiếm ẩn hiện. Một kiếm đánh úp xuống, Ngôn Ca cầm trường tiên đỡ lấy, trường tiên cùng kiếm giao nhau xẹt ra tia lửa.

Ngay khi trường kiếm ra khỏi vỏ, Vô Cực đã cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, thất kinh hướng phía sau kêu lên: "Giết hắn." Hôm nay cho dù không thể đem Túc Lăng mang về, cũng tuyệt đối không thể để cho hắn cứu được người đi.

Cùng lúc đó, Cố Vân vừa chạy về phía Hàn Thúc, vừa quát to: "Băng Luyện."

Nàng vừa nói xong chỉ thấy một thanh kiếm như đã chờ đợi từ lâu bay xẹt qua khe sâu, rơi vào trong tay Cố Vân.

Ngôn Ca thấy thế liền hoảng hốt, quả nhiên là một thanh tà kiếm. Nguy rồi, kiếm của nàng ta lạnh như băng, còn kiếm của Túc Lăng lại nóng như dung nham, nếu cứ để bọn họ đem người đi như vậy, bọn họ còn mặt mũi nào trở về gặp thủ lĩnh.

Ngôn Ca hét lớn với hai bên sườn núi : "Bắn tên."

Cây rừng khẽ động, trên cây hàng loạt lục y nhân xuất hiện, mỗi người đều cầm trong tay một trường cung, sau lưng là hai gùi to đựng đầy những mũi tên dài.

Loạn tặc bên kia tên đã lên cung, bên này mọi người cũng vận sức chờ lệnh, ngay khi Túc Lăng rút kiếm, Dư Thạch Quân cũng lập tức hạ lệnh: "Che dấu tên trận, Phục Hổ doanh tiến công."

"Rõ."Một loạt tướng sĩ mặc khôi giáp cầm cung tên trong tay, xếp thành hàng dài ở nhai cốc, nghe đối diện hô to "Bắn tên ", Dư Thạch Quân cũng lạnh giọng nói: "Bắn tên."

Nhất thời ở hai bên khe sâu, loạn tên nhất tề phóng ra, Cố Vân vừa cản mưa tên, vừa cứu người không khỏi có chút quá sức. Túc Lăng muốn tới giúp lại bị kình lực sắc bén của đoản tên cản trở, Túc Lăng mắt lạnh nhìn lại, vừa lúc chạm đến ánh mắt đạm mạc kia, tên này quả nhiên khó chơi.

Loạn tặc phần lớn tránh ở trên cây, ở bên cạnh bắn tên không có tác dụng nhiều, lúc này Phục Hổ doanh đã cầm móc câu trong tay, chuẩn bị tiến công.

Trong nháy mắt ở hai bên bờ khe xuất hiện hơn mười sợi dây thừng, Vô Cực giương mắt nhìn lại, lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ về hướng dây thừng, nói: "Bắn tên."

Trên cây những tên thuộc hạ cầm cung đang không hiểu  tại sao Vô Cực lại bắn tên vào các sợi dây thừng kia thì bỗng thấy một đám người lấy tốc độ cực nhanh trượt trên dây thừng từ bờ bên kia sang bờ bên này, tốc độ nhanh đến mức bọn họ chưa kịp bắn tên đã có hơn mười tướng sĩ không ngừng trượt qua bên này, bọn họ cho dù có bắn tên cũng không thể trúng được mấy người.

Loạn tặc liền phân ra một nhóm người đi đối phó tướng sĩ, Cố Vân rốt cục có cơ hội thở dốc, vọt tới tảng đá, một kiếm chém đứt dây xích, Hàn Thúc được cở trói lập tức ngã xuống. Cố Vân vừa ngăn cản loạn tặc, vừa hỏi: "Hàn Thúc, ngươi có thể đứng lên không?"

"Có thể." Hàn Thúc thở gấp từng hơi sau đó bắt lấy tảng đá từ từ đứng lên, tuy rằng lúc này trước mắt hắn đều là sương mù, nhưng tướng quân và phu nhân đã liều chết đến cứu, hắn không thể liên lụy bọn họ.

Không ngờ lại có chiêu như vậy. Túc Lăng không hổ là Túc Lăng. Vô Cực lạnh giọng kêu lên: "Bắt bọn họ."

Theo lời hắn, bốn phía đều bắt đầu động thủ, Cố Vân trợn mắt lên nhìn, gặp quỷ rồi, kỹ xảo ngụy trang của bọn chúng thật tốt, quan trọng nhất là tính kỷ luật so với quân đội còn không kém, ẩn núp lâu như vậy mà không một ai dám di chuyển.

Lúc này nhóm tướng sĩ đầu tiên đã tới bên cạnh Cố Vân, Cố Vân vội giúp Hàn Thúc đến bên người bọn họ xong liền nói: "Dẫn hắn đi." Loạn tặc bên này nhiều như vậy, cho dù hôm nay mang đến bảy ngàn binh tướng lại đây cũng khó thoát, quan trọng nhất vẫn là toàn thân trở ra.

"Rõ."

Oành.

Dây thừng bị chém đứt oành oành rung động, Cố Vân giương mắt nhìn lại, thấy bọn chúng đang muốn chém đứt dây thừng, Túc Lăng hiển nhiên cũng thấy được nguy hiểm trước mắt, nói: "Rút lui."

"Rõ."Nghe được mệnh lệnh, tướng sĩ bên này che chở Hàn Thúc  nhanh chóng rút lui, các tướng sĩ đối diện cũng nhanh chóng kéo dây thừng trên người các tướng sĩ trở về, rốt cục Hàn Thúc được cứu trở về.

Cố Vân dùng Băng Luyện ngăn cản loạn tặc phía sau, tuy rằng kiếm phong rất lợi hại, hàn khí cũng thực bức người, nhưng dù sao cũng là lấy một địch nhiều, nàng cũng thấm mệt, loạn tặc càng lúc càng nhiều, nếu không đi bọn họ phỏng chừng thoát không được, qua trọng nhất là tay nàng còn bị thương, Túc Lăng một kiếm ngăn cách Cố Vân và loạn tặc, lớn tiếng nói: "Ngươi đi trước."

"Được." Cố Vân nhân cơ hội xoay người chạy hướng dây thừng gần nhất, không có nàng, Túc Lăng càng dễ dàng thoát thân.

Thấy nàng nhanh chóng đến bên dây thừng, một chút ý muốn lưu lại cùng Túc Lăng kề vai chiến đấu cũng không có, bọn họ không phải vợ chồng sao? Vô Cực thâoj phần kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn hạ quyết tâm nhất định không để cho nàng chạy thoát.

Cố Vân đã đem móc câu móc vào dây thừng, Vô Cực giơ đoản cung trong tay lên, nhắm ngực nàng đang bắn tới, nhìn thoáng qua Túc Lăng đem Ngôn Ca bức xuống khe sâu. Hắn quả nhiên dũng mãnh, trường tiên của Ngôn Ca cũng đã bị thiêu hơn phân nửa, lãnh mâu chợt lóe, Vô Cực ngược lại nhắm bắn vào dây thừng của Cố Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro