Chương 77: Bị thương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản tên xé gió bay đến đâm thủng dây thừng, dây thừng chấn động oành một tiếng liền đứt làm đôi.

"A -- "Cố Vân theo đoạn dây thừng rơi xuống dòng nước chảy xiết.

Một giây trước khi dây thừng bị đứt, Cố Vân đã lưu loát bắt được đoạn dây còn lại, trọng lực cùng lực khi dây thừng bị đứt làm cho thân thể của nàng rơi nhanh xuống, dù tay bị dây thừng cứa nhưng nàng vẫn nắm chặt không dám lơi lỏng, Cố Vân trong đầu chỉ có một ý niệm tuyệt đối không thể buông tay ra, nếu như buông tay nàng sẽ lập tức sẽ bị dòng nước cuốn đi.

Túc Lăng nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy dây thừng bị đứt, Cố Vân giống như diều đứt dây rơi xuống dòng nước chảy xiết.

Trong lòng chấn động, Túc Lăng còn chưa hiểu vì sao trong lòng chợt đau đớn, thân thể đã nhanh chóng bay tới khe sâu chỗ vách đá.

Chính là lúc này!

Đôi mắt Vô Cực híp lại, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười lạnh, giơ đoản cung trong tay lên, nhắm về phía ngực Túc Lăng mà bắn, đoản tên như ánh sáng bay đến.

"A"

Cố Vân cảm giác được một bóng đen bay đến chỗ nàng, dây thừng lại rung lên, bên tai nghe được một tiếng kêu cực thấp, Cố Vân ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng cao lớn của Túc Lăng bao trùm lấy nàng, hắn nhảy xuống?

Rơi vào trong cốc là chuyện cực kỳ nguy hiểm, dòng nước như vậy, nếu rơi vào trong nước bọn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu mà bị dòng nước cuốn đi; nếu không rơi vào trong nước, lực quán tính của dây thừng từ bên này đến khe sâu bên kia lớn như vậy cũng đủ bẻ gãy mấy cái xương sườn của bọn họ.

Chân xẹt qua nước, Cố Vân âm thầm may mắn, cũng may mực nước không cao lắm, nàng không cần lo lắng bị cuốn đi nhưng mắt thấy hai người sẽ va vào vách đá đối diện, Cố Vân chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng thân thể thiên kim tiểu thư này có thể chịu nổi một kích.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Cố Vân căng thẳng, tay gắt gao bắt lấy dây thừng, nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến.

Trên vai tê rần, Cố Vân cảm thấy thân thể của mình bị người kéo về phía trước, bên hông phút chốc căng lại, vội vàng mở mắt ra, trước mắt nàng là chiến bào đỏ sậm của Túc Lăng, nàng còn chưa kịp hiểu hắn muốn làm gì thì Túc Lăng đã nhanh chóng xoay chuyển thân hình, Cố Vân cả kinh, chẳng lẽ hắn muốn...

"Oành."

Một âm thanh vang lên, Túc Lăng dùng lưng mình làm đệm thịt, nặng nề nện vào vách đá, Cố Vân bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, không bị thương, vẫn tựa trong ngực hắn, nàng có thể cảm nhận được lực đạo này mạnh đến cỡ nào, dù có hắn che chở nàng vẫn bị hoa mắt choáng váng, hắn trực tiếp dùng lưng để đỡ có lẽ đã bị nội thương rồi.

Cố Vân vội vàng ngẩng đầu nhìn Túc Lăng luôn luôn lãnh ngạo không có nhiều biểu hiện thống khổ, chỉ là sắc mặt dính đầy bụi, mày kiếm nhíu lại,trên trán không biết là mồ hôi hay là hơi nước mà bị ướt một mảnh.

Cố Vân vừa định mở miệng hỏi hắn thế nào, chợt nghe thấy giọng nói hắn còn trầm thấp hơn so với lúc trước, mang theo vài phần áp lực nói: "Đi lên, ta cõng ngươi đi lên."

Vừa rồi va chạm, hắn nhất định bị thương không nhẹ, Cố Vân lắc đầu trả lời: "Không cần, ta có thể, ngươi đi lên trước đi."Nắm chặt dây thừng, Cố Vân nghĩ muốn đi xuống một ít, càng tiện cho hắn đi lên trên, bàn tay ở bên hông lại gắt gao ấn nàng, làm cho nàng không thể động đậy, Cố Vân hoài nghi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, ở bên trong thấy được ít có lo lắng, liền thanh âm đều dị thường vội vàng xao động: "Ít nói nhảm! Đi lên."

Hắn hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ đậm, Cố Vân quyết định thật nhanh, không cùng hắn tranh, lấy Túc Lăng tính tình, nhiều lời vô ích, bình thường cũng không sao, lúc này thật sự không nên vô nghĩa, làm hai người cùng đi lên.

Nắm tay Túc Lăng, Cố Vân xoay người trèo lên lưng Túc Lăng, chờ khi thấy rõ sau lưng hắn có một lỗ thủng thật sâu thì không khỏi kinh hãi, "Ngươi..." Chất lỏng đỏ sẫm dọc theo xương bả vai một đường chảy xuống dưới, chảy một lượng lớn máu như vậy, Cố Vân lập tức nhớ tới lúc ấy Cát Kinh Vân bị thương cũng là như thế này,máu không dừng được.

Miệng vết thương không thấy đoản tên, đáng chết, hắn không muốn sống nữa sao? Sau lưng có tên còn dùng lưng đệm thịt. Lực va đập lớn như vậy, toàn bộ đoản tên phỏng chừng đã đi vào trong cơ thể.

Cố Vân một tay cởi đai lưng xuống, cũng không quan tâm quần áo xộc xệch, nàng gắt gao đè miệng vết thương đang không ngừng chảy máu lại, trên vách đá chiến sĩ cũng bắt đầu kéo dây lên, rất nhanh, bọn họ rốt cục đến được vách đá. Dư Thạch Quân tiến ra đón, một bên kéo cánh tay phải Túc Lăng đang giơ trên, một bên vội hỏi: "Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?"

Cố Vân lắc đầu, "Ta không sao."Nhưng Túc Lăng thì có.

Lên đến phía trên, Cố Vân muốn từ trên lưng hắn đi xuống để giảm bớt gánh nặng lại phát hiện bàn tay Túc Lăng vẫn gắt gao ôm chân nàng, bọn loạn tặc đối diện luôn nhìn chằm chằm bên này, Ngôn Ca lại buồn bực ném tàn tiên trong tay, mắng to: "Có bản lĩnh thì đừng chạy! Lại đây đánh tiếp!"

Túc Lăng cõng nàng, ngạo nghễ nhìn lại, ưng mâu dày đặc nhìn chằm chằm Vô Cực phía đối diện như trước bình tĩnh, lãnh mâu Vô Cực nhìn chăm chú tâm khẽ run lên, vừa rồi một tên đó không có bắn trúng sao? Không có khả năng. Nhưng nếu bắn trúng, Túc Lăng sao lại thoải mái như thế, còn cõng phu nhân mình lại dùng ánh mắt đánh giá như vậy để nhìn bọn họ?

Cố Vân cúi đầu nhìn xuống, từ vai phải đến sau lưng chiến bào tất cả đều là vết máu, hắn nhất định là không muốn loạn tặc biết mình bị thương nặng như thế.

Hai tay ôm lấy cổ hắn, Cố Vân ghé vào sau lưng Túc Lăng, một bộ chim nhỏ nép vào người, cũng thuận thế đem toàn bộ vết thương sau lưng Túc Lăng che dấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro