Chương 91: Tỷ thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông tay! Không thể để cho nữ tử kia chạy thoát được." Cố Vân muốn đẩy tay Túc Lăng ra, nhưng tay hắn mạnh đến mức nàng không thể di chuyển được, nàng không có thời gian để giải thích cẩn thận, nếu bây giờ không đi chặn nữ tử mặc áo xanh kia lại thì sẽ không còn kịp nữa.

Túc Lăng nhìn về phía Cố Vân đang nhìn chằm chằm, dễ dàng nhìn thấy bóng người màu xanh biếc. Đó là một nữ tử gầy gò, chói lóa, tính tình lạnh lùng và xa cách, chắc chắn chính là nữ nhân thần bí mà Thanh Mặc nhắc đến lần trước.

Đôi mắt ưng hơi nheo lại, ngay lúc Cố Vân đang âm thầm lo lắng, cô chợt cảm thấy vai mình nhẹ đi, giọng nói trầm thấp của Túc Lăng lại vang lên bên tai nàng, nhưng lần này rất nhẹ nhàng, " Cứ để ta."

Cố Vân còn chưa kịp phản ứng, Túc Lăng đã bay ra ngoài, trước mắt hiện lên một bóng người cao lớn màu đỏ sậm, Cố Vân lúc này mới tỉnh táo lại, vai hắn còn đang bị thương, không thể ngâm mình trong nước được.

Cố Vân vừa mới nâng cao tinh thần lên, sau đó liền vững vàng rơi xuống đất, cảm thấy mình thật ngu ngốc, người ta có khinh công, không giống nàng chỉ có thể nhảy xuống nước để chặn lại. Túc Lăng đề khí, lấy cây đại thụ trong rừng làm điểm đạp, sau vài lần bay, hắn đáp xuống một thân cây nơi nữ tử mặc áo xanh phải đi qua.

Ngạo nghễ dựa vào thân cây, Túc Lăng một thân chiến bào đỏ sậm, cao ngất tuấn dật, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu sáng khuôn mặt kiên nghị, khuôn mặt góc cạnh không chút biểu cảm, đôi mắt đen láy, lạnh đến mức khiến người ta đau lòng. Trái tim nàng ta chợt thắt lại, sau năm năm, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau.

Nữ tử kia thoạt nhìn có chút hoảng hốt,  nhìn thẳng Túc Lăng với ánh mắt phức tạp và vui mừng? Cố Vân nghĩ là mình nhìn lầm rồi, nhưng nữ nhân này cũng không có bơi sang một bên tránh né Túc Lăng mà tiến tới trước mặt hắn, điều này có nghĩa là họ đã quen nhau lâu rồi sao?

Sau khi bình tĩnh lại, Cố Vân khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn hai người, xem tiếp chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, nữ tử kia đã men theo dòng nước đến bên cạnh Túc Lăng. Túc Lăng từ trên cây nhảy xuống, dùng đôi bàn tay như sắt nắm lấy vai nàng ta, nàng ta nhăn mặt đau đớn nhưng không rên rỉ. Con rắn nhỏ màu xanh quấn quanh cánh tay nàng nhạy bén cảm nhận được sự dị thường của chủ nhân, đôi mắt nhỏ màu đỏ nhìn chằm chằm, lưỡi nhỏ màu đen cũng rít lên, hai chiếc răng dài nhọn hoắc hoàn toàn lộ ra, nhe răng về phía Túc Lăng. Mắt thấy nó sắp cắn vào tay Túc Lăng, nàng hơi nghiêng đầu trừng mắt nhìn nó.

Con rắn nhỏ ủy khuất ngậm miệng lại, ngoan ngoãn cúi đầu, không dám phạm sai lầm nữa, thân thể quấn quanh cánh tay nàng không dám lộn xộn, nếu không nhìn kỹ, thực sự nhìn nó rất giống một  dải ruy băng màu xanh lục vậy.

Trong lúc nữ nhân kia và con rắn lục nhỏ trao đổi ánh mắt, thì Túc Lăng đã nhấc nàng ta ra khỏi mặt nước, cánh tay hữu lực ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng, thân thể của nàng liền cứng đờ, Túc Lăng không cảm thấy có gì bất thường mang theo nàng xuyên qua khu rừng. Nữ tử kia hơi nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng kiên quyết của Túc Lăng gần ngay trước mắt, tiếp cận với khuôn mặt mà nàng đã hoài niệm rất nhiều năm, sắc mặt nữ tử kia càng ngày càng lạnh, bất giác cau mày, bởi vì —— hắn căn bản không có nhớ nàng là ai, hắn đã quên mất nàng!

Cố Vân hơi nhướng đôi mắt lạnh lùng, bây giờ nàng chắc chắn trăm phần trăm, bọn họ nhất định là biết nhau, ít nhất là nữ tử mặc y phục xanh kia có quen biết Túc Lăng. Cố Vân cũng không quên xà roi của nàng ta mạnh đến mức nào, ra tay có bao nhiêu ngoan độc, nhưng khi đối thủ biến thành Túc Lăng thì nàng ta thậm chí còn không thèm cố ý vùng vẫy, có thể thấy giao tình của bọn họ cũng không ít đâu.

Cố Vân không hề nhận ra, giọng điệu của mình dường như đã mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày, bàn tay đặt trước ngực cũng không ngừng lay động.

Sau vài lần bay, cả hai đều vững vàng đáp xuống đồi, Túc Lăng buông thắt lưng ra,  nàng vừa mới đứng vững, Túc Lăng đã không hề thương tiếc đẩy nàng ra nói với đám binh lính phía sau: "Bắt lấy, canh giữ nàng."

"Rõ."

Nói xong, Túc Lăng xoay người đi về phía Lãnh Tiêu, trong mắt chỉ có nhìn mặt nước phía trước không chút để ý đến nữ tử phía sau.

Nàng ta cũng không nhìn Túc Lăng nữa, trong đôi mắt đen xẹt qua tia u ám, ở trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là một tù binh mà thôi! Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tự mình đa tình! Dù sao, nàng và hắn cũng chỉ có thể là kẻ thù!

Nàng thờ ơ đứng đó,  tướng sĩ phía sau bước đến, muốn trói nàng lại, đôi mắt trong veo của nàng liền tối sầm lại.

"Cẩn thận!" Cố Vân vẫn luôn âm thầm quan sát nàng ta, lập tức đem Băng Liên trong tay chắn nang trước mặt hai người tướng sĩ , khí tức lạnh thấu xương của Băng Luyện làm cho hai người tướng sĩ theo bản năng lui lại. Cùng lúc đó, chiếc ruy băng màu xanh lục trên cổ tay người phụ nữ đột nhiên chuyển động linh hoạt , một con rắn nhỏ màu xanh ngọc mở cái miệng to đen láy lao về phía hai tướng sĩ trẻ tuổi vừa đứng, mọi người đều rùng mình, hai tướng sĩ trẻ tuổi chỉ biết nhìn chằm chằm và sững sờ ở đó.

Nguy hiểm thật! Nếu phu nhân không ngăn cản thì chắc chắn là họ đã bị rắn cắn, con rắn này màu sắc rất sáng, miệng sẫm màu, chắc chắn là một con rắn rất độc! Không ngờ một nữ tử bình thường nhu nhược, lại mang theo độc vật trên người!

Các tướng sĩ lòng còn sợ hãi, nhưng cũng không thể để tù binh trốn thoát được, vì vậy bảy tám tướng sĩ chuẩn bị cùng nhau tiến lên. Cố Vân cầm Băng Luyện trong tay  chặn đường bọn họ lại bởi vì tay nữ nhân kia đã chạm vào thắt lưng hình rắn quanh eo mình, nếu nàng không nhìn lầm, xà tiên đó có thể chịu được sự sắc bén của Băng Luyện!

Cố Vân nắm chặt trong tay Băng Luyện, chậm rãi đi đến trước mặt nữ nhân kia đứng đối diện với nàng ta, không ngờ nữ nhân kia lại phát hiện ra chiếc xe đầy lưu huỳnh và dầu hỏa cách đó không xa, nàng nở một nụ cười thật tươi, trên mặt nàng ta xẹt qua một chút hoảng hốt.

"Ngươi, Vô Cực và Ngôn Ca là cùng một bọn họ người." Đây không phải câu nghi vấn, Cố Vân nhàn nhạt nói, sắc mặt nữ nhân kia đã trở lại bình thường, vẫn lạnh lùng như thường lệ, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Cố Vân, xà tiên trong tay đã vung ra, đánh thẳng về phía Cố Vân.

Cố Vân sớm đoán được nàng ta sẽ ra tay, ngay khi nàng ta vung roi lên thì nàng đã nhanh nhẹn lùi lại, chiếc roi dài xượt qua mặt Cố Vân, bị chôn sâu trong bùn hơn một thước!

Nữ nhân kia đột nhiên lao ra ngoài, ngoại trừ Cố Vân đã đoán trước được, những người còn lại đều bị sốc. Lợi dụng lúc các tướng sĩ đang kinh ngạc, nàng ta di chuyển thân hình với tốc độ nhanh lạ thường. Khi Túc Lăng nghe thấy tiếng động lạ quay đầu lại thì chỉ thấy bóng dáng màu xanh lục mềm mại đã nhanh nhẹn mạnh mẽ nhảy xuống dòng nước, ngay sau đó bóng đen quen thuộc như một con báo săn cũng nhảy vào dòng nước lũ.

Túc Lăng liền cảm thấy ngột ngạt, nước vốn đã rất yếu, hắn có thể lập tức triển khai đòn thứ hai, hắn không thể rời đi vào lúc này, nữ tử áo xanh kia võ công nhất định không yếu, lại giảo hoạt như thế, nàng có thể ứng phó hay không? Bàn tay xoa Xích Huyết, thân kiếm ấm áp làm cho tâm hắn thoáng yên ổn một ít, cũng may, có Băng Luyện đi với nàng, hẳn là không có việc gì đâu.

Nước đã yếu đi nhưng hai người di chuyển rất khó khăn trong dòng nước cao ngang ngực, Cố Vân không chút lơi lỏng, người kia đang cố gắng hết sức để thoát khỏi nàng, nhưng một đường bơi xuống, nàng vẫn theo sát phía sau nàng ta .

Lại đi thêm ba bốn dặm nữa, hai người cuối cùng cũng có thể đứng thẳng trong làn nước cao đến đầu gối, y phục ướt sũng dính chặt vào người cả hai  thoạt nhìn đều rất chật vật, chẳng qua một người cầm trường tiên trong tay ngạo nghễ đứng đó, một người tay cầm trường kiếm nghiêm nghị chống đỡ, trong mắt cả hai đều mang theo sát khí, lúc này cũng không ai quan tâm đến vẻ ngoài của họ.

Nước dần dần rút đến mắt cá chân, Cố Vân nhẹ nhàng rút kiếm ra, Băng Luyện tản mát ra khí lạnh xung quanh trường kiếm, Cố Vân môi mỏng khẽ nhếch giọng nói mang theo vài phần ý cười, "Lần trước chưa phân cao thấp, hôm nay chúng ta một trận định thắng bại, ngươi thấy như thế nào?"

Cố Vân tin rằng người này nhất định có quan hệ gì đó với bọn loạn tặc, muốn bắt được nàng chắc chắn không dễ, nhưng nếu có thể giữ được nàng thì tốt quá! Vả lại, ngoại trừ Xích Huyết, lần đầu tiên nàng gặp được vũ khí có thể sánh ngang với Băng Luyện, nàng đối với xà tiên cảm thấy có chút hứng thú.

Nữ tử kia dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Cố Vân một hồi lâu, cuối cùng đôi môi mỏng đẹp như hoa đào khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng vung xà tiên trong tay xuống đất, khiến cho vô số bọt nước và bùn đất bắn tung tóe.

Muốn tỷ thí sao? Nàng nghênh chiến, nàng cũng thực muốn nhìn một chút thê tử Túc Lăng rốt cuộc có gì khác biệt!

Cố Vân cũng nhìn thấy trong mắt nữ nhân kia có cùng hứng thú với nàng, Cố Vân nắm chặt Băng Luyện liền ra tay trước. Khi nàng đến gần, nữ tử kia lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh phả vào mặt khiến nàng ta gần như không thể chống đỡ  được. Con rắn nhỏ đang quấn trong tay nàng bỗng nhiên bò lên cổ, nhẹ nhàng mà quấn quanh cổ nàng, một dòng nước ấm không ngừng rót vào tứ chi nàng, tuy rằng nhiệt độ xung quanh vẫn còn rất thấp nhưng nàng lại cảm thấy mình đã bị đã tốt hơn nhiều rồi.

Nắm chặt xà tiên, nàng ta lưu loát vung xà tiên đánh trả, trường kiếm và xà tiên lại một lần nữa vướng vào nhau. Lúc này, Cố Vân không hề do dự lật kiếm lại, lưỡi kiếm cọ sát với xà tiên, phát ra  ánh sáng yếu ớt, xà tiên cũng bị buộc phải nới lỏng, Cố Vân nhanh chóng rút Băng Luyện ra , đánh vào ngực nàng ta một lần nữa

Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, nữ nhân kia còn chưa kịp vung xà tiên, muốn tránh sang một bên, Cố Vân so với nàng di chuyển nhanh hơn một bước, trường kiếm gần ngay trước mắt, con rắn nhỏ quấn quanh cổ nàng ta cũng nhất người nhảy lên, bay đến quấn chặt lấy Băng Luyện. Cố Vân đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng cực lớn đang giằng co với mình, kiếm trong tay cũng không thể giữ nổi mà bay sang một bên rơi thẳng xuống đất.

Cố Vân không có kiếm trong tay, nhưng nữ nhân kia vẫn còn xà tiên trong tay, sự thay đổi đột ngột khiến Cố Vân rơi vào tình thế bất lợi. Nữ tử bắt lấy cơ hội, vung xà tiên về phía Cố Vân làm nàng chật vật tránh thoát. Vốn tưởng rằng nữ nhân này sẽ thừa thắng xông lên, nhưng ai ngờ sau khi im lặng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng nàng ta liền nhẹ nhàng ném cầm xà tiên trong tay đi, vắt lên cái cây bên cạnh rồi và giơ nắm đấm về phía nàng.

Cố Vân hơi giật mình, nàng ta dùng tay trần tỷ thí với mình sao?

Nàng ta cũng là người có tính khí thất thường,không muốn lợi dụng người khác, Cố Vân liền có ấn tượng tốt hơn với nàng ta thêm vài phần, lúc này Băng Luyện cũng đã thoát khỏi sự vướng víu của con rắn nhỏ, lại bay đến tay Cố Vân.

Cố Vân khẽ mỉm cười, tiêu sái đem Băng Luyện cắm xuống đất.

Cố Vân cũng hướng về phía nữ nhân duỗi nắm đấm ra, nàng đã muốn đã lâu không cùng người khác thuần túy so quyền cước công phu, hôm nay có thể đánh thật thống khoái rồi.

Hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương có chút tán thưởng cùngkích động, hai mắt thẳng tắp nhìn nhau, chậm rãi tới gần, cổ tay vừa chạm vào nhau liền phát động công kích đối phương.

Nữ tử sửa quyền thành chưởng, đầu ngón tay thon dài lướt qua tầm mắt Cố Vân, cũng may Cố Vân nhanh chóng lui ra, tránh được bàn tay của nàng, Cố Vân một tay nắm lấy cổ tay nàng một tay xuyên qua nách nàng bắt lấy đai lưng, tiếp theo hạ người xuống đem nàng nhấc lên hất qua vai rồi ném ra ngoài một cách hung hãn.

Nàng vừa rồi chỉ cảm thấy thắt lưng và tay căng cứng, chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị ném ra ngoài một cách khó hiểu! Sau khi lăn mấy vòng trên mặt đất, nàng lập tức đứng lên. Nàng âm thầm thắc mắc, đây là chiêu thức gì?

Cố Vân không cho nàng cơ hội để thở dốc mà tiếp tục tấn công.  Cận chiến luôn là điểm mạnh của Cố Vân, Cố Vân ra quyền rất nhanh, hơn nữa cũng không làm màu, mỗi một quyền đều nhằm mục đích đánh bại kẻ thù. Nữ nhân kia liên tục trúng quyền, vốn nàng muốn thăm dò bản lĩnh Cố Vân rồi mới toàn lực tấn công, nhưng hiện tại xem ra không nghênh chiến nghiêm túc, sau khi biết rõ về Cố Vân thì nàng cũng bị thương nặng.

Nữ tử này có khinh công rất tốt, động tác rất nhẹ nhàng, phiêu dật, Cố Vân vốn cho rằng đấu pháp như vậy chỉ để đẹp mà thôi, tốn nhiều công sức cũng không thực dụng nhưng sau khi chiến đấu với nàng ta, nàng mới phát hiện mình đã sai rồi. Những chiêu thức của nàng ta tuy là tao nhã nhưng lại tràn đầy sức mạnh, thoạt nhìn như nhẹ nhàng vung lên nhưng thực chất đều ẩn chứa sức mạnh phi thường, tựa như Thái Cực quyền vậy thoạt nhìn chậm chạp kéo dài không ngừng nhưng lại không hề dễ dàng đối phó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro