Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong cơm tối,Sakura trở lại phòng thay đồ. Tuy rằng rất không muốn đối mặt, nhưng vì bài tập, phải đối mặt thôi.

Phòng thay đồ còn lưu lại hương vị mập mờ, cơ hồ làm cho cô muốn giết chết mình. Cô cắn răng dọn sạch bàn trang điểm, sửa sang sách vở lại một chút, ghi lại sách vở bị hư lại, sau đó giao cho Syaoran.

Một giờ sau, A Hoa cầm sách vở mới tinh xuất hiện trước mặt cô.

"Phiền anh rồi." Sakura nhìn thoáng qua đồng hồ, chín giờ, không tính là muộn, bởi vì nhà sách hơn mười giờ mới đóng cửa.

"Tôi đi ra ngoài trước." A Hoa nhìn Syaoran, chờ đợi chỉ thị.

"Ừ." Syaoran ngồi trên ghế sô pha, xem báo, cũng không ngẩng đầu lên. Chờ A Hoa đi ra khỏi phòng khách, hắn hỏi: " Sao lại không mang đồng hồ?"

Sakura nhìn đồng hồ điện tử trên tay mình, nhớ tới cái đồng hồ Vacheron Constantin hắn đưa kia, có chút sợ hãi nói: "Qúa quý trọng , mang đi học không tốt."

Syaoran nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Xem ra cần chuyển em đến trường học quý tộc rồi!" Đến một nơi chỉ toàn thiên kim tiểu sách, mỗi người Vacheron Constantin, Cartier, cô không mang cũng sẽ thấy xấu hổ .

Sakura nở nụ cười cứng ngắc, cầm lấy sách trên bàn trà: "Tôi đi làm bài . . . . . ."

Syaoran ném tờ báo ra: "Đi theo ta."

Sakura trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ đến hắn muốn làm cái gì đó. Nhưng cô có thể làm gì bây giờ đây, núi đao biển lửa cũng không thể không tuân theo. Cô thật cẩn thận theo sát trên hắn, thẳng đến khi vào thư phòng hắn.

Thư phòng hắn rất lớn, phong cách cổ điển trầm ổn. Hai bên giá sách cao ngất, hơn nữa ở trung gian có một bàn học màu đen, cơ hồ ép cô tới không thở nổi.

Syaoran chỉ về hướng bên cạnh bàn học: "Ngồi đó. Giá sách còn chỗ trống, tự mình tìm để cất đồ đạt của em đi, nhưng đừng lấy nhầm đồ của tôi."

"Vâng" Sakura ôm chặt sách trước ngực.

"Còn thất thần làm gì? Không phải ngày mai phải giao bài tập sao?"

Sakura lập tức chạy tới, đem sách đặt ở trên bàn học. Trên bàn trừ bỏ một máy tính, một cái ống đựng bút, cái gì đều không có.

"Tôi. . . . . ." Cô chỉ chỉ bên ngoài, "Tôi còn sách ở bên kia."

"Nhanh đi!" Syaoran trừng cô một cái.

Cô lập tức chạy ra thư phòng, lấy đồ mang về.

Syaoran ngồi vào bàn học, mở máy tính ra.

Sakura chậm rãi đi tới, không biết nên ngôi ở đâu. Tuy rằng bàn học rất lớn, nhưng khí thế của hắn còn lớn hơn. Hắn ngồi kia nhưng kiến cho người ta có cảm giác cả cái bàn đều là của hắn.

"Bên này." Sakura gõ gõ vị trí bên tay trái hắn, "Đừng cản ánh sáng của tôi."

Sakura thấy, liền ôm sách chuyển qua ngồi bên trái hắn.

May mắn ghế trong thư phòng hắn không chỉ có một cái, cô tiện tay kéo một cái ngồi xuống, mở tập ra chuẩn bị làm bài. Nhưng Syaoran ngồi bên cạnh, làm cô không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, như thế nào cũng tập trung không được, thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn một cái.

Syaoran đang gõ bàn phím ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy? Muốn tôi ăn em?"

"Anh" Sakura suýt nữa ngất đi, hắn như thế nào có thể nói lời này? Cô gấp đến độ mặt đều đỏ, ủy khuất đỏ hai mắt.

"Không muốn tôi ăn em thì em đừng nhìn tôi mãi thế."

Sakura cắn răng một cái, nói: "Anh ở trong này tôi không có cách nào tập trung được!"

"Vì cái gì?"

"Là . . . . . Là âm thanh đánh máy tính của anh rất ồn."

Syaoran hung hăng trừng cô: " Chủ Tịch dù hoàn cảnh nào cũng có thể đọc sách, điểm ấy em liền chịu được không được sao? Hoặc là làm bài, hoặc là để cho tôi ăn em, tự mình chọn!"

Sakura sợ tới mức run lên, hoang mang rối loạn cầm lấy bút, cúi đầu nhìn vào sách.

Ngày hôm sau, Sakura lén nhét vào trong túi của cô một bộ quần áo. Sau khi tan học, cô đến WC thay đổi quần áo mới ra khỏi trường.

A Thành nhìn cô sửng sốt một chút, tổng cảm thấy chỗ nào không đúng, một lát sau mới nhớ: "Tiểu thư, ngài sao lại thay đổi quần áo?" Muốn che vết hôn thì bộ đồ cô mặc buổi sáng kia cũng có thể che.

"Tổng giám đốc bảo anh hỏi?"

"Ách. . . . . ." A Thành im lặng, "Tiểu thư, mời lên xe."

Tình huống Nadeshiko đã tốt rất nhiều, Sakuta cuối cùng yên tâm một ít. Hai mẹ con hàn huyên một trận, Nadeshiko hỏi tình hình học tập. Sakura lần này đã chuẩn bị kỉ lưỡng, êm tai nói: "Có mấy môn đã học xong, bắt đầu ôn tập , còn những môn chưa hoàn thành chương trình thì ở học kỳ này nhất định sẽ học xong, dù sao đã là năm ba thì toàn bộ chương trình phần lớn là ôn tập. Tháng sau toàn quốc thi tốt nghiệp, bất quá không cần lo lắng, con cho dù nhắm mắt lại cũng có thể làm được loại giỏi cho mẹ xem. . . . . ."

"Bận rộn như vậy ?" Nadeshiko thở dài, "Vậy con không có việc gì đừng đến đây. Nơi này y tá rất tốt, con học tập quan trọng hơn!"

"Con biết." Sakura nói. Nhưng Nadeshiko vô luận như thế nào cũng không đồngý để cô ở lại, hôm nay thăm bệnh chỉ có thể đến đây.

Kế tiếp hai ngày, Sakura cũng đến bệnh viện, nhưng không có cùng Nadeshiko gặp mặt, chỉ dám núp ở chỗ tối lén quan sát, xác định bà không việc gì mới yên tâm ra về. Cho đến ngày thứ ba, cô mới xuất hiện ở phòng bệnh.

Nadeshiko nhíu mày: "Không phải bảo con đừng đến đây sao? Ta rất nhanh sẽ xuất viện !"

Sakura làm nũng nói: "Mẹ, con lo lắng người a! Hai ngày không gặp , con nếu không đến thăm người, đi học sẽ không tập trung được!"

"Tốt lắm tốt lắm. . . . . . Con chính là lấy cớ!" Nadeshiko không thể bất lực nói. Đột nhiên, bà nâng mặt Sakura lên, "Sao đôi mắt thâm quần vậy?"

"A. . . . . . Gần nhất bài tập hơi nhiều." Sakura chột dạ nói. Cô chẳng những phải bài tập, còn phải tự học chương trình học cô đã bỏ qua, mỗi ngày đều học cho tới khuya. Nhưng kinh khủng nhất là, kết thúc nhưng thứ này, còn phải đáp ứng nhu cầu của Mục Thiên Dương. . . . . .

"Vậy sao con còn đến bệnh viện? !"

"Chỉ một lúc thôi." Sakura kéo tay cô, "Mẹ, con đang muốn cùng người thương lượng chuyện này."

"Chuyện gì?"

" Chuyện học nội trú." Đây là Syaoran giao phó, cô nếu không làm thỏa, hắn sẽ trực tiếp đem chuyện bọn họ cho ra ngoài ánh sáng.

"Nội trú?" Sakura gật đầu, "Đúng là học nội trú thời gian nhiều hơn,nhưng làm việc và nghỉ ngơi cũng càng quy luật hơn, lúc trước bởi vì ta, con bị trì hoãn rồi."

End chap
Cho Ad xin lỗi vì ra trễ nha

Uyển Tình cười nói: "Không thể nào! Hiện tại vào nội trú vẫn kịp, trước kia cũng có thể. Đều là lão sư khẩn trương, giống như chúng con ngày mai phải thi vào đại học vậy, giao rất nhiều bài thi cùng bài tập, thậm chí còn chiếm luôn giờ tự học để giảng bài."

Vào giờ tự học chủ nhiệm lớp nói cho của cô. Chủ nhiệm lớp đối cô kỳ vọng rất cao, nghe nói Từ Khả Vi đã phẫu thuật xong, liền khuyên cô vào thời gian thích hợp trở về trên lớp tự học, để theo kịp tiến độ.

Từ Khả Vi nói: "Vậy con chuyển trường đi, không cần lo lắng cho ta, sau vài ngày ta ra viện ."

"Vậy ngày mai con chuyển trường." Uyển Tình nói, " Lúc người xuất viện, con tới đón người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro