Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này có H.....

Syaoran có buổi xã giao, Sakura một người ăn cơm chiều. Đến nơi đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ăn cơm một mình, cô cảm thấy không khí như vậy thoải mái không ít, ngay cả đồ ăn đều thơm hơn rất nhiều.

Bà Timoni hỏi: "Tiểu thư hôm nay thèm ăn sao?" Bình thường cô chỉ ăn một chén cơm, hôm nay cư nhiên ăn hai chén.

"Đó là đương nhiên." Khi ở cùng Tên ác quỷ kí lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, tiêu hóa bất ổn...... Ai còn có tâm tư ăn cơm a?

Sau khi ăn xong, cô trở vể thư phòng làm ra vẻ nghiệp.

Khi ở cùng Syaoran, cô rất sợ hắn, căn bản không có cách nào chuyên tâm làm việc, cô rất sợ hắn sẽ giống như sắc lang bổ nhào tới. Dù sao trừ bỏ ở trên giường ra, ở phòng thay, phòng tắm, sô pha ở phòng khách hắn đều chạm qua cô, ở trong mắt cô, hắn căn bản là người chẳng phân biệt được hoàn cảnh, ai biết hắn có thể hay không ở thư phòng động thủ?

Cô có làm bài tập không xong, đối mặt với hắn lại nơm nớp lo sợ không thể chuyên tâm được, thời gian giải đề gấp hai lần bình thường thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng vừa đến mười một giờ, hắn sẽ không cô phép cô làm tiếp nữa mà bắt cô đi ngủ, căn bản mặc kệ cô có làm xong hay không.

Hiện tại cô đã hình thành phản xạ có điều kiện, khi hắn vừa tắt máy tính, cô liền thu thập sách vở, sau đó cùng hắn quay về phòng ngủ.

Hy vọng hắn hôm nay xã giao không trở về, Sakura âm thầm cầu nguyện.

Rất nhanh, suy nghĩ của cô đã đỗ bể từ trong nước. Lúc tiếng mở cửa vang lên thì cô đang giải một đề vật lý. Đang ở thời khắc mấu chốt, cô cau mày tiếp tục giải đề, không có ngẩng đầu.

Rất nhanh, mùi rượu phiêu tán tới đây. Gầm một tiếng, một kiện âu phục màu đen rơi trên bàn. Cô sợ run một chút, ngẩng đầu, thấy tóc Syaoran có chút rối loạn.

Hắn giống như say......

"Mấy giờ?" Syaoran một tay chống trên bàn học, cúi đầu, mùi rượu toả ra nồng nạc trên mặc cô.
Cô nhìn hắn, khó chịu nghẹn thở ra một hơi, vội vàng cúi đầu đồng hồ.

Còn không có thấy rõ, hắn đột nhiên đem cô kéo đến: "Tôi đưa đồng hồ cho em, vì cái gì lại không mang?!"

"Tôi ——" Sakura hoảng sợ, vội vàng đứng vững, "Tôi không phải đã nói sao? Mang đến trường không tốt......"

"Em dám cãi tôi?" Hắn hét lớn một tiếng, đem cô đặt trên bàn, tháo đồng hồ điện tử của cô xuống, đưa đến trước mắt cô, "Đây là mấy giờ?"

"Mười...... Mười một giờ rưỡi......"

Ầm một tiếng, Syoarn lấy đồng hồ ném xuống mặt đất, nắm tóc của cô: "Tôi không ở đây, em dám không nghe lời?"

"Đau......" Sakura quát to một tiếng, khóc đứng lên, "Tôi không phải cố ý...... Tôi đang làm bài, không chú ý......"

"Vậy tôi nên phạt em thế nào đây?" Syaoran đột nhiên buông lỏng tay, bạc môi kề sát lổ tai của cô hỏi.

Sakura thân mình phát run, cảm thấy tay hắn ở trên người mình sờ soạt, đã đoán được hắn ý đồ.

"Anh...... Anh uống say......" Sakura giãy dụa muốn đứng lên, "Chúng ta trở về phòng được không?"

"Tôi muốn ở trong này." Hắn đặt cô lên bàn, mà cô đưa lưng về phía hắn. Hắn hôn tai của cô, chậm rãi xuống phía dưới, hôn đến cổ, bả vai…

" Anh....... Không cần như vậy......" Sakura sợ hãi nói.

"Tôi đã sớm đã muốn như vậy." Syaoran giơ bàn tay ra phía trước, cầm thứ mềm mại trước ngực cô, "Ngày đầu tiên em ngồi ở chỗ này, tôi đã muốn ở trong này ăn em!"

"Không cần ——" Sakura khẽ gọi.

"Tôi đã nói gì?" Syaoran khẩu khí không tốt hỏi, "Theo tôi, sẽ không bị thương cũng sẽ không đau!"

"Tôi......" Sakura biết. Nếu không theo hắn, hắn sẽ dùng sức mạnh, không có bất kì khúc dạo đầu nào mà mạnh mẽ tiến vào cô, giống cường bạo...... Đến lúc đó, thống khổ chỉ có thể là cô.

"Ngoan, em muốn tôi ăn em như thế nào?" Syaoran dán sát vào tai của cô, giọng nói ôn nhu nhưng lại hỏi ra lời nói khó nghe.

Sakura cắn môi, không tiếng động khóc.

"Muốn hay không?" Hắn nhẹ nhàng cắn lổ tai của cô một chút, hai tay cao thấp phân biệt xoa nắn cô......

Sakura run rẩy một chút, không nhịn được rên rỉ một tiếng. 

Phản ứng này lấy lòng hắn, động tác hắn ôn nhu hơn không ít, thanh âm cũng mang theo sủng nịch: "Bảo bối...... Tôi đang đợi em trả lời....."

"Muốn......"

"Em nói cái gì? Tôi còn không có nghe rõ."

"Ách......" Sakura khó chịu từ chối một chút, cảm thấy thẹn nói, " Muốn......"

"Quả nhiên là bảo bối của tôi!" Xoạt một tiếng, hắn xé toạt quần áo trên người cô, lửa nóng hôn lên lưng cô......

"Trở về phòng được không?" Sakura hỏi.

"Nghe lời." Syaoran xoa đoá hoa giữa hai chân cô, "Bằng không, em biết hậu quả ——"

"Ô......"

Đột nhiên, hắn tiến nhập cô ——

"A......" Sakura quát to một tiếng, gắt gao nắm chặt lấy góc bàn học, "Nhẹ một chút...... Van cầu anh......"

"Kêu cho tôi nghe, lớn tiếng lên!"

"Ừ...... Ừ...... A......"

Như thế qua hơn mười phút, Syaoran lập người cô lại, đối diện cô lại đâm vào."Ừm...... Không cần......"

"Ôm tôi!" Syaoran mệnh lệnh.

Sakura hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, chậm rãi đưa tay vòng lên vai hắn.

"Ôm chặt một chút." Syaoran ôm lấy cô, rời khỏi bàn học.

Sakura vội vàng ôm chặt hắn, sợ rơi trên mặt đất.

"Thực ngoan......" Hắn hôn trên mặt cô một chút, cứ như vậy ôm cô trở về phòng.

"Anh......" Sakura thấy anh đi ra khỏi thư phòng, thẹn đến muốn chui xuống đất. Sợ hãi có người xuất hiện, chỉ có thể cắm chặt răng không dám phát ra tiếng.

Đi vào phòng ngủ, hắn để cô ở trên cửa, bắt đầu tiến lên một vòng......

Tiếp theo, lại đến trên giường, xong lại đến phòng tắm......

Chờ hắn dừng lại, cô đã muốn mệt đến không thể nhúc nhích......

Ngày hôm sau khi thức dậy, hắn không ở phòng. Cô xuống lầu mới phát hiện, đã mười giờ! Đến muộn rồi!

Vội vàng vội vội thu thập sách vở, kêu A Thành lái xe đưa mình tới trường, A Thành lại nói: "Tổng giám đốc đã cho xin phép người, tiểu thư ở nhà nghỉ ngơi là tốt rồi."

"Tôi muốn đi đi học!"

A Thành khó xử nhìn cô: "Đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc, tôi không dám cãi lời."

Sakura sửng sốt trong chốc lát, lấy di động ra gọi điện thoại cho Syaoran.

"Alo?" âm thanh thản nhiên của Syaoran truyền đến, tuy rằng chỉ là alo nhẹ nhàng, đã có một cỗ khí thế nói không nên lời.

Sakura có chút co rúm lại, cố gắng lấy thêm can đảm nói: "Tôi muốn đi học."

Syaoran trầm mặc, vài giây sau trực tiếp cúp điện thoại, cái gì cũng chưa trả lời cô.

Sakura không biết làm sao, di động của A Thành lại vang lên. Hắn nhận, dạ hai tiếng, cúp điện thoại nói: "Tiểu thư, mời lên xe, tổng giám đốc bảo tôi đưa người đi."

Sakura thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lên xe.

End chap
Mình xin báo cho các bạn 1 thông báo quan trọng..... Mình sẽ drop cái fic này cho đến hết hè..... Mình sẽ off đến tựu trường nhá ! Bye °^°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro