Chap 1: Cực Phẩm Nam Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng tư là một tháng rất được ưa thích, vì nó không quá lạnh, cũng không quá nóng. Hôm nay khí trời lại rất tốt, ánh nắng rất tươi sáng, nhưng tâm tình của Haruto Sakura thì không được tốt, bản thiết kế mới trình lên ngày hôm qua đến buổi sáng hôm nay thì bị trả về, nguyên nhân thì không có, vì vị Tổng giám tích chữ như vàng kia chỉ nói một chữ, "đổi!" Nhưng đến tột cùng là phải đổi chỗ nào, làm sao đổi, thì lại không nói gì.

Haruto Sakura có chút nhục chí để cây viết cùng bản vẽ trong tay xuống, cô đem hai tay ấn lấy huyệt Thái Dương rồi dựa vào lưng ghế dựa ở phía sau.

Vào lúc này điện thoại ở trên bàn vang lên, cầm lấy điện thoại di động, nhìn hàng chữ hiện lên trên màn ảnh, chân mày cô càng nhíu chặt, cú điện thoại này cô thật không muốn nghe, nhưng không nghe cũng phải nghe.

Hít sâu một hơi, lúc này Haruto Sakura mới ấn nút nghe trên điện thoại di động, rồi nói "Mẹ."

"Buổi tối ở phòng cà phê trên lầu một của tiệm cơm Hima, bàn số hai, Ken Kaneki, nam, 31 tuổi, tốt nghiệp đại học khoa chính quy, là nhân viên công vụ, có nhà có xe, người cao 1m73, không có ham mê xấu, không hút thuốc lá, không uống rượu. Buổi tối bảy giờ, con đi qua đó gặp mặt cậu ta, cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Mebuki nói một hơi xong, giọng điệu rất nhanh, cơ hồ là không ngừng lại.

"Mẹ! . . . . . ." Haruto Sakura kêu lớn ở âm cuối, cô thật sắp bị mẹ đánh bại, một tuần có bảy ngày, mỗi ngày là một cuộc gặp mặt, cơ hồ là không có gián đoạn, cô thật sự không biết mẹ cô rốt cuộc từ đâu mà tìm được nhiều ' hàng 'như vậy!

"Sakura!" Mebuki thở dài, không ai hiểu con bằng mẹ, bà biết mình phải làm căng với cô một chút, "Con năm nay 28 tuổi rồi, không phải là 18 tuổi, con gái có được mấy năm thanh xuân đâu, hiện tại còn có thể được lựa chọn, nếu như sang năm, đoán chừng là người khác chọn con, mẹ cũng sắp sáu mươi rồi, mà ta còn phải chờ con kết hôn sinh con để thừa dịp mình còn không hồ đồ, có thời gian giúp con giữ cháu, con mà còn kéo dài nữa, ta sẽ thật sự ôm không nổi cháu, hơn nữa. . . ."

Haruto Sakura vô lực mà nghe, những lời này của mẹ nhắm mắt lại cô cũng có thể đọc làu làu, mỗi ngày đều nói mấy lần với cô, thật sự là không muốn nhớ cũng rất khó. Cắt đứt luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của mẹ..., "Mẹ, bảy giờ phải không, con sẽ đến đúng giờ."

"Ừ, sau khi tan sở đi vào nhà vệ sinh cố gắng trang điểm lại, vì đối tượng của lần này của con là Bác Kaede giới thiệu, điều kiện nhân phẩm cũng không tệ, thích hợp hơn hai người lần trước a!" Mebuki vẫn không quên dặn dò con gái.

"Được được, con biết rồi, mẹ, con còn có bản vẽ chưa có vẽ xong, con cúp máy trước đây, buổi tối con sẽ qua đó đúng giờ, yên tâm đi." Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại. Thở dài một hơi, để hô hấp bình thường lại, điện thoại đang nắm trong tay vẫn còn nóng thì lại vang lên lần nữa, Haruto Sakura rất không có tiền đồ giật mình sợ hết hồn, nhìn số điện thoại gọi tới, liền đón lên, giọng nói rất không vui: "Mi đừng nói cho ta biết mi gọi điện thoại tới đây cũng vì muốn ta đi xem mắt nhé!"

"Sakura, chúc mừng ta đi, ta sẽ kết hôn!" bên kia điện thoại Sakura bạn thân kiêm bạn học chung đại học với cô, Yamanaka Ino lớn tiếng tuyên bố.

Haruto Sakura sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì kịp phản ứng, chế nhạo nói: "Shikamaru nhà của mi rốt cuộc cũng chịu cưới mi xuất giá rồi à!" Shikamaru là bạn học chung đại học của hai người, ban đầu lúc Ino mới vừa vào cửa trường đã tự say mê người ta, sau đó mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được tên kia vào tay, tính thời gian, hai người cứ dây dưa từ khi đó đến bây giờ đã 10 năm.

"Ừ, ngày mai đi chọn áo cưới, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, mi nhớ ngày năm tháng sau phải có thời gian xin nghỉ, vì ngày đó mi phải làm phụ dâu của ta đó."

"Gấp như vậy!" Tính toán thời gian, cũng còn không tới một tháng.

"Cái kia. . . . . . Ta có thai, trong nhà Shikamaru mê tín, nên tháng sau đúng lúc là nông lịch tháng tư, nếu tháng tư không kết hôn thì phải đợi đến nông lịch tháng tám, ta bây giờ làm sao có thể đợi được a, đến lúc đó bụng đã lớn lên rồi."

"Mi có!" Sakura bỗng dưng tăng cao âm lượng.

"Ai nha, mi nhỏ tiếng một chút." Ino giận dỗi trách cứ, hiện tại cô là phụ nữ có thai đó, không chịu nổi hù dọa đâu.

Sakura có chút cảm khái nói: "Làm sao chỉ chớp mắt là mi đã muốn làm mẹ rồi."

"Đúng vậy a, ta cũng muốn làm mẹ rồi, mi còn không biết nắm chặt cơ hội nữa, khoan nói đến chuyện kết hôn, mi còn không kiếm người để nói yêu thương đi." Ino nói,

Thật ra thì về cái vấn đề này, nhỏ này đã nói với mình không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mình thì sao, một chữ cũng nghe không lọt nữa, vẫn cứ sống độc thân một mình, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, cũng đã cô độc suốt bao nhiêu năm rồi."Không phải là mi còn nhớ cái tên đàn ông phụ lòng đó chứ?"

Trong lòng Sakura bỗng đau nhói, rầu rĩ khó chịu, nên nói gấp: "Ta, ta còn có bản vẽ phải vẽ trước, trước hết cứ như vậy đi." vừa nói vừa vội vàng cúp điện thoại.

Gương mặt của người đàn ông đó vẫn còn rõ ràng ở trong đầu cô, ngày đó sự áy náy cùng xin lỗi ở trong mắt của hắn vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô suốt mấy năm nay, làm cho cô muốn hận hắn nhưng không được.

Có chút phiền muộn trong lòng, nên liền cầm qua sơ đồ phác thảo cùng bút máy, liền ở trên bản thiết kế sửa đổi một chút, cô phải dùng tới cách này để trấn an sự lo lắng trong lòng.

Buổi tối 6 giờ 55 phút, Sakura đem chiếc xe Chery của mình dừng ở trước cửa nhà hàng, đây là chiếc xe mà năm ngoái cô dùng tiền thưởng của công ty để mua. Thật ra thì cô đối với xe cộ rất là ngu ngốc, hết thảy những đồ vật máy móc đối với cô mà nói là một vấn đề khó khăn hơn, cho nên đến nay cô vẫn có thói quen dùng tay để phác họa những bản vẽ, rất ít khi dùng đến Computer, hơn nữa bởi vì quan tâm công việc, cho nên mỗi ngày trừ ngồi ở phòng làm việc vẽ bản thiết kế, thì cô chỉ đi ra ngoài công trường xem xét, cho nên đối với cô mà nói có chiếc xe sẽ thuận tiên không ít cho công việc của mình. Nhưng vì thế mà ban đầu khi học để thi lấy bằng láy xe, cô đã tốn không biết bao nhiêu tinh lực.

Dừng xe trước, rồi lấy từ trong túi trang điểm ra cái gương, cẩn thận kiểm tra dung nhan của mình, mặc dù cô có chút chán ghét những buổi tương thân không dứt như vậy, sau đó còn phải hướng về phía một người đàn ông hoàn toàn xa lạ vừa nói cười vừa ăn cơm, nhưng chán ghét thì chán ghét, mỗi lần cô đều ôm tấm lòng chân thành để đi gặp gỡ.

Vào nhà hàng xong, phục vụ nhà hàng liền mang cô tới chỗ ngồi đã hẹn trước, đối phương đã đến trước, tóc húi cua, mang mắt kiếng, ánh mắt không lớn không nhỏ, lỗ mũi không cao không thấp, nói anh tuấn thì không anh tuấn, hắn thấy Sakura đi tới, liền đứng lên, hơi thân sĩ chìa tay ra, "Haruno tiểu thư ư, tôi là Ken Kaneki."

"Haruto Sakura." Sakura gật đầu, bắt tay xong liền thu lại ngồi xuống ở đối diện của hắn.

Ken Kaneki đưa thực đơn qua, nhưng nên gọi là thực đơn đồ uống thì chính xác hơn, bên trong là cà phê cùng trà sữa, dĩ nhiên còn có rượu pha nữa. Sakura gọi một tách Macchiato caramel, cô thích ngọt, nhưng cũng thích mùi vị của cà phê, cho nên Macchiato caramel đã thành lựa chọn tốt nhất và duy nhất của cô.

Ken Kaneki thì gọi một ly Cappuccino, sau đó đã đem thực đơn trả lại cho phục vụ bàn.

Sakura há miệng định gọi thêm, thật ra thì cô vẫn chưa có ăn cơm tối, nên cô muốn gọi thêm một ít thức ăn, nhưng nhìn bộ dạng anh ta hình như không định gọi, nên cô cũng phải đóng miệng lại, vì không thể không biết xấu hổ mà gọi một mình.

"Tiểu thư Haruto làm ngành nghề gì?" Cà phê vừa đưa lên, Ken Kaneki mở miệng hỏi trước tiên.

"Kiến trúc sư, bây giờ đang đi làm ở một công ty kiến trúc." Sakura tự nhiên hào phóng nói, sau đó bưng cà phê lên, nhấp một hớp.

Ken Kaneki gật đầu, nói: "Phụ nữ làm kiến trúc rất ít, có thấy quá mệt hay không?"

Sakura cười cười, "Không có biện pháp, máu kiến trúc ăn vào người quá mạnh rồi, rất khó đổi nghề." Vừa nói vừa nhấp thêm một hớp cà phê, buổi trưa bởi vì kế hoạch thay đổi, cho nên cô căn bản là chưa kịp đi ăn cơm, từ sáng cho đến bây giờ không ăn gì, nên cô thật sự rất đói bụng.

Ken Kaneki gật đầu, nhìn Sakura biểu hiện có chút hài lòng, bất quá tuổi hình như hơi lớn một chút, nhưng lấy điều kiện của nàng, không nên đến tuổi này mà còn phải dựa vào tương thân mới đúng, "Tiểu thư đây điều kiện rất tốt, sao lại để kéo dài tới cái tuổi này mà còn chưa có kết hôn vậy, là mắt nhìn quá cao hay sao?"

"Không có, bình thường do công việc bận quá, cho nên vẫn không có thời gian nghĩ đến, vì vậy chỉ thoáng một cái đã đến tuổi này." Sakura đáp.

Ken Kaneki cười cười, gật đầu nhấp một hớp cà phê, nói: "Thật ra thì yêu cầu của tôi đối với vợ của mình cũng không cao, chỉ cần có công việc ổn định, có thể quán xuyến trong nhà là tốt rồi, bất quá sau khi cưới xong phải ở chung với cha mẹ của tôi, vì dù sao bọn họ nuôi tôi đến lớn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bây giờ họ già rồi, cũng đến lúc chúng ta phải chiếu cố cho họ. Sau khi đám cưới tôi cảm thấy được tiền lương của chúng ta tốt nhất là có thể thống nhất đưa cho mẹ của chúng ta giữ, như vậy sẽ có lợi cho trù tính an bài chung, thật ra thì chúng ta cũng không có chỗ sử dụng đến tiền nhiều , ăn ở đều từ nhà, khi nào chúng ta cần dùng đến tiền thì có thể đến chỗ của mẹ lấy, cô thấy sao?" (TT: cái tên này, đúng là cực phẩm mà 0_o)

Sakura cười khô khốc, cũng không có lên tiếng. Chưa nói đến chuyện sau khi cưới sẽ như thế nào, trong lúc này hai người mới lần đầu tiên gặp mặt, đã vội vã thảo luận những thứ này, có cần khoa trương như vậy sao?

"Mặt khác mẹ của tôi đi đứng không tốt lắm, cho nên sau này việc trong nhà có thể phải nhờ cậy vào cô, thật ra thì cũng không có cái gì khó, chỉ là nấu cơm quét nhà giặt quần áo, nên sẽ không mệt chết người. Lúc tôi rãnh rỗi cũng sẽ giúp đỡ chút ít." Ken Kaneki tiếp tục nói, anh ta không có phát hiện Sakura khác thường."Thật ra thì cha mẹ tôi bọn họ. . . . . ."

"Xin lỗi." Sakura cắt đứt sự thao thao bất tuyệt của anh ta, chỉ chỉ vào cái tách rỗng ở trước mặt mình, nói: "Có thể châm thêm một tách không?"

Ken Kaneki nhìn nàng một cái, gật đầu, rồi nhấn chuông gọi phục vụ. Người bán hàng tới rất nhanh, mang nụ cười xuất hiện ở bên cạnh bọn họ , hỏi: "Có giúp gì cho ngài."

"Có thể châm thêm một tác không?" Ken Kaneki chỉ chỉ cái tách của Sakura nói.

"Xin lỗi tiên sinh, cà phê ở chỗ chúng ta không có châm thêm." Người bán hàng cười rất chuyên nghiệp.

Ken Kaneki nhíu nhíu mày, một lúc lâu, mới đối với người bán hàng kia hỏi: "Có cái gì uống thêm mà không trả tiền?"

"Ách." Người bán hàng sửng sốt một cái, sau đó kịp phản ứng, vẫn tận lực duy trì nụ cười, nói: "Nước sôi là miễn phí ."

Nghe vậy, Ken Kaneki đối với người phục vụ nói: "Vậy thì cho chúng ta thêm một tách nước sôi đi."

Sakura cảm thấy khóe miệng của người bán hàng kia đã co quắp rồi, thật ra thì nàng cũng cảm thấy có chút choáng, lần này quả thật đã gặp phải cực phẩm nam nhân rồi!

Hai người ngồi thêm một lát, cho đến khi Sakura đem chén nước sôi kia uống xong, Ken Kaneki còn không có nói tới yêu cầu của mình đối với người vợ tương lai. Sakura lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh, để đi vào trong tolet gọi điện thoại cầu cứu Ino, gọi xong thì trở lại chỗ ngồi, không đến một phút đồng hồ, Ino điện thoại lại, Sakura liền trực tiếp lấy cớ nói là công ty việc gấp, phải chạy trở về. Ken Kaneki gật đầu, gọi người bán hàng ra tính tiền.

Nếu như biết kế tiếp xảy ra chuyện gì, Sakura tuyệt đối sẽ không ở lại để chờ hắn trả tiền xong mới rời đi, cô cho là anh ta nhưng từ trong bao tiền lấy ra cái vé cà phê miễn phí đưa cho người bán hàng, cuối cùng bọn họ bữa cơm tương thân này chỉ tốn có năm tệ cho phí phục vụ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, bọn họ rời khỏi nhà hàng

Nhưng Sakura lại không biết là ở vị trí sau lưng cô, có hai người đàn ông tận mắt thấy cả quá trình tương thân của cô, một tên có bộ dáng đào hoa vừa thấy Sakura rời đi liền há miệng ôm bụng cười không dứt, hướng về phía trước người đàn ông ở đối diện hắn đang cúi đầu xem văn kiện nói: "Ha ha, Sasuke , ta có chút đồng tình vị tiểu thư kia."

Người nọ ngước mắt lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nhưng không có nói chuyện, sau đó vẫn tiếp tục xem văn kiện trong tay. Thật ra thì người đàn bà kia hắn đã gặp rồi, ngày hôm qua ở trong một quán cà phê khác, hình như cô ấy cũng đúng lúc đang tương thân.

Về đến nhà Sakura có phần mệt mỏi, cái bụng vốn vừa rồi bị đói đến kêu vang, bây giờ đã không còn thèm ăn nữa rồi, coi như hôm nay được mở mang kiến thức, cô vẫn cho rằng cái gọi là cực phẩm nam nhân chỉ được bịa đặt ở trong tiểu thuyết, thì ra tất cả đều có thực trong cuộc sống!

Vừa vào cửa, Mebuki đang ngồi xem tivi trong phòng khách, trên bàn trà bày đầy những sổ sách bà vừa mới xem.

Sakura cúi đầu cứng nhắc gọi mẹ, da đầu cô có chút tê dại, gần đây mỗi đêm đều như vậy, chắc sẽ lại bị giáo dục một phen nữa thôi.

Nhà Haruno là một gia đình rất bình thường, mẹ Haruno– Mebuki được nhận vào làm ở một xí nghiệp quốc doanh, nên thường ngày cũng không quá bận rộn. Lúc còn trẻ Mebuki là một mỹ nhân phong tư trác tuyệt, hiện giờ tuy đã đứng tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, rõ ràng đã gần sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua cũng không có vẻ già mà gương mặt còn ẩn chứa sự thanh nhã, trầm tĩnh trải qua năm tháng. Mà cha Haruno – Haruno Kizashi là giáo sư cao trung dạy ngữ văn, có hơn ba mươi năm tuổi nghề, là giáo sư tỉnh đặc biệt phân về, đã dạy dỗ ra rất nhiều người có tiếng tăm, bình thường cũng được phụ huynh và học sinh kính yêu.

Thấy Sakura về, Mebuki tắt tivi, gật đầu với Sakura: "Tới đây, mẹ có chuyện hỏi con."

Sakura miễn cưỡng đi về phía bà, đặt túi xách trên bàn trà, ngồi xuống cạnh bà, xoay đi ngoảnh lại cũng không nhìn thấy cha đâu, liền mở miệng hỏi: "Cha đâu, ngủ rồi à?"

"Ở phòng sách soạn bài." Mebuki đưa mắt nhìn cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười.

Sakura cảm thấy tối nay mẹ có thâm ý khác, trong lòng có chút bất an, nuốt mấy ngụm nước bọt, nói: "Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi!"

"Thế nào, thằng bé đó con hài lòng không?" Mebuki cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi.

"Người không tệ, nhưng con và anh ta ...chắc là không thích hợp được." Sakura hết sức cố gắng nói chuyện uyển chuyển, cô cũng không phải là một người thích nói xấu sau lưng người khác.

Nghe thế, vẻ mặt Mebuki đột nhiên trầm xuống, nói: "Cái gì là thích hợp hay không thích hợp, người bình thường là thích hợp rồi, Haruno Sakura, thật ra thì chúng ta nhìn người quan trọng nhất là nhìn nhân phẩm người ta, tiền tài hay diện mạo cũng không quan trọng, người tốt mới là quan trọng nhất, đạo lý này con phải suy nghĩ thật kĩ."

"Không phải, mẹ, con, con với anh ta có thể thật sự không thích hợp, giữa chúng con không có chuyện để nói, hơn nữa anh ta, anh ta cũng chắc gì đã vừa ý con đâu." Sakura giải thích.

"Nói linh tinh, Bác Kaede vừa gọi điện cho mẹ, nói đối phương cảm thấy rất thích hợp, các con trò chuyện rất suôn sẻ, nó thấy con cũng tốt, bảo mẹ dò hỏi thái độ của con." Mebuki trách mắng.

Sakura mở to ánh mắt, trong lòng cảm thán hiệu suất làm việc của nhân viên công chức bây giờ đều cao như thế ư, mới có từng đó thời gian mà tốc độ chỉ còn kém người gọi điện trực tiếp hỏi tin tức thôi.

"Mẹ, con và anh ta thực sự không thích hợp, anh ta muốn con đưa toàn bộ tiền lương cho mẹ anh ta, hơn nữa buổi xem mắt hôm nay anh ta chỉ tốn có năm tệ, ngay cả cà phê cũng là dùng vé cà phê miễn phí, con không thể kết hôn với một người con trai không có chủ kiến và keo kiệt như thế."

Mebuki sửng sốt một cái, nhưng mà ngay sau đó bà liền phản ứng lại, nói: "Con trai biết nghe lời cha mẹ là hiếu thảo, hẹp hòi keo kiệt là biết chi tiêu tiết kiệm, chẳng lẽ con muốn tìm một người vừa không biết hiếu thảo cha mẹ, ra ngoài còn tiêu tiền như nước sao?"

"Mẹ!" Sakura có chút nổi cáu, giọng nói tăng lên âm lượng không ít so với lúc trước, cô đứng lên, nói: "Con ở nhà chướng mắt mẹ thế sao, mẹ muốn nhanh chóng gả con đi đến thế!"

"Mẹ thấy con căn bản là không quên được người kia." Mebuki cũng đứng lên, có phần tức giận rồi, sắc mặt lạnh lùng rất khó coi.

Sakura giống như bị chọc vào nỗi đau, sững sờ một chút. Hàm răng cắn chặt vào môi, run lên một cái.

"Con nói xem làm sao mà con lại chưa chết lòng như vậy chứ, mẹ nuôi con lớn thế này, con lại để một thằng con trai hành hạ mình thành như vậy, lại còn định vì nó suốt đời không lấy chồng phải không, vậy con thật làm mẹ và cha con quá thất vọng rồi! Sakura, con không thể chỉ sống vì mình, con cũng phải nghĩ đến mẹ và cha con nữa, con người ta không thể sống vì quá khứ, quan trọng hơn là nhìn về phía trước!" Mebuki vừa mắng, lồng ngực vừa kịch liệt phập phòng vì tức giận.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, thật ra thì Mebuki cũng đau lòng con gái, bà chứng kiến toàn bộ con đường tình yêu của con gái khi xưa, con gái luôn là miếng thịt trong lòng bà, cô đau thương bao nhiêu thì bà cũng đau lòng thay cô bấy nhiêu, nhưng là người không thể sống trong quá khứ, quan trọng hơn là còn tương lai sau này, việc hôn nhân của cô vẫn kéo dài từ sau việc đó đến tận tuổi này, thực sự là không kéo dài được nữa, nuôi con khôn lớn không cha mẹ nào là không muốn điều tốt đẹp nhất cho con.

"Tối rồi, hai mẹ con còn tranh cãi cái gì." Cửa thư phòng mở ra, Kizashi đi ra từ trong thư phòng, đầu tóc hơi bạc, đeo kính có tác phong học giả.

Mebuki tức giận ngồi trở lại ở ghế sô pha, bộ ngực vẫn phập phòng vì còn tức.

Kizashi liếc nhìn vợ và con gái, vừa rồi ở trong thư phòng ông cũng nghe được ít nhiều chuyện cãi vã, nhấc chân đi đến chỗ Sakura, vỗ vỗ bả vai con gái, nói: "Sakura, mẹ con cũng muốn tốt cho con, có lẽ cách làm có hơi vội vàng nhưng con phải hiểu đó là tấm lòng của bà."

Sakura cảm thấy mắt nóng lên, cố gắng chịu đựng để mình không rơi nước mắt, có chút nghẹn ngào nói câu xin lỗi với Mebuki, sau đó túm lấy cái túi trên bàn trà chạy về phòng mình, "phanh —!" một tiếng, đóng lại cửa.

Kizashi liếc nhìn cửa phòng nặng nề đóng lại, lắc đầu thầm than, ông quay đầu nhìn Mebuki đang ngồi trên ghế sô pha, rồi ngồi xuống cạnh bà, đưa tay ra kéo bả vai bà để bà tựa vào vai mình, thở dài nói: "Đừng tức giận, trong lòng Sakura cũng đau khổ lắm."

Mebuki dựa vào ngực chồng, không nhịn được mà rơi nước mắt, "Ông nói xem, sao tôi lại sinh một đứa con gái ngốc nghếch như vậy chứ, vẫn không hết hy vọng, thật ngu ngốc muốn chết, một chút cũng không chịu tỉnh mộng, thật tức chết tôi mà!"

Kizashi cười khẽ, vỗ bả vai nàng, nói: "Sakura giống bà, cố chấp giống bà."

Mebuki rời khỏi ngực chồng, nhìn chồng, nói: "Tôi sợ nó không may mắn như tôi, không gặp được một người đàn ông như ông."

Kizashi cười khẽ, một lần nữa ôm vợ vào trong ngực, nói nhỏ bên tai nàng: "Không đâu, Sakura sẽ gặp được."

Trong phòng, Sakura dựa vào cửa ngồi xuống, đầu tựa vào đầu gối, cả người co lại khóc thút thít. Trái tim thật đau đớn, mẹ nói không sai, dù đã qua sáu năm, cô vẫn không quên được người con trai kia, người từng cho cô một tình yêu trong sáng tốt đẹp, tuy nhiên cũng tàn nhẫn làm tổn thương cô.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, lúc Sakura cảm thấy mình gần như đã chảy ra toàn bộ nước mắt chịu đựng mấy năm nay thì Sakura quật cường lau mặt đi, mẹ nói không sai, cô không thể sống lưu luyến quá khứ đã qua, cô còn có cha mẹ, cô phải nhìn về phía trước.

Sángngày hôm sau, Sakura từ trong phòng đi ra thì Mebuki đã làm xong bữa sáng, thấycô đi ra ngoài, liếc mắt một cái bà nói: "Đến đây ăn sáng đi." Giọng nói vẫn giốngtrước kia, không khác thường tí nào, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Sakura mấp máy môi đi tới phòng ăn, kéo cái ghếra ngồi xuống đối diện với Mebuki, Mebuki múc cho cô bát cháo.

Sakura cúi đầu húp cháo, vẻ mặt nhìn không ratâm tình.

Mặc dù gia đình cô không phải là thư hương môn đệgì, nhưng cha cô đã định ra "tiêu chuẩn cứng ngắc" – ăn không nói, ngủ khôngngáy!

Ăn xong miếng cháo cuối cùng, Sakura để bát xuống,ngẩng đầu lên nhìn Mebuki, nói: "Mẹ, mẹ gọi điện cho Bác Kaede đi, con đồng ý hẹnhò với Ken Kaneki."

Mebuki sửng sốt, Kizashi ngồi cạnh cũng ngừngăn, hai người trao đổi ánh mắt, đồng loạt nhìn Sakura, Mebuki mở miệng, nói: "Sakura,mẹ không muốn ép con, nếu thằng bé kia chướng mắt, chúng ta sẽ tìm mối khác làđược, tối hôm qua là mẹ vội vàng quá."

"Không phải, con nghĩ rồi, mẹ nói không sai, ngườita phải nhìn về phía trước, không thể sống trong quá khứ, tuổi con cũng khôngcòn nhỏ rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi, mà Ken Kaneki đúng là đối tượngkhông tệ, cho nên con muốn thử một lần." Sakura bình tĩnh nói.

Mebuki không nói gì, ánh mắt nhìn cô, rõ ràng cósự lo lắng, mặc dù bà muốn Sakura yêu đương, kết hôn, nhưng chung quy cũngkhông muốn để cô làm qua loa đại khái.

Im lặng một lúc, khi bầu không khí trở nên có phầnlúng túng thì Kizashi mở miệng nói: "Con yêu đương với ai, cha mẹ không phản đối,tự con hiểu trong lòng là được."

Sakura gật đầu: "Con biết rồi, buổi sáng con cócuộc họp, con đi làm trước đã." Nói xong, liền đứng dậy về phòng lấy túi sách,ra cửa đi làm.

Trong nhà, Mebuki nhìn cửa nhà một lần nữa mở rarồi đóng lại, đặt đôi đũa trong tay xuống bát, có chút vô lực thở dài. Bàn tayđược một đôi tay khác ôm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy chồng mình đang nhìn bà dịudàng, khóe mắt mang theo nụ cười, nói: "Yên tâm đi, Sakura biết mình đang làmgì mà."

Gần đây Sakura bận rộn nhiều việc, dự án Bích HồViên lần lượt bị trả về, nàng lần lượt sửa đổi nhưng vẫn không đạt tới yêu cầucủa tổng giám đốc. Liên tục mấy ngày, mỗi ngày nàng đều chạy qua chạy lại giữacông trường và công ty, tất cả buổi tối đều ở lại trong phòng làm việc quá mườigiờ mới được về nhà. Nhưng mà cũng may chiều hôm nay, tổng giám đốc đã mở miệngvàng, rốt cục cũng thông qua bản vẽ, đồng nghĩa với việc rốt cục hôm nay nàngcó thể tan tầm đúng giờ.

Sau buổi xem mắt lần trước, cô vẫn không có thờigian gặp lại Ken Kaneki, nhưng có trao đổi tin nhắn, Ken Kaneki coi như là ngườitương đối biết chăm sóc người khác, quan hệ thăm hỏi bình thường và đúng lúckhiến Sakura cảm thấy ở chung với anh ta thực ra cũng không khó khăn cho lắm.

Hôm nay Sakura hẹn Ken Kaneki ăn cơm tối, cô thựcsự quyết định muốn thử tiếp nhận một cuộc tình mới, một cuộc tình lấy kết hônlàm điều kiện tiên quyết.

Sakura là một người nghiêm túc, khi đã quyết địnhlàm gì thì cô sẽ nghiêm túc ra sức một trăm phần trăm đi làm, như là hôm nay vậy,cô không lái xe mà trực tiếp thuê xe, cô đã chuẩn bị để Ken Kaneki đưa cô vềnhà.

Nơi dùng cơm là một quán cơm tây cỡ trung, vìtrên đường bị kẹt xe nên khi Sakura đến thì Ken Kaneki đã đến, anh ta đang nhíumày ngồi xem thực đơn.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Sakura áy náy mở miệng,không giải thích lý do, đã muộn là đã muộn, cô sẽ không tìm cách lấy cớ biện giảicho sai lầm.

Để thực đơn xuống, Ken Kaneki cười cười, nói vớiSakura: "Không sao, tôi cũng vừa mới tới."

"Gọi thức ăn chưa?" Sakura để túi xuống, thuậnmiệng hỏi.

"Cô gọi đi." Ken Kaneki đưa thực đơn cho Sakura.

Sakura không nghĩ nhiều, cầm tờ thực đơn trực tiếpgọi nhân viên phục vụ, cô và đồng nghiệp cũng thường tới nhà hàng này, thịt bòbít tết ở đây không tệ, salat cũng rất ngon, chủ yếu chính là giá tiền hợp lý,chi phí không quá đắt so với bình thường.

"Anh có kiêng ăn cái gì không?" Gọi trước vàimón, Sakura đặc biệt hỏi anh ta có kiêng ăn cái gì không. Ken Kaneki lắc đầu,nói tùy cô, cô gọi là được rồi.

Nghe thế Sakura cũng không nói thêm gì nữa, trựctiếp gọi gan ngỗng dầm tương, thịt bò bít tết, canh nấm và salat xà lách, đồ ngọtthì có một chút bánh kem, vì nghĩ đến việc anh ta phải lái xe nên cũng không gọirượu đỏ mà gọi cà phê.

Bữa cơm này hai người ăn tương đối vui vẻ, mỗingười đều nói về công việc của riêng mình, những sở thích bình thường, nóikhông nhiều lắm nhưng ít ra cũng không chán ngắt.

Đến thời điểm tính tiền, Ken Kaneki đột nhiên cảmthấy đau bụng, không thoải mái nên đi phòng vệ sinh, Sakura biết rõ là anh tatrốn tránh trả tiền, thực ra thì tối nay đến đây, cô cũng vốn không nghĩ để anhta mời, cho dù là trong nhà hàng anh ta trả tiền thì ra ngoài cô nhất định sẽtrả tiền lại cho anh ta. Tuy nhiên hành động của anh ta hiện giờ rõ ràng làmngười ta chán ghét rồi.

Sakura trực tiếp đi thanh toán, ngồi ở chỗ cũ đợikhoảng mười phút đồng hồ vẫn không thấy Ken Kaneki ra ngoài, cuối cùng đành lấyđiện thoại gọi, Ken Kaneki không nhận, nhưng mà không đến một phút sau liền đira khỏi phòng vệ sinh, trở lại chỗ ngồi, nói với Sakura: "Thật ngại quá, chờlâu rồi sao."

Sakura lắc đầu, hỏi: "Dạ dày không thoải mái ư,có cần đi bệnh viện không?"

Ken Kaneki vội vàng giải thích: "Không cần khôngcần, lúc vừa vào phòng vệ sinh, có cuộc gọi của lãnh đạo gọi tới cho nên nóichuyện một lát."

Sakura gật đầu, lấy túi, nói với anh ta: "Vậychúng ta đi thôi."

"Được, tôi đi tính tiền trước." Ken Kaneki gật đầu,định đi đến quầy phục vụ.

"Không cần, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi."Sakura gọi lại hắn.

"Ách." Ken Kaneki làm ra vẻ sửng sốt, sau đónói: "Sao có thể để con gái trả tiền, bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô." Vừa vừanói vừa định mở ví lấy tiền cho cô.

"Lần sau đi, lần sau đến anh mời tôi, có đi có lạimà." Sakura cười, nói như vậy.

Ken Kaneki cũng không cố chấp, gật đầu lia lịa nóiđược.

Hai người ra khỏi nhà hàng, Ken Kaneki đề nghịcùng đi dạo một chút, thật ra thì anh ta không nói ra miệng là vì bên này đỗ xebị thu phí, anh ta dừng xe ở một con phố phía trước cách chỗ này khoảng mườiphút đi bộ.

Sakura gật đầu, buổi tối ăn hơi nhiều, cô có thểxem như là vận động một chút sau khi ăn xong cũng thích hợp.

Hai người đi song song với nhau, không nói chuyện,bầu không khí trở nên không tự nhiên. Sakura vốn là người tương đối bị độngtrong chuyện tình cảm, việc tự tìm kiếm đề tài nói chuyện vốn không phải là điểmmạnh của cô, trong lúc Sakura đang khổ não xem phải nói chuyện gì thì hai ngườiđã đi vào một con phố hơi tối tăm, tay đột nhiên bị nắm lấy, sức lực có phần mạnhmẽ.

"Ách..." Sakura sững sờ ngẩng đầu, có phần không kịpphản ứng. Chỉ thấy Ken Kaneki nhìn cô chằm chằm, sắc mặt có chút kì lạ.

"Anh, anh... Ken Kaneki?" Sakura mở miệng gọi anhta, đưa tay muốn tránh thoát khỏi tay anh ta.

Ken Kaneki nhìn cô không nói tiếng nào, nuốt mộtngụm nước bọt, đột nhiên ôm Sakura, định tiến lên hôn cô.

Sakura sợ hãi, dùng sức muốn đẩy anh ta ra nhưngbất đắc dĩ không so được với sức lực của anh ta, đành tránh né, cái hôn của KenKaneki cuối cùng vẫn rơi trên gương mặt Sakura, cảm giác tiếp xúc với đôi môikia chỉ khiến cho Sakura cảm thấy buồn nôn.

"Thả, thả tôi ra." Sakura gấp rút đến muốn khóc,tay không ngừng đập vào Ken Kaneki, thật ra thì đi giày cao gót, Sakura cũngcao gần bằng Ken Kaneki, chẳng qua là sức lực con gái không bằng con trai, côkhông tránh thoát được anh ta.

"Thả cô ấy ra." Đột nhiên một tiếng nói của đànông trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau, ở con đường trong bóng tối nàythì có phần đột ngột. 

---P/S: Đây là truyện mới bạn nào thấy hay cho mình ý kiến động lực làm tiếp nha!! 

+++++++NGHIÊM CẤM XEM CHÙA NHA!! ^^ Tks m.n ủng hộ truyện mình nhé!!!+++++++

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro