Chap 2: Kẻ xấu cáo trạng trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh âm lạnh lùng đều khiến Sakura và Ken Kaneki sửng sốt.

Dưới ngọn đèn lờ mờ, Sakura chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chỗ cách bọn họ vài mét, ánh đèn quá tối tăm mà sau lưng anh ta lại sáng sủa, Sakura cũng không thấy rõ hình dáng của anh ta. Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng, Sakura nhanh chóng ý thức được hoàn cảnh của mình, liền mạnh mẽ đẩy Ken Kaneki ra, đứng cách xa anh ta vài mét.

"Ai đó, tôi và bạn gái thân mật thì liên quan gì đến anh." Ken Kaneki xoay người, đi đến chỗ người đàn ông kia, giọng nói rất hung hăng, hiển nhiên là rất khó chịu với người quấy rầy chuyện tốt của anh ta.

"Tôi không phải bạn gái anh ta." Ở một bên Sakura vội vàng mở miệng giải thích, làm rõ quan hệ của cô và Ken Kaneki. Vốn tính hẹn hò với anh ta một chút, nhưng bây giờ thật sự không cần thiết nữa.

Người đàn ông trong bóng tối nhìn về phía Ken Kaneki, mở miệng nói: "Anh nghe thấy chứ?" Vừa nói, vừa lấy điện thoại di động, đưa tay lên làm ra vẻ muốn nhấn phím báo cảnh sát.

"Chờ một chút." Ken Kaneki cho là anh ta muốn báo cảnh sát, vội vàng mở miệng gọi lại, anh ta là nhân viên công vụ, nửa năm sau chuẩn bị được thăng chức phó phòng, không thể chọc vào chuyện phạm pháp như vậy. Sau đó quay đầu nhìn Sakura một cái, khẽ nguyền rủa rồi nhanh chân bỏ đi.

Đợi khi Ken Kaneki đi, người đàn ông kia từng bước đi đến chỗ Sakura.

Đến gần, Sakura mới nhìn thấy rõ gương mặt cực kỳ anh tuấn của anh ta, lông mày đen nhánh, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, là một mỹ nam hiếm gặp.

"Cô không sao chứ?" Người đàn ông mở miệng, thanh âm không lạnh lùng như vừa rồi, lời hỏi thăm nhẹ nhàng, rất dễ nghe.

Sakura ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp, vội lắc đầu, nói: "Không sao, không có việc gì, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn anh!"

Người đàn ông cười dịu dàng, lắc đầu, xoay người muốn đi, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người lại, hỏi: "Cần tôi đưa cô về không?"

Sakura có phần vẫn ở trạng thái ngẩn người, nghe anh ta hỏi, liền vội vàng lắc đầu từ chối, nói: "Không, không cần, tự tôi có thể đi về." Chuyện ngoài ý muốn vừa rồi khiến cô có chút sợ, nhưng cô còn không nhu nhược đến mức không thể tự về nhà, hơn nữa cô và anh ta vốn không quen biết, làm sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền người ta.

Người đàn ông thu vào trong mắt những bối rối của cô, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói: "Người đàn ông kia không thích hợp với cô." Nói xong, cũng không đợi Sakura phản ứng gì thì đã xoay người rời khỏi cái hẻm nhỏ u ám này.

Sakura sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu, từ đầu đến cuối cũng không hiểu ý tứ câu nói cuối cùng của người đàn ông kia, rốt cục cô lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra khỏi ngõ hẻm, trực tiếp đón xe về nhà.

Ken Kaneki có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, xem mắt dùng vé cà phê miễn phí, thanh toán tiền ăn cơm thì anh ta trốn đi vệ sinh, ngay cả người xấu cáo trạng trước, anh ta cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Khi Sakura về đến nhà thì Mebuki và Kizashi đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt rất khó chịu, thì ra trước khi Sakura về thì Ken Kaneki kia đã là kẻ xấu tố cáo với dì Kaede – đồng nghiệp của Mebuki, cằn nhằn nói bà giới thiệu loại con gái gì cho anh ta, hẹn ăn cơm thì đi nhà hàng đắt tiền nhất, chọn món ăn đắt tiền nhất, cơm nước xong thì cả cái nắm tay cũng không được, còn định báo cảnh sát nói anh ta vô lễ, anh ta tức giận nên mắng cả dì Kaede.

Dì Kaede vốn muốn làm người mai mối chuyện tốt, hiện tại ngược lại, làm chuyện tốt không thành, còn bị chửi loạn một trận, liên lụy đến danh dự của mình. Càng nghĩ càng thấy tức giận, cho nên liền gọi điện thoại đến vặn hỏi Mebuki và Kizashi, bọn họ vừa cúp điện thoại thì Sakura về nhà.

Sakura nhìn sắc mặt cha mẹ rõ ràng bất thường, hỏi ra mới biết Ken Kaneki kia còn trơ tráo đến mức này, mệt cô còn định hẹn hò với anh ta, bây giờ nhìn lại thật sự là nên sớm cắt đứt mới đúng.

"Sakura, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, mẹ và cha con cũng không tin con là người không có đạo lý như vậy." Mebuki nói, con gái bà thế nào bà biết rõ, nhưng dì Kaede cũng không phải là người nói bậy, thọc gậy bánh xe, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.

"haiz, người đàn ông kia muốn cưỡng hiếp con, may mà có người đi ngang qua ngăn lại, nhưng con không nói gì, thậm chí tiền ăn cơm tối cũng là con trả." Sakura ngẩng đầu nhìn mẹ, tiếp tục nói: "Mẹ, mẹ gọi điện cho dì Kaede để con nói với dì."

"Sao lại có chuyện đó!" Nghe con gái nói suýt nữa là bị người kia làm nhục, Mebuki nghĩ đến liền tức giận, "Sakura, bây giờ mẹ liền gọi điện cho dì Kaede, muốn giới thiệu người như thế cho ai chứ, bà ấy nghĩ giới thiệu cho con gái mẹ là không được." Vừa nói vừa lấy điện thoại muốn gọi điện cho dì Kaede.

"Việc này không liên quan đến dì Kaede, bà ấy cũng chỉ là có lòng tốt nhưng trở thành chuyện xấu thôi, bà phải rõ ràng mọi chuyện, Sakura nhà chúng ta cũng không phải như bà ấy nói, mà là đạo đức thằng kia có vấn đề." Kizashi ở bên cạnh nói.

Sakura nhìn cha mẹ một chút, nhưng không nói gì, xoay người vào phòng. Nằm trên giường, Sakura có chút buồn bực nhớ tới tình cảnh buổi tối, nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu người đàn ông kia không xuất hiện thì không biết cô sẽ thế nào. Cô không biết sau này có thể gặp phải tình huống như vậy nữa không, trước kia chưa bao giờ biết đi xem mắt, ăn bữa cơm cũng sẽ nguy hiểm như thế, thế nhưng lại xảy ra ở tuổi này, hình như không có con đường nào khác ngoài con đường này, chỉ trách mình ngu ngốc, một vết sẹo lại đau những sáu năm.

Nghĩ đến lại thấy lòng khó chịu, bây giờ cô rất muốn tìm một người nói chuyện tán gẫu một chút.

Sakura gọi điện thoại cho Ino, rất nhanh có người nghe máy, chỉ nghe đầu dây bên kia, Ino đột nhiên phát ra một câu tiếng hàn kém cỏi: "Yeoboseyo" Âm cuối kéo thật dài ra, âm điệu kia có phần vui tươi, ở cái tuổi này, tâm tình cô hình như vĩnh viễn đều tốt như vậy, Sakura có chút ghen tỵ, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.

"Nói tiếng chim gì đấy." Sakura tức giận nói.

"Hắc hắc, gần đây ta đang học Hàn ngữ, ta và Shikamaru bàn bạc rồi, tuần trăng mật sẽ đi Hàn Quốc, Hàn Quốc nhiều mỹ nhân, haha." Ino vui vẻ nói.

"Đi đi, cẩn thận Shikamaru của mi bị mỹ nữ cướp đi, sau đó quên mất người phụ nữ lớn tuổi có chồng như mi." Sakura nói xấu.

"Đi chứ, ai gia rất tin tưởng tiểu tường tử nhà ta, trong lòng tiểu tường tử nhà ta chỉ có một mình ta." Vừa nói, vừa quay qua nói với người phía sau: "Đúng không, tiểu tường tử."

Sakura mơ hồ nghe được Shikamaru trả lời, rồi sau đó thấy Ino đắc ý nói: "thế nào, nghe thấy chứ."

"Nghe được, nghe được, mi chính là ai gia lão phật gia, Shikamaru nhà mi chính là tiểu tử bên cạnh," Sakura chọc ngoáy cười nói.

"Đi chết đi, đừng có mà nguyền rủa người khác như thế." Ino cười mắng: "Nói đi, tìm chị đây có chuyện gì."

Sakura thở dài, kể sơ lược lại buổi xem mắt tối nay.

Nghe xong, Ino ở bên kia bùng nổ nói: "Woa!! Thật là cực phẩm , sao lại có người trơ tráo như thế, có ảnh không, để chị đây cúng bái một chút."

"Nói mi a, sao có thể không giữ mồm giữ miệng như thế, chú ý dưỡng thai nữa, đừng làm hư con gái của ta." Bị Ino ầm ĩ một chút, tâm tình Sakura thư thái hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn bực khó chịu nữa.

"Đi chết đi, làm sao mi biết là con gái, ta muốn sinh con trai." Ino cười mắng.

Hai người cứ trêu đùa như vậy, đột nhiên Ino nghiêm túc nói: "ôi chao, nói cho mi biết, trên tay ta có hàng, có muốn không?"

"Cái gì hàng?" Sakura nghe không rõ, như lọt vào trong sương mù.

"Đàn ông a, đồng nghiệp của Shikamaru, ta gặp rồi, hơn chúng ta hai tuổi, dung mạo hạng nhất, bằng cấp hạng nhất, nghề nghiệp hạng nhất, dù thế nào cũng tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, thế nào, nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ta đồng ý thay mi?" Ino nói.

"Đừng, ta sợ cực phẩm rồi, mi hãy tìm người bình thường chút cho ta đi."

"Đi đi, sao có thể so sánh cực phẩm này với 'cực phẩm' kia được a, nói thật, điều kiện vô cùng tốt, gặp hay không gặp. Nếu không phải ta đã có tiểu tường tử nhà ta rồi, ta nhất định sẽ theo đuổi anh ta. Ino có chút mê trai nói.

Sakura toát mồ hôi: "Dường như tiểu tường tử nhà mi cũng là do mi mặt dày mày dạn theo đuổi đi!" Người này thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a!

"Hahah, điều quan trọng nhất không phải là bắt đầu thế nào mà là có kết quả, mặc dù lúc đầu là ta theo đuổi người ta rất cực khổ nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai dám nói chúng ta không hạnh phúc." Ino rất tự hào nói.

Sakura nghe xong, trong lòng suy nghĩ, đúng a! Không cần quan tâm đã dùng biện pháp gì, bây giờ giữ được bên người mới là quan trọng nhất, ai nói là sai đây.

Thấy cô không nói gì, Ino nói: "Sakura, mi không trả lời ta coi như là mi đồng ý nhé, ngày mai ta bảo Shikamaru nhà ta liên lạc, có tin gì sẽ gọi cho mi."

Xem đi, vốn tốt không bằng mạnh mẽ. Không lấy được người muốn lấy, thì là ai cũng có khác gì nhau đâu.

Ino là một người thuộc trường phái hành động, nói giới thiệu là lập tức sắp xếp thời gian gặp mặt cho hai người, thời gian ấn định vào buổi trưa ngày thứ sáu, cũng chính là ngày mai.

Thật ra thì Sakura muốn khước từ, nhưng lại không chịu nổi sự dài dòng cộng với 'uy hiếp' của Ino nên đành đồng ý. Thật ra thì gần đây cô rất bận bịu, vừa mới xong dự án 'Bích Hồ Viên', vốn tưởng là có thời gian nghỉ ngơi, không ngờ lúc này công ty phá lệ tiếp nhận một thực tập sinh, nói là tốt nghiệp trường danh tiếng, từng đạt được giải thưởng gì đó, Tổng giám đốc mở miệng vàng sắp xếp, hiện tại do Sakura trực tiếp dẫn dắt.

Người thực tập sinh này tên là Uzumaki Kara, vóc người đẹp, chỉ là tiếng nói chuyện làm người khác nổi da gà. Nàng vừa đến, các đồng nghiệp nam trong công ty đều phấn khởi, lén lút gọi chị gái, không ngừng ân cần, nhưng mà các nữ đồng nghiệp thì buồn bực, ngầm nhỏ giọng nghị luận chua ngoa, ngoài mặt cũng cố ý cô lập cô ta.

Buổi trưa hôm nay, chờ sau khi Sakura hết bận rộn rồi, liền nhanh chóng tiến thẳng đến nhà ăn công ty, bên trong chỉ còn lác đác mấy người, đương nhiên đồ ăn cũng đều đã lạnh tanh rồi, cô tùy tiện chọn vài món, bưng khay tìm chỗ ngồi xuống, buổi chiều còn phải đi khảo sát tiến trình thi công ngoài công trường, thật ra cô cũng không có nhiều thời gian ăn cơm, chẳng qua là buổi sáng vội đi làm còn chưa ăn sáng, bây giờ thực sự là rất đói.

Sakura ăn rất nhanh, thức ăn hơi khô, thiếu chút nữa bị nghẹn, may mà có bát canh, vội vàng nhấp một hớp, khó khăn nuốt xuống, ăn cơm tập thể ở nhà ăn công ty là như thế, cơm khô, cơm nhão, món mặn, món nhạt, chỉ có canh là giống hệt nhau, đó là cho một ít tảo tía vào nước sôi, không cần cho muối, mì chính, hoàn toàn nhạt nhẽo, không có mùi vị gì cả.

Sakura lắc đầu, tiếp tục ăn thức ăn đã lạnh.

Đột nhiên có một người cầm hộp cơm ngồi xuống cạnh cô, cô biết hộp cơm kia chính là từ 'Du Nhiên cư' nổi tiếng của thành bắc, giá tiền không rẻ. Sakura ngẩng đầu, thấy Uzumaki Kara ngồi trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô, ngọt ngào gọi: "chị Sakura."

Sakura gật đầu, hỏi: "Sao bây giờ em mới ăn a, không phải đã sớm xong việc rồi sao?"

"Vừa rồi nhiều người quá, em không thích ầm ĩ, nên đợi đến bây giờ mới đến." Kara cười nói, tay mở hộp cơm ra, bên trong là thức ăn tinh tế, gạo Thái Lan nấu lên rất thơm cùng với mùi thơm đồ ăn thật hấp dẫn, dĩ nhiên là đối lập hẳn so với cơm của Sakura.

Sakura gật đầu, nhìn món ăn của cô ta một chút, rồi lại nhìn đồ ăn của mình, càng nhìn càng không muốn ăn. Nhưng mà cô cũng có chút tức giận, một thực tập sinh như cô ta sao lại có thể có một bưa trưa sang trọng như vậy, nên mở miệng hỏi: "Nhà hàng này rất xa, mua về không bằng ăn luôn ở đó rồi về thì tiết kiệm thời gian hơn."

"Ba em sợ em không quen ăn thức ăn trong công ty nên cho tài xế nhà em trực tiếp đưa tới." Uzumaki Kara cười, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, làm bộ muốn gắp cho Sakura, nói: "chị Sakura cũng nếm thử đi, mùi vị thức ăn nhà hàng này không tệ."

Sakura vội khoát tay từ chối, nói: "không cần, chị no rồi."

Nghe thế, Uzumaki Kara ngượng ngùng đặt lại vào trong chén, như muốn tìm đề tài, lại hỏi: "chị Sakura nếu muốn đổi khẩu vị thì ngày mai em sẽ bảo tài xế nhà em mang cho chị thêm một suất, nói thật, em thật không quen thức ăn trong nhà ăn."

Sakura cười khan, cô không nghĩ tới cũng không có phúc hưởng thụ a, một bữa trưa mà mất nửa ngày lương, qua một tháng, hơn nửa tiền lương đều ném vào việc ăn uống, vậy cô còn đi làm làm gì, trực tiếp về nhà để mẹ Mebuki nuôi thì tốt hơn.

Sakura nhìn đồng hồ một chút, định mở miệng nói tạm biệt thì điện thoại reo, lại là Ino, chắc là dặn cô đừng quên buổi xem mắt ngày mai.

Gật đầu với Kara, rồi cầm điện thoại đứng lên rời đi, nhấn nút nghe, vừa đi vừa nói chuyện: "uy, đại tiểu thư của ta, mi lại làm sao nữa."

"Sakura, ta vừa ..." bên kia điện thoại, Ino không nói chuyện điên điên khùng khùng như xưa mà ấp a ấp úng ngoài ý muốn.

"Ừ?" Sakura đáp hỏi, sao cô lại cảm thấy hôm nay Ino hơi là lạ, hỏi: "mi vừa làm sao?"

"Ta vừa ..." Ino ấp a ấp úng như là đang cân nhắc, cuối cùng như là hạ quyết tâm, nhanh chóng nói: "Ta vừa mới trông thấy Sasori rồi!"

Tốc độ nói nhanh chóng đến mức suýt nữa Sakura không nghe ra cô đang nói cái gì, nhưng là tốc độ đó cuối cùng vẫn không đủ nhanh, Sakura nghe được, hiểu được, cô nói cô đã trông thấy Sasori rồi!

Sakura im lặng, không đáp lời gì mà chỉ im lặng, chính cô cũng không để ý tới sức tay nắm điện thoại di động đã vô ý tăng lên.

"Sakura?" Bên kia điện thoại Ino không nghe thấy Sakura đáp lại, không khỏi sốt ruột mà kêu lên. Cô hối hận, có lẽ cô căn bản không nên nói cho cô ấy biết.

"Ừ, ta vẫn nghe." Sakura trả lời, giọng nói bình tĩnh đến bất ngờ, chẳng qua Ino không biết, giờ phút này cô nắm điện thoại di động mạnh đến thế nào.

"Sakura ... mi không sao chứ?" Ino vẫn có chút lo lắng, cô thật hối hận, trong lòng hận đến tự mắng mình mấy trăm, mấy ngàn lần, biết rõ người đàn ông kia làm tổn thương cô ấy sâu sắc như thế nào, chỉ trách mồm miệng mình, chuyện gì cũng không giấu được.

"Ha ha, ta có thể có chuyện gì?" Sakura cười khan, chính cô cũng cảm thấy nụ cười kia giả tạo như thế nào, nhưng còn muốn cậy mạnh nói tiếp: "thế nào, mi nói chuyện với anh ta ư, nhiều năm như vậy rồi, anh ta có thay đổi gì không."

"Ta mới không nói chuyện với người tham mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa như thế, quả thật là làm nhục chính mình." Ino tức giận nói.

Sakura cười gượng, không nói gì. Thật ra thì Ino nói cho cô biết cũng tốt, đúng là trái đất tròn, hồi đó anh ta tốt nghiệp liền đi Mỹ, cho nên sáu năm qua chưa từng gặp lại, nhưng mà bây giờ ở cùng một thành phố, nếu anh ta đã trở lại, còn gặp được Ino, thì đoán chắc cũng có thể đụng phải mình, thay vì đến lúc đó mình không biết làm sao, hiện tại biết rồi, cứ coi như là đã có chuẩn bị.

"Sakura, buổi tối chúng ta đi quán bar chứ, ta và mi uống rượu, không say không về!" Ino nói năng hùng hồn, thật ra là không yên tâm cô, sợ cô suy nghĩ lung tung.

Sakura cười, không phải là cười gượng, lần này là vui vẻ, cảm giác có một người bạn quan tâm như vậy thật là tốt. Tâm tình cũng buông lỏng hơn chút, nói: "ta thực sự không sao, còn nói không say không về, cũng không nghĩ tình cảnh của mình hiện tại, mi không thương tiếc bản thân thì ta cũng mặc kệ, nhưng mi đừng làm hại oan con gái ta, nếu không ta sẽ lo lắng, ngày mai ta còn phải đi gặp con rùa vàng kia nữa, ta thực sự muốn thành công đó."

"Ai, mi không có chuyện gì thật chứ, đừng có nói miệng đó." Đầu dây bên kia, Ino thầm nói.

Sakura đi đến cuối hành lang, nhìn ra bầu trời bao la ngoài kia, thở dài nói: "Ino, trước đây ta không buông tay được là ta ngu ngốc, nhưng bây giờ đã sáu năm rồi, cũng đủ rồi, ta sẽ không để mình ngu ngốc như vậy nữa, không phải vì mình, thì cũng vì cha mẹ mà học thông minh hơn một chút."

Bên kia đầu dây Ino im lặng một lát, một lúc lâu sau mới mở miệng, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "mi nha, nên sớm học thông minh tí đi."

Sakurabiết Sasori trở lại thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau, nhưng cô không ngờ lầngặp mặt này lại đến sớm như thế, đột nhiên như thế. Dù buổi trưa khi nói chuyệnvới Ino, cô đảm bảo mình không sao, mình đã buông tay, gặp mặt lần nữa cũng cóthể ung dung mà đối mặt với người đàn ông kia, nhưng cuối cùng cô vẫn có phần rốiloạn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, cô có phần rối bời không biết làm sao.

Sakura nhìn Sasori đứng trước mắt, mặt anh takhông thay đổi bao nhiêu, vẫn đẹp trai anh tuấn như cũ nhưng khí chất thì thayđổi rất nhiều, người thanh niên tuổi trẻ rực rỡ như ánh mặt trời, giờ này đãthêm phần trưởng thành, chững chạc, còn có thêm sự thâm thúy nơi đáy mắt mà côkhông thấy rõ.

Trong lòng Sakura biết rõ mình phải làm nhưkhông quen biết, sau đó mặt lạnh thờ ơ đi qua, không thèm nhìn anh ta một cái.Nhưng hai chân lại không chịu sự ra lệnh của bộ não mà như ghim chặt xuống mặtđất, muốn dịch chuyển nhưng không nhúc nhích được, mắt nhìn chằm chằm vào anhta, tự hồ muốn nhìn rõ toàn bộ thay đổi trên người anh ta trong sáu năm qua.

Sasori nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, hai tay nắmthật chặt như là đè nén cái gì. Cô thay đổi, anh không nói được là thay đổi ởđâu, dù sao cũng không giống trước đây, Sakura hôm nay không còn là Sakura thườngtựa vào lồng ngực anh cười vui vẻ trước kia.

Kyoto cũng không lớn, nếu là sáu năm trước muốntìm một người thì khó như lên trời, nhưng bây giờ anh chỉ cần nói một câu, đơngiản đến không thể đơn giản hơn nữa, không lâu sau đã có đáp án.

Sasori bước từng tiến lên, sau đó dừng lại trướcở mắt cô, mở miệng: "Sakura!" Anh đã thầm gọi trong lòng cái tên này sáu năm,nhưng không có cơ hội gọi ra miệng.

Sakura lấy lại tinh thần, có phần bối rối. Cuốicùng cô không có cách nào ung dung đối mặt được, nên xoay người, chuẩn bị rờiđi.

"Sakura." Thấy cô muốn đi, Sasori bước lên mộtbước, bắt lấy tay cô, hỏi: "Em ... vẫn khỏe chứ?"

Sakura có chút đau đớn nhắm mắt lại, khóe miệngtừ từ cong lên thành nụ cười, quay đầu nhìn anh, cười lạnh hỏi: "Có khỏe haykhông, còn liên quan gì đến anh sao?"

Sasori mím chặt môi, nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng:"Thật xin lỗi ..." Câu xin lỗi này, anh đã nói chậm sáu năm, cũng nợ sáu năm!

Sakura đau lòng, tan nát giống như khi nhìn bónglưng xoay người quyết tuyệt của anh hồi đó.

Ngửa đầu ép về dòng nước mắt đang muốn chảy xuống,cô không kiên cường, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối trước mặt anh, bởivì anh đã không còn là người đàn ông mà cô có thể dựa vào nữa rồi, bởi vì anhđang nắm tay một người con gái khác, người có thể trao cho anh tất cả những gìanh muốn.

Mở mắt lần nữa, ánh mắt Sakura đã trở nên lãnh đạm,gật đầu, nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh." Sau đó nhìn tay mình bị nắmkia, lạnh lùng mở miệng: "Sasori bây giờ anh có thể buông tay ra chứ? Tôi khôngmuốn bị người khác hiểu lầm!"

Sasori hậm hực buông tay, nhìn cô, hỏi: "Nhữngnăm qua, em có khỏe không?"

Sakura quay đầu, mắt nóng lên, tầm mắt dường nhưtrở nên mơ hồ, giờ phút này, nàng không khỏi muốn khóc. Những tủi thân và khóchịu trong lòng sáu năm nay đổi lấy một câu "những năm qua, em có khỏe không?"tức cười, thật quá tức cười.

Ra sức ép dòng nước mắt kia về, quay người lại,gật đầu, nói với anh ta: "Rất khỏe!" Lòng kiêu ngạo và tự ái của cô không chophép cô yếu thế.

Sasori gật đầu, không nói nữa, chỉ nhìn cô như vậy.Không buông tay được, cho dù hiện tại anh có vợ, anh vẫn không buông tay được HarunoSakura, cô gái mà anh luôn nhớ nhung sáu năm nay, cô gái mà anh từng hứa hẹn chocô tất cả điều tốt đẹp nhất trên đời. Cho nên lần này trở về, dù biết không thểnào, anh vẫn muốn gặp cô, xem cô có sống tốt không.

Hai người nhìn nhau như vậy, cũng không biết đãbao lâu, Sakura nở nụ cười xoay người trước, tuy nhiên, một giây sau, nước mắttừ hốc mắt theo gương mặt lăn xuống...

Sasori nhìn bóng lưng của cô, nhìn cô biến mất ởgóc đường, anh chỉ có thể đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn, anh muốn tiến lên ômcô lại biết mình đã mất đi quyền lợi đó rồi.

Sakura cũng không biết mình làm thế nào về nhà,cả người mơ mơ màng màng, chỉ nhớ khi về nhà, Mebuki đang làm bữa tối, nói vớicô câu gì đó, cô không đáp lại, đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa, sau đóKizashi về, gõ cửa gọi cô, cô cũng chỉ hờ hững đáp mình không sao, cũng không mởcửa.

Ngày hôm sau đi ra lại giống ngày thường, như làchưa xảy ra chuyện gì, chẳng qua là Mebuki vẫn lưu ý thấy đôi mắt dùng kem vàphấn che đi vết sưng đỏ kia, nhưng cũng không hỏi nhiều, thật ra ngày hôm qua,bà đã gọi điện cho Ino rồi, sau khi im lặng thật lâu, Ino chỉ nói một câu,Sasori trở lại.

Vừa ra đến cửa, Sakura nhắc mẹ rằng đặt chỗ vàosáu rưỡi tối, cô tan việc xong sẽ trực tiếp đến đó. Mebuki vẫn có chút lo lắngcho cô, nói: "Sakura, không thì chúng ta về nhà ăn cơm đi, con muốn ăn gì, mẹ sẽlàm cho con ăn."

Sakura cười, ôm mẹ nói: "Hôm nay là ngày sinh nhậtcủa mẹ, muốn làm cũng phải là do con và cha làm, sao có thể để mẹ tự tay nấu được,đối với cả mẹ và cha đều không được, cho nên bây giờ chỉ có thể đi ăn ngoài."

"Mẹ không đòi hỏi gì, chỉ cần một nhà chúng ta ởchung một chỗ vui vẻ là tốt rồi." Mebuki nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc rũ xuốngtrán nàng lên.

"Mẹ, một năm chỉ có một lần." Sakura hôn lêntrán mẹ, nói câu sinh nhật vui vẻ bên tai bà, rồi mới cầm túi xoay người ra cửa.

Mebuki nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, ngầm thởdài.

Hôm nay Sakura có chút bận rộn, buổi sáng đi haicông trường, còn phải trích ra thời gian đi mua quà cho mẹ, quan trọng nhất là,buổi xem mắt buổi trưa với 'cực phẩm' mà Ino hẹn cho cô.

Buổi xem mắt hẹn vào giờ ăn cơm trưa thật rakhông có gì là lạ nhưng hẹn vào buổi trưa ngày làm việc dường như có phần kỳquái.

Thật ra lúc đầu Ino và Sakura định thời gian làvào buổi tối thứ tư nhưng ngày đó Sakura phải làm thêm giờ để thiết kế một dựán, thật sự là không dứt ra được, nguyên là muốn chuyển sang thứ năm, khôngmay, cái cực phẩm ở trong miệng Ino kia đã sớm có hẹn vào thứ năm, cũng đành phảithôi, như vậy chỉ còn buổi tối thứ sáu, cũng không còn cách nào khác. Nhưng mànơi này là Nhật Bản, mà ở Nhật Bản lại có câu ngạn ngữ – việc tốt thường giannan, câu ngạn ngữ này thực sự ứng nghiệm, thứ sáu tuần này là sinh nhật Mebuki,một tuần trước Sakura đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chuẩn bị một nhà cùng ra ngoàiăn cơm, coi như là ăn mừng. Giằng co qua lại như thế, hai người bọn họ xem mắtthì không nói làm gì, Ino vất vả đến buồn bực, trực tiếp ấn định thời gian vàobuổi trưa, tránh việc càng kéo dài càng có việc.

Vốn là Ino và Shikamaru dự định đến cùng, nhưngđột nhiên Ino hơi đau bụng, hai người vội vàng đến bệnh viện, mang thai, nên aicũng không dám khinh thường.

Sakura đặc biệt đến trước nửa giờ, tưởng rằngmình đến sớm, không ngờ lúc đó người đàn ông kia đã đến, nhìn từ xa Sakura chỉnhìn thấy một bóng lưng, cầm điện thoại đang nói gì đó.

Sakura vuốt quần áo, hít sâu một hơi, cô đã nghĩkỹ, thứ tình cảm này rất tổn thương người rồi, thật ra thì bọn họ đến tuổi này,lại xem mắt cũng không phải là để tìm kiếm tình yêu nữa, mà là muốn tìm một ngườibầu bạn, mục đích rất là rõ ràng.

Nghĩ thông suốt, lúc này Sakura mới đi qua chỗ hẹn,sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt người đàn ông, rồi ngẩng đầu, định mở miệng,nhưng không khỏi sửng sốt, cô nhớ, người đàn ông này không phải là người lên tiếng'cứu' cô ở ngõ hẻm đêm đó sao?    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro