Chap 4: Nụ hôn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù không biết Sasuke có biết chỗ để đến đón mình không, nhưng tan việc Sakura vẫn đặc biệt chạy đến cửa công ty nhìn xem, đương nhiên không thấy cái xe nào lạ, cũng không thấy anh ta. Xoay người chuẩn bị vào nhà xe công ty để lái xe về, mới bước được hai ba bước, cuối cùng vẫn thở dài lấy di động ra gọi cho anh.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, thậm chí Sakura còn chưa mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng anh, nói: "Đứng ở cửa, anh lập tức tới ngay."

"Anh, anh biết tôi đi làm ở đâu sao?" Sakura không khỏi hoài nghi hỏi.

Bên kia Sasuke chỉ cười không nói gì, cứ yên lặng mười giây, lại nghe anh nói: "Anh đến rồi, Sakura, em ra chưa? Anh không thấy em."

"Ách." Sakura sửng sốt, sau đó xoay người chạy đến cửa lớn công ty, quả nhiên thấy anh ta đang xuống xe, cầm điện thoại di động, nhìn cô cười.

Sakura cúp điện thoại, sững sờ đi đến chỗ anh, chăm chú nhìn thẳng anh một lúc lâu, mới bật thốt lên hỏi: "Làm sao anh biết tôi làm ở đây!"

Sasuke cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán cô, nói: "Em là bà xã của anh, đương nhiên anh phải biết em đi làm ở đâu rồi."

"Nhưng là tôi không nói a!" Đây mới là trọng điểm, cô chưa nói gì, thậm chí nhà mình ở đâu, nghề nghiệp là gì cũng không nói, rốt cuộc anh ta làm sao mà biết được?

"Anh tự nhiên có cách." Sasuke cười nhẹ, thật ra với vị trí của anh bây giờ muốn điều tra một người cũng không khó, anh đưa tên của cô cho thư ký Shu, bảo cậu ta điều tra hồ sơ của cô thông qua bộ quản lý nhân sự, cho nên anh muốn biết cô làm việc ở đâu căn bản không thành vấn đề.

Sasuke đưa tay cầm túi sách của cô, nói với Sakura: "Đi thôi, buổi tối em đặt chỗ ở đâu, bây giờ anh đi đến đó, thuận tiện ăn một chút."

Động tác của anh rất tự nhiên, giọng nói cũng rất đương nhiên, Sakura nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, vội vàng đoạt lại túi sách trong tay anh, mặt cũng hơi đỏ ửng, nói: "ách, cái kia, cái kia tôi tự lái xe đến đây."

Sasuke thu hết vào mắt sự thẹn thùng và không được tự nhiên của cô, ngược lại nụ cười trên mặt càng đậm, nói: "Không sao, ngày mai cuối tuần em không cần đi làm, nếu có chuyện gì có thể lái xe của anh, sau đó thứ hai anh đưa em đi làm."

"Ách..." Sakura nghe anh nói thì sửng sốt, có chút không phản ứng kịp, ngày mai, ngày kia, thứ hai, ý của anh là từ nay về sau, mỗi ngày họ cùng sống cùng một chỗ sao? có phải là quá nhanh không! Cô còn chưa nói chuyện với anh ta về vấn đề sống chung của hai người, dù sao cuộc hôn nhân này có chút đặc thù, "cái kia, tôi, tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên nói chuyện rõ ràng một chút."

Nghe vậy, Sasuke nở nụ cười nhìn cô, hỏi: "Nói chuyện gì?"

"Nói chuyện sau này chúng ta sống chung như thế nào." Sakura nói.

Sasuke cười cười, nhìn đồng hồ trên tay một chút, hỏi ngược lại: "buổi tối em đặt chỗ ở đâu, mấy giờ?"

"Du Nhiên Cư, sáu giờ rưỡi, sao vậy?" Theo bản năng, Sakura trả lời.

Sasuke chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, nói: "Hiện tại là năm giờ bốn lăm, từ đây đến Du Nhiên Cư đại khái mất khoảng hơn hai mươi phút đi đường, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, khó đảm bảo không bị tắc đường, cho nên em cảm thấy chúng ta còn thời gian để thảo luận phương thức sống chung sao?"

"Ách." Sakura sửng sốt, nhìn điện thoại di động một chút, đúng như anh nói, quả thực cô không còn nhiều thời gian, ngẩng đầu định hỏi anh ta lúc nào có thời gian, bọn họ hẹn nhau nói chuyện rõ ràng một chút, lại thấy anh ta mở cửa xe, nhìn cô mỉm cười: "lên xe đi."

Nụ cười của anh thân thiết và có chút mị hoặc lòng người, làm người ta có cảm giác thoải mái như được tắm gió xuân.

Thấy cô chậm chạp không động đậy, Sasuke khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"

"Anh ...cũng muốn đi cùng?" Sakura hỏi, cô không biết cha mẹ biết cô kết hôn nhanh chóng như thế sẽ kinh ngạc thế nào, thật ra thì cô muốn trong hai ba ngày này thăm dò ý của cha mẹ trước rồi sau một thời gian ngắn nữa mới sắp xếp cho bọn họ gặp mặt.

"Có vấn đề?" Sasuke nhíu mày, hỏi ngược lại.

Sakura há miệng, thật ra cô muốn nói không cho anh ta đi, dù sao đây là một cuộc gặp gia đình, một người ngoài như anh ta xuất hiện cũng không thích hợp, nhưng mà lời đến miệng lại nghẹn lại, Sakura nhớ tới tờ giấy chứng nhận kết hôn, từ 'người ngoài' này so với tờ giấy kia hình như không hề thích hợp, mà trong trường hợp này, với thân phận của anh ta bây giờ đúng là nên tham dự.

"Hn?" Sasuke quan tâm nhìn cô.

Sakura đột nhiên nhớ ra lúc cùng anh ta xem mắt buổi trưa nay, nghe thấy anh ta nói tối nay phải về nhà gì đó, vội vàng hỏi: "Anh, không phải buổi trưa anh gọi điện thoại nói buổi tối phải về nhà đấy sao? Cho nên, buổi tối anh hẳn là không có thời gian rồi."

Nghe vậy, Sasuke cười nói: "Anh biết phân chia nặng nhẹ, về nhà ngày nào cũng được, hôm nay là sinh nhật của mẹ vợ, tất nhiên anh phải đến rồi. Được rồi, lên xe đi, chậm trễ nữa có lẽ thật sự không kịp rồi." Vừa nói vừa trực tiếp đẩy Sakura lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó mới vòng qua đầu xe lên một bên khác.

Liếc nhìn Sakura, cô hình như vẫn ở trạng thái lơ lửng, sững sờ nhìn anh ngay cả dây an toàn cũng chưa thắt. Sasuke bật cười lắc đầu, khom người giúp cô thắt dây an toàn.

Khi anh tới gần, Sakura mới phục hồi tinh thần lại, thân mật như thế cô còn chưa thích ứng được, hơi ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, vội nói: "tôi tôi tôi, tôi tự mình làm, tự mình là được rồi."

"Đừng động đậy." Thanh âm trầm thấp của Sasuke vang lên bên tai Sakura.

Hai người kề sát gần nhau, Sasuke có thể ngửi thấy mùi thơm ngát tự nhiên, không có bất kỳ nước hoa nào trên người cô, anh còn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng mà anh thấy bộ dạng thẹn thùng của cô lúc này càng vô cùng đáng yêu, cũng đặc biệt mê người.

Sakura thực sự cũng không dám động đậy, ngồi nghiêm chỉnh, nín thở nhìn anh, chỉ mong anh nhanh chóng thắt xong rồi xoay người sang chỗ khác.

Bộ dáng cô thận trọng không dám nhúc nhích đã chọc cười Sasuke, nhưng mà cô như vậy lại hình như hấp dẫn anh hơn, sự tự chủ rất tốt của anh lúc này lại hoàn toàn tan rã, nghiêng người lên trước, đôi môi thoáng cái chuẩn xác phủ lên môi cô, môi cô rất mềm mại, hôn lên còn mang theo vị ngòn ngọt, anh không biết trước đấy cô có ăn đường hay không, nhưng mà anh thích mùi vị như vậy.

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, khi Sasuke buông cô ra thì Sakura vẫn còn u mê vì cái hôn vừa rồi, ánh mắt trợn to, vẻ mặt sững sờ như khúc gỗ.

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Sasuke không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu, xoay người dứt khoát khởi động xe rời đi.

Maymắn đoạn đường này không bị tắc đường gì đó, một mạch chạy đến 'Du Nhiên Cư'lúc mới sáu giờ mười phút.

Sasuke đưa xe vào chỗ dừng xe, chiếc xe vừa dừnglại ổn định, thì bên ghế phụ Sakura đã tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, độngtác liền mạch, gọn gàng.

Sasuke sửng sốt, nhìn cô thận trọng đứng cạnh cửaxe, ánh mắt nhìn xung quanh. Không khỏi lắc đầu bật cười, anh biết cô vẫn đangngượng ngùng vì cái hôn vừa rồi, dọc đường mặt vẫn đỏ rực.

Sakura thực sự bị cái hôn kia dọa đến, anh thânthiết giúp cô thắt dây an toàn như thế đã đủ làm cô giật mình và ngoài ý muốn,cũng đủ làm cô không được tự nhiên rồi, cô hoàn toàn không ngờ anh còn hôn cô,nụ hôn mà chỉ có người yêu mới có thể có, cô kinh ngạc, không kịp phản ứng. Đếnkhi cô thực sự phản ứng được thì xe đã lên đường, cô có chút tức giận quay đầulại vặn hỏi anh tại sao lại hôn cô như vậy, mà anh quay đầu liếc nhìn cô mộtcách vô tội, hỏi ngược lại: "Chồng hôn vợ, không phải là chuyện chính đángsao?"

Những lời này làm cô không nói ra lời, đúng vậya, bọn họ là vợ chồng, dù hôn hay có hành động thân mật cũng là bình thường!

Đến khi Sasuke xuống xe, hai người mới đi vào'Du Nhiên Cư', Sakura nhìn xung quanh, nhưng không nhìn anh, Sasuke cười khôngnói, tâm tình khá vui vẻ.

Sakura đặt chỗ ở tầng hai, trước đây cô đã xemqua, gian phòng có bố cục rất tốt, có cửa sổ, dưới cửa sổ là mô hình vườn hoamini của Du Nhiên Cư, từ đây có thể nhìn toàn cảnh các loại hoa trong vườn hoa,khi mở cửa sổ ra thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa trong vườn hoa phía dưới.

Sakura và Sasuke được nhân viên phục vụ dẫn lêntầng, ở chỗ rẽ cầu thang, còn chưa tới gian phòng, đã thấy mấy người đứng vây ởcửa như là muốn nói gì.

"Gian phòng này rất tốt, dù hơi nhỏ một chútnhưng điều kiện không tệ, thế này đi, bỏ gian phòng vừa rồi, đổi lại cái nàyđi." Ở cửa Sakura chỉ nghe thấy một thanh âm nói như thế.

Không đợi Sakura đi vào, một người nịnh hót phụhọa lên tiếng: "Ngài cục trưởng thích gian phòng này thì tôi sẽ lập tức đổi lạicho ngài, các cô đi báo cho phòng bếp, các món ăn của cục trưởng đây sẽ đổi đếngian phòng này."

"Dạ, quản lý." Người phục vụ trong phòng lên tiếngnhận lệnh.

Sakura cau mày, vừa định vào thì thấy một nữ phụcvụ ra ngoài, "Cô chờ một chút." Sakura gọi lại, không cho cô ấy đi, sau đó xoayngười vào gian phòng, thấy một người đàn ông khoảng sáu mươi đưa lưng về phía cửasổ, quản lý của 'Du Nhiên Cư' cười làm lành đứng bên cạnh.

Trong phòng có một ít đôi nam nữ khác, ngoài racòn một người phụ nữ khá phúc hậu ngồi vị trí chủ trì. Mọi người thấy Sakura đivào đều không khỏi sửng sốt, có phần không biết cô muốn làm gì.

Sakura nhìn bọn họ, xoay người nói với người quảnlý đứng đó: "Quản lý, gian phòng này tôi đã đặt từ trước rồi."

Người quản lý kia sửng sốt, liếc nhìn Sakura, lạiquay đầu nhìn người phục vụ phía sau Sakura một chút, ánh mắt như là đang hỏiSakura nói thật hay không.

Người phục vụ kia có phần khó xử gật đầu, đáp lại:"Đúng vậy quản lý, tiểu thư đây đã đặt gian phòng này từ tuần trước, một bànsáu giờ rưỡi tối nay."

Quản lý hiểu rõ gật đầu, xoay người mỉm cười nóivới Sakura: "Thật ngại quá tiểu thư, đây là sơ xuất của chúng tôi, tôi nghĩ làgian phòng này không được đặt trước cho nên vừa mới đồng ý cho ngài cục trưởng,cô xem thế này được không, tôi lập tức sắp xếp một phòng khác cho tiểu thư,chúng tôi sẽ giảm giá toàn bộ các món ăn tối nay."

Sakura lắc đầu, nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹtôi, bà thích hoa, tôi đặt phòng này cũng vì từ cửa sổ ở đây có thể nhìn thấyvườn hoa, cho nên tôi không muốn đổi phòng."

"Vậy..." quản lý hơi khó xử, theo lý thuyết vị tiểuthư này có lý do không đổi phòng, dù sao người ta cũng đặt trước một tuần lễ,nhưng đây là cục trưởng của cục xây dựng thành phố, bình thường có giao tình tốtvới bà chủ, ông cũng không thể làm mất lòng được a!

"Vị tiểu thư này, như vậy đi, chúng ta cũng đừnglàm khó quản lý, tôi bao hết chi phí tối nay của các cô, cô tặng gian phòng nàycho chúng tôi, cô thấy thế nào?" Người đàn ông đứng bên cạnh nói.

Sakura quay đầu, nhìn người đàn ông kia nói:"xin lỗi, đây không phải là vấn đề tiền, nếu là bình thường thì tôi tặng chocác ông cũng không sao, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, là con cái, tôikhông cho bà được cái gì nhiều, cho nên trong dịp đặc biệt này mong bà được hưởngthụ một bữa cơm vui vẻ trong điều kiện thoải mái nhất, cho nên tôi không thểnhượng lại phòng này cho các vị được."

"Cô, cái cô này sao lại nước đổ lá khoai thế hả,bữa cơm hôm nay cũng là đón gió tẩy trần cho chị tôi, chị ấy thích hoa, mẹ tôicũng thích hoa, cô nhượng lại một chút có sao đâu, chúng tôi đã nói sẽ bao hếtchi phí của các cô hôm nay, cô còn muốn thế nào." Một cô gái đứng bên cạnhkhinh thường nói, thậm chí không đợi Sakura mở miệng, trực tiếp nói với quảnlý: "Quản lý, chúng tôi nhất định lấy gian phòng này rồi, còn cô ta muốn thếnào thì tự ông lo liệu đi, hơn nữa mấy món ăn mà chúng tôi vừa gọi, mười phút nữacác ông mang lên đi."

"Cô, sao cô lại ngang ngược, không nói lý lẽ nhưvậy." Sakura có chút tức giận, bọn họ như thế rõ ràng là ỷ thế ức hiếp ngườikhác.

Cô gái kia nhìn Sakura, vô vị nói: "Tôi cứ nhưthế đấy, cô muốn thế nào."

"Cô..." Sakura có phần tức giận, nhấc chân muốn tiếnlên nói lý với cô ta, đột nhiên tay bị Sasuke nắm lại từ phía sau, quay đầu khóhiểu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười, lắc đầu với cô, nhẹ giọng nói: "Để anh."

"GiGi." Người đàn ông đứng bên cửa sổ quay đầu,hơi nghiêm túc gọi con gái.

"Cha..." Cô gái tên GiGi bị gọi, hô lên làm nũng,tiến vào vòng tay của ông ta nũng nịu nói: "cha, con không muốn đổi, không khígian phòng này rất thơm, con thích chỗ này."

"Con a." Cục trưởng kia có chút bất đắc dĩ vỗ vỗtay cô gái, xoay người định nói với Sakura cái gì, nhưng nhìn thấy Sasuke đứngbên cạnh cô thì sửng sốt, không kịp phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro