Chap 5: Người đàn ông này là con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất nhiên Sasuke cũng nhìn thấy ông ta, nên nét mặt thủy chung vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, tao nhã ôn hòa gọi: "Cục trưởng Towa, thật trùng hợp."

"Sasu... trợ lý Uchiha!" Cục trưởng Towa nhìn anh hơi bất ngờ.

"Người nhà Cục trưởng Towa cũng đến đây ăn cơm a." Sasuke nói, nhìn quanh phòng một chút, lại cười nói: "Gian phòng này quả thực rất tốt, khó trách Cục trưởng Towa cũng hài lòng." Vừa nói, vừa xoay người nói với Quản lý đứng một bên: "Ông hẳn là nên phản ánh lại với giám đốc, để cô ấy thay đổi bố cục, chuẩn bị nhiều gian phòng có điều kiện như thế này, có lẽ việc làm ăn sẽ tốt hơn chút ít."

"Ách." Quản lý ngẩn người, vội vàng gật đầu: "dạ dạ dạ, tôi nhất định sẽ nói lại với giám đốc."

"Không cần, tôi sẽ nói với nó." Sasuke nói thẳng.

"Ách, vị tiên sinh này biết tổng giám Uchiha chỗ chúng tôi?" Quản lý có phần bất ngờ.

"Ừ, rất quen." Sasuke cười cười gật đầu, thật ra thì Du Nhiên Cư là của em gái anh Uchiha Hinata, con bé này thường ngày chỉ thích ăn ăn uống uống, cũng đặc biệt xem trọng lĩnh vực này, trước kia mỗi lần sắp xếp công việc thì không lần nào làm quá ba tháng là ầm ĩ muốn từ chức, nói là thích tự do, ghét bị trói buộc, cho nên ông già giúp đỡ tài chính, liền mở ra Du Nhiên Cư này, không ngờ việc kinh doanh cũng không tệ lắm.

Towa cười cười nhìn Sasuke, nói: "ách, thật là khiến Uchiha đây chê cười rồi, con gái tôi ngang ngược từ nhỏ, bị chúng tôi nuông chiều hư hỏng rồi, gian phòng này vốn là của tiểu thư đây đặt trước, đương nhiên chúng tôi không có lý do gì chiếm đoạt được." Vừa nói, vừa xoay người nói với Quản lý đứng bên cạnh: "Quản lý, chúng tôi vẫn là dùng gian phòng vừa rồi đi, không cần thay đổi, còn có, chi phí gian phòng này tối nay cũng tính vào của tôi."

"Vâng, được được tốt, tôi đi sắp xếp." Quản lý vội vàng gật đầu, vừa nói định ra lệnh xuông dưới.

"Không cần, cả nhà Cục trưởng Towa đều thích gian phòng này vậy thì đừng hủy bỏ, chúng tôi đổi lại gian phòng là được." Sasuke nói, quay đầu liếc nhìn Sakura, cười cười trấn an.

"Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau, đạo lý này chúng tôi hiểu được, vừa rồi không biết nên mới nghĩ là phòng này không có người, tiểu tử nhà tôi bị chúng tôi làm hư rồi, cậu Uchiha đừng trách móc." Cục trưởng phu nhân vẫn ngồi ở vị trí chủ trì lúc này cũng đứng lên nói, mắt mày cười cười, vừa nhìn đã biết là một người khôn khéo.

"Đúng vậy a." Towa phụ họa, nhìn Sakura đứng bên cạnh anh, hỏi: "Cậu Uchiha và cô tiểu thư là..."

Nghe vậy, Sasuke quay đầu, đưa tay cầm lấy tay Sakura, nói: "Bà xã tôi, Haruno Sakura."

"Hả, cậu đã kết hôn?" Towa có chút bất ngờ, ông chưa từng nghe nói Uchiha lão gia gần đây có chuyện vui a, hơn nữa cũng không nhận được thiệp mừng gì a.

"Vâng, vừa mới kết hôn." Sasuke cười cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Cục trưởng Towa ngồi lại đây đi, chúng tôi đổi lại gian phòng."

"Không, không cần, sao lại có chuyện để cậu phải nhường cho tôi." Towa từ chối nói, ông nào dám để anh nhường mình, chưa nói đến địa vị của anh cao hơn mình, chính là thế lực của gia đình Uchiha, cũng phải để ý đến thể diện của anh.

"Không sao." Sasuke cười cười, xoay người nói với Quản lý: "Quản lý, ông đưa vợ tôi đến Hoa Ngữ Hiên trước được chứ."

"Ách, Hoa Ngữ Hiên là tổng Giám chúng tôi...." Giữ lại cho người nhà không cho khách ngoài.

Sasuke cũng không đợi ông nói xong, liền ngắt lời: "Tôi sẽ nói với tổng giám của ông." xong liếc nhìn Sakura, cười nói: "em đi với Quản lý trước đi, sau đó gọi điện thoại xem cha mẹ đến chưa."

"Nhưng mà..." Sakura còn muốn nói gì, lại bị Sasuke ôm lấy đi ra ngoài, rỉ tai cô nói: "Nghe lời, khung cảnh ở 'Hoa Ngữ Hiên' cũng không tệ, mẹ sẽ thích."

Sakura nhìn mắt anh, cuối cùng chỉ có thể sững sờ gật đầu, theo người phục vụ đi 'Hoa Ngữ Hiên'.

'Hoa Ngữ Hiên' ở tầng một cạnh vườn hoa của 'Du Nhiên Cư', không gian căn phòng lớn vô cùng, nhưng mà trang trí rất ấm áp, một câu đối ở hai bên cánh cửa sổ sát đất thủy tinh, không cần đi ra ngoài vẫn có thể thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, bên cạnh cửa sổ sát đất có một cửa nhỏ cũng làm bằng thủy tinh trong suốt, mở cửa ra ngoài là một con đường nhỏ rải đá cuội, phía trên là giàn hoa Tử Đằng, xung quanh là các loại hoa rất đẹp, hương hoa xông vào mũi, tràn ngập trong không khí, đèn trong vườn hoa sáng lên, nhìn cảnh vật lúc này lại có một ý vị khác.

Sakura vừa vào gian phòng này liền thích luôn, quả thật khác biệt so với gian phòng vừa rồi, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Khi Sakura gọi điện cho mẹ thì vợ chồng Mebuki đã đến cửa, Sakura trực tiếp ra ngoài đón họ, vào gian phòng, Mebuki cũng ưa thích, nói là nhắm hai mắt cũng có thể ngửi thấy hương hoa.

Lúc Sasuke tiến vào, Sakura đang đi dạo cùng Mebuki và Kizashi trong vườn hoa, ba người vừa nói vừa cười, hình ảnh kia đặc biệt ấm áp tốt đẹp. Sasuke đứng cạnh cửa nhìn một lúc lâu mới gọi: "Sakura."

Lúc này ba người mới chú ý tới Sasuke đang đứng ngoài cửa, Sakura sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại, có chút ảo não sao mình lại quên mất anh, càng buồn bực hơn là làm sao giới thiệu thân phận của anh cho cha mẹ.

So với Sakura, giờ phút này cha mẹ cô hiếu kỳ chính là về thân phận của người đàn ông này, tò mò quan hệ của anh và Sakura.

"Sakura, anh ta là?" Kizashi mở miệng trước, nhìn con gái một chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt một chút.

"Anh...anh ấy là...." Sakura còn đang vướng mắc làm thế nào để giới thiệu mà không dọa cha mẹ sợ hãi.

"Sakura, trước tiên để cha mẹ vào đi, món ăn đã đem lên rồi." Sasuke cười nói, gọi cha mẹ cực kỳ tự nhiên, như là đã gọi cả trăm ngàn lần rồi, không có chút nào đột ngột, không tự nhiên.

Anh không đột ngột cũng không mất tự nhiên rồi, nhưng câu này thực sự khiến Kizashi và Mebuki giật mình, sững sờ nhìn anh không nói ra lời.

Sakura thấy không khí có phần bất thường, liếc mắt Sasuke sau đó nói với cha mẹ: "Cha mẹ, chúng ta vào đi."

Kizashi suy cho cùng vẫn là một phần tử trí thức, liếc nhìn con gái, không nói gì, đi thẳng vào phòng.

Thấy thế Mebuki cũng vội vàng theo sau.

Sakura mơ hồ có dự cảm xấu, đi đến bên cạnh Sasuke, tức giận trắng mắt nhìn anh, cô vốn muốn tự mình uyển chuyển giải thích một chút, không ngờ anh ta cứ thẳng thừng gọi cha mẹ như thế.

Sasuke mỉm cười, kéo bả vai cô, nói nhỏ giọng bên tai cô: "yên tâm, không có chuyện gì."

Hai người ngồi xuống trước mặt Mebuki và Kizashi, Sakura có chút không được tự nhiên, cười gượng muốn giải thích, lại bị Sasuke ở bên cạnh cắt ngang: "Để anh giải thích với cha mẹ đi."

Đứng dậy cúi người rót tra cho hai vị trưởng bối: "Đây là trà Long Tĩnh thanh lọc, rất tinh khiết, ba mẹ nếm thử xem."

Kizashi không nhìn trà, mà nhìn chằm chằm anh không mở miệng.

Sasuke cười cười, mở miệng nói: "Con tên là Uchiha Sasuke, chiều hôm nay còn và Sakura đã đi đăng ký kết hôn, cũng đã lấy giấy chứng nhận rồi."

"Này, này, Sakura đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, kết hôn, sao trước giờ cũng không nghe con nói đến!" Mebuki hỏi con gái, giọng nói có chút nóng nảy, đứa bé này kết hôn sao lại không nói qua với bà, rõ ràng hôm qua còn...

"Mẹ, con ... thật ra thì..." Sakura muốn giải thích, lại nhất thời không biết giải thích từ đâu.

"Sakura, hai người đã quen biết bao lâu?" Kizashi hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Sakura há miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Chúng con, buổi trưa mới gặp."

"Sakura, con!" Mebuki trừng lớn mắt, bà quả thực không thể tin được Sakura lại đi kết hôn với một người đàn ông mới quen biết, đã lấy giấy chứng nhận luôn!

"Các người nghĩ kết hôn là trò đùa ư, lại qua loa như thế!" Kizashi có chút tức giận, giọng điệu nặng nề rất nhiều.

"Cha, mẹ, chúng con không phải là coi hôn nhân làm trò đùa, mặc dù thời gian quen biết không dài, có lẽ cũng chưa hiểu biết tính cách đối phương, nhưng mà, chúng con đều rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, muốn cố gắng, quyết tâm trải qua cuộc hôn nhân này thật tốt. Con có lẽ không thể cam đoan sau này có thể cho Sakura được mọi thứ, nhưng con sẽ cố gắng hết sức mang lại hạnh phúc cho Sakura, có lẽ sau này chúng con sẽ không có nhiều tiền, nhưng con tin rằng ba mươi, bốn mươi năm sau, con và Sakura sẽ giống cha mẹ, nắm tay cùng vui, cùng cười." Sasuke vừa nói, vừa nắm tay Sakura, nhìn cô, cười cười đầy tình ý.

Sakura sửng sốt nhìn anh, những lời anh vừa mới nói..., sao lại nghe giống như là hai người bọn họ không phải cưới đột xuất mà như là nhất kiến chung tình vậy!

Mebuki và Kizashi nhìn nhau, cũng không nói chuyện.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quản lý tự mình mở cửa, đến gặp,hỏi: "Sasuke tiên sinh, đem món ăn lên được chứ?"

Sasuke nhìn Mebuki và Kizashi, không mở miệng.

"Tiên sinh?" Quản lý không nhận được câu trả lời, đi không được mà không đi cũng không được.

Sasuke làm như không nghe thấy, thậm chí cũng không quay đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Mebuki và Kizashi, nắm chặt tay Sakura.

Một lúc lâu, khi Quản lý đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, Kizashi vẫn ngồi nghiêm túc rốt cục mở miệng nói với Quản lý: "mang thức ăn lên đi."

Nghe vậy, Quản lý vội vàng gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Món ăn được dọn lên vô cùng nhanh chóng, mỗi món ăn được chế biến vô cùng tinh tế, mùi vị cũng tương đối hấp dẫn. Bị mấy câu nói của Sasuke thuyết phục, thái độ của Mebuki và Kizashi đối với Sasuke rõ ràng thay đổi, mặc dù không quá nhiệt tình, nhưng ôn hòa hơn không ít so với vừa rồi, tùy ý hỏi thăm mấy câu, mà Sasuke có hỏi có đáp, rót trà, cũng không quên gắp thức ăn, như thế, khóe miệng Kizashi cũng hơi hơi giương lên nụ cười, mà Mebuki thay đổi càng rõ rệt, được Sasuke mở miệng gọi mẹ thoáng cái liền thích ứng, miệng thì vui mừng, gật đầu lia lịa khen ngon, hơn nữa biết được những món ăn này là do anh vừa mới bảo phòng bếp đặc biệt chế biến, lại càng thân thiết khen anh, biết cách lấy lòng người.

Đang nói chuyện thì điện thoại Sasuke vang lên, là điện thoại từ nhà, Sasuke cười cười xin lỗi cha mẹ vợ, xoay người ra ngoài.

Đợi Sasuke ra ngoài, Mebuki thu lại nụ cười, nhìn Sakura nói: "các con làm thế nào quen biết a, mới một ngày mà con dám lấy chồng kết hôn, mặc dù mẹ muốn gả con đi nhưng cũng không thể qua loa như vậy a!"

Sakura kể lại tỉ mỉ, nhấn mạnh chuyện Kaneki nổi lên thú tính suýt chút nữa khinh bạc cô may mà Sasuke kịp thời giúp đỡ lần đó, lại kể sơ sơ chuyện xem mắt ngày hôm nay, sau đó hùa theo lời nói của Sasuke vừa rồi, hơi hơi tranh thủ sự đồng tình.

Nghe vậy, cha Kizashi mở miệng, không nói nhiều, chỉ hỏi Sakura một câu: "không hối hận chứ?"

Sakura sửng sốt, một lúc lâu mới nặng nề gật đầu, nói: "không hối hận."

Kizashi gật đầu, nói: "con là người trưởng thành, đây là lựa chọn của con, chọn như thế nào thì như thế đi, dù cho có sai lầm, đó cũng là trải nghiệm của người trưởng thành."

Sasuke đi tiếp cuộc điện thoại này khá lâu, hơn mười phút sau mới trở vào, mấy người ngồi ăn một lát, đợi ăn xong điểm tâm, đoàn người mới đứng dậy chuẩn bị ra về, Sakura nói muốn đi tính tiền trước, lại bị Sasuke ngăn lại, nói mình đã thanh toán rồi.

Vợ chồng Kizashi đều nhìn thấy hết thảy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

Khi đoàn người đi ra cửa lớn Du Nhiên Cư, đúng lúc gặp một nhà Towa vừa tranh giành gian phòng với Sakura cũng từ bên trong đi ra ngoài, Towa nhanh nhạy nhìn thấy Sasuke đi đằng trước, thấp giọng nói với vợ câu gì đó, sau đó vội vàng bước nhanh lên trước, gọi: "Cậu Uchiha."

Nghe vậy Sasuke dừng bước, ngoảnh lại nhìn ông ta, chào hỏi khách sáo mà có phần hời hợt: "Cục trưởng Towa."

"Cậu Uchiha cũng dùng cơm xong rồi? Hai vị này —" Towa nhìn Kizashi và Mebuki đứng bên cạnh, vừa định nói gì, nhưng khi nhìn rõ Mebuki, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, thậm chí không ngừng lui ra phía sau vài bước, ngón tay chỉ vào bà, run rẩy nói: "Mebuki!..."

Mebuki cũng nhận ra ông ta, sau khi kinh ngạc qua đi, vội vàng quay mặt đi không nhìn ông ta. Kizashi bên cạnh như là nhận thấy điều gì, liếc nhìn Towa, quay đầu nói với Sasuke: "Sasuke, con còn có việc bận bịu, mẹ con không thoải mái lắm, cha và Sakura đưa mẹ về trước."

Sakura liếc nhìn Towa, nhưng không hỏi nhiều, tiến lên dìu Mebuki.

"Thật ngại quá, Cục trưởng Towa, mẹ vợ tôi có chút không khỏe, tôi đi trước đã." Sasuke nói rõ với Towa, xoay người bước nhanh đến mở cửa cho Kizashi và Mebuki lên xe. Trước khi lên xe, Sakura lại nhìn Towa một cái, ông vẫn đứng đó với vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ, rồi mới lên xe.

Sakurađọc địa chỉ cho Sasuke, trên đường đi, không khí thật yên tĩnh đến có chút quỷdị, Mebuki nhắm hai mắt dựa vào bả vai Kizashi, môi mím chặt, nhìn kỹ, còn hơirun rẩy như là đang đè nén nỗi lòng. Kizashi ở một bên, trên mặt không lộ ratâm tình, nắm chặt tay vợ, không nói gì.

Xe đi được nửa đường, cuối cùng Sakura không nhịnđược, hỏi: "Mẹ ... mẹ quen biết người vừa rồi sao?" Thật ra không cần nhận đượccâu trả lời, Sakura cũng biết được đáp án khẳng định, vì phản ứng của họ đã xácnhận điểm này.

Mebuki vốn đang nhắm mắt phút chốc mở ra, mộtlúc lâu sau lại nhắm lại, giọng nói có phần vô lực: "Không quen."

Thấy thế, Sakura cũng không hỏi nhiều nữa, quayđầu nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa xe, suy nghĩ miên man.

Đến nhà, Kizashi đỡ Mebuki xuống, Sasuke vốn địnhlên nhà, thì mẹ anh gọi điện thoại tới, vốn nói là tối nay về mà đến bây giờchưa về, núi lửa của bà cũng nhanh bộc phát rồi.

Sakura nhìn mắt anh, nói: "Nếu anh có việc thìđi trước đi, không cần lên đâu."

Sasuke nhìn điện thoại di động một chút, gật đầu,trước khi đi không quên nói: "Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

Sakura gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trong lòng cònđang lo lắng, cô chưa thấy mẹ như thế bao giờ.

Sasuke nhìn cô, tiến lên ôm cô, nói: "Lên đi,ngày mai anh gọi điện cho em."

Sakura sững sờ nhìn anh một chút, gật đầu, xoayngười đi lên.

Khi Sakura lên đến nhà thì Mebuki đã ngủ, Sakuranhẹ nhàng đi vào, thấy Kizashi đang đắp chăn cẩn thận cho bà.

"Cha." Sakura nhẹ giọng gọi.

Kizashi xoay người, đưa tay tạo động tác đừnglên tiếng, sau đó xoay người kéo Sakura ra ngoài.

Trong phòng khách, Sakura nhìn cha, hỏi: "Cha, mẹbiết người đàn ông kia phải không?"

Kizashi nhìn cô một cái, mở miệng nói: "Sakura,có một số việc cha mẹ không muốn nói cho con vì những sự việc kia chứa quá nhiềuđau khổ và không vui, cha mẹ không muốn con sống không vui, con hiểu không?"

"Cha..." Sakura nhìn ông.

"Sau này đừng hỏi những vấn đề này nữa, đặc biệtlà trước mặt mẹ con, có một số tổn thương mà thời gian cũng không thể chữalành, con còn hỏi bà lần nữa, chỉ là đang nhắc nhở bà ấy vết thương hồi đó nặngnề như thế nào, sâu đậm như thế nào." Kizashi vỗ vỗ tay cô, nói như vậy.

Sakura gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Một đêmnày, Sakura không sao ngủ được, cô biết cha cô ngồi một mình trong phòng kháchcả một đêm, cô không rõ mẹ và người đàn ông kia từng có ân oán gì, nhưng nhữngđiều đó không quan trọng, quá khứ đã qua rồi, cô sẽ không lại hỏi nhiều nữa, côchờ cho mẹ quên lãng toàn bộ tổn thương và đau đớn này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro