00-03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gửi bánh cho phu nhân @饼上线

Cảm ơn bạn vì những lời chúc tốt đẹp, cũng cảm ơn tình yêu của bạn, chúc bạn dùng bữa vui vẻ.
————

00.

Ngay từ giây phút Yamanaka Ino ngồi đối diện với tôi, tôi đã cảm nhận được sự lúng túng của cô ấy. Không có gì đáng ngạc nhiên, mặc dù chúng tôi đã biết nhau trong một thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hẹn cô ấy ra ngoài uống cà phê một mình.

Nhân viên phục vụ mang cà phê lên, đặt nó trước mặt chúng tôi.

"Cố ý gọi tớ ra, là có chuyện gì sao?" Cô ấy không nhìn vào tách cà phê ấm áp, nhưng hỏi thẳng về ý định của tôi. Khi nói chuyện, cô ấy sẽ theo thói quen nhìn về phía tôi, giống như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.

Tôi lấy tờ giấy đang cầm trên tay ra, nó đã hơi nhăn nhúm, và thậm chí ở góc có thể nhìn thấy dấu vết ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay Yamanaka Ino đặt trên bàn khẽ run rẩy, một lát sau mới im lặng nâng ly cà phê uống một ngụm nhỏ.

01.

"Sasuke-kun, anh đi đâu vậy?"

Vừa mở cửa, một bóng hồng liền nhào vào trong ngực tôi. Tôi lẳng lặng lui về phía sau hai bước, lúc giơ tay đỡ em vốn tưởng tượng trước kia muốn nhắc nhở em loại hành động này rất nguy hiểm, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành tạm thời có việc.

"Nếu có việc, Sasuke-kun đi làm trước đi." Em lập tức buông tôi ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chuyển thành áy náy, "Nơi này một mình em dọn là được rồi."

Tôi liếc nhìn lướt qua thùng carton lớn bày đầy trong phòng khách rồi nói: "Nhiều đồ như vậy, một mình em sao dọn hết được?"

"À, cứ thong thả, sẽ dọn xong thôi." Giọng nói mềm mại của em giống như đang làm nũng, "Sasuke-kun đã giúp em chuyển nhà, việc còn lại giao cho em là được rồi. "

"Lại nói những lời ngốc nghếch."

Tôi buông em ra, vòng đến trước một thùng carton lớn cúi người xuống, tóc đầu buông xuống vừa vặn che đi sự chua xót sắp giấu không được trong mắt.

02.

Tâm trạng của Sakura rất tốt, cô vừa thu dọn vừa ngâm nga bài hát, bất kể là giai điệu gì chỉ cần được cô hát ra, đều sẽ bọc một tầng ngọt ngào, giống như bánh ngọt rắc rất đường, nếm thử sẽ ngon vô cùng.

Tôi nhịn không được len lén nhìn em, nụ cười yếu ớt bên môi cô ấy hòa quyện vào ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, ấm áp mà tinh khiết. Tôi thích nhìn thấy Sakura cười, chỉ cần nhìn thấy em cười, bất kể tâm trạng xấu như thế nào, có áp lực ra sao, thời điểm đó đáy lòng tôi sẽ sinh ra linh cảm mãnh liệt, linh cảm tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Nhưng bây giờ nhìn em cười, tôi cảm thấy khổ sở, giống như bị rót vô số vò rượu đắng, vị giác toàn bộ bị vị cay đắng xâm chiếm.

"Sasuke-kun, anh làm sao lại nhìn chằm chằm em như vậy?

Vẻ mặt thất thần của tôi nhanh chóng bị em nhận ra. Em có chút ngượng ngùng, hai gò má giống như có một lớp phấn nhàn nhạt, "Trên mặt em có cái gì không?"

"Không có." Tôi lắc đầu, chần chờ một hồi mới nói: "Đợi lát nữa dọn dẹp xong cùng nhau đi ăn tối nhé?"

"Ăn tối sao?" Em ngẩn người, dường như không nghĩ tới tôi lại đột nhiên nhắc tới cái này.

"Không phải trước đây em nói muốn ăn đồ Nhật sao?" Tôi nhìn sang chỗ khác, vừa lấy sách trong thùng carton ra, vừa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Trên đường tới, anh phát hiện gần đó vừa vặn có một nhà hàng."

"Nhưng không phải tối nay Sasuke-kun phải tăng ca sao? Tuần trước anh còn nói tối nay có một cuộc họp quan trọng gì..." Tuy rằng em rất vui, nhưng vẫn sẽ là người đầu tiên suy nghĩ chuyện của tôi, sau đó đặt mình ra sau.

Tôi hít một hơi thật sâu, sắp xếp những cuốn sách tôi lấy ra thật gọn gàng, sau đó cố gắng hết sức với giọng điệu bình thường để nói với em rằng cuộc họp đã bị hủy bỏ.

03.

"Sasuke-kun không phải vì em, mà huỷ bỏ cuộc họp đấy chứ?"

"......"

"Tuy rằng cùng Sasuke-kun đi ăn đồ ăn Nhật rất vui vẻ, vậy nhưng lần sau vẫn là quên đi, "Em dừng bước, ngược lại lấy tay vỗ vỗ bả vai tôi , "Dù sao công việc cũng quan trọng."

Gió cuối thu bọc lấy hơi lạnh mỏng manh, thổi đến hai gò má em phiếm hồng.

"Suy nghĩ nhiều rồi." Tôi tiến lên một bước thay em kéo khóa áo khoác lên, khi tầm mắt chạm vào nhau, phát hiện trong mắt cô vẫn còn vướng chút bất an, "Cuộc họp hủy bỏ là bởi vì người tham gia cuộc họp tạm thời có việc."

"Là như vậy sao..."

"Sakura cho rằng anh đang nói dối sao?" Tôi cau mày, cố tình nhấn mạnh giọng điệu khi nói. Tôi biết Sakura sợ nhất là tôi tức giận, phàm là nhận thấy được tâm trạng của tôi có một chút không thích hợp, sẽ lập tức nhượng bộ, tất cả lực chú ý cũng sẽ đặt ở chuyện nên trấn an tôi như thế nào.

Quả nhiên, ngay sau đó em liền nắm lấy tay tôi, ngẩng mặt lên nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, nghiêm túc giải thích mình không có ý đó. Lúc này tôi mới giãn mày, còn chưa đợi em giải thích xong liền cúi đầu mổ nhẹ vào khoé miệng em.

Cuộc họp nên bị hủy bỏ. Sakura tuần trước gọi điện thoại cho tôi nói mình muốn chuyển nhà, nếu tôi đã đồng ý đến giúp đỡ thì cũng nên ở cùng em ấy cả ngày, chứ không phải lại cố ý nói với em ấy chuyện buổi tối còn phải họp. Em ấy không phải là người vì loại chuyện này mà nổi giận, đặc biệt là đối với tôi, thật sự vừa săn sóc vừa bao dung, rõ ràng trước khi yêu em tôi còn có chút tùy hứng như vậy, sau khi yêu lại hoàn toàn không có.

Mọi người xung quanh đều hâm mộ tôi, nói Sakura chỉ thể hiện khía cạnh dịu dàng như vậy trước mặt tôi, đãi ngộ đặc biệt như vậy bắt đầu từ lúc chúng tôi học trung học, mặc dù bề ngoài tôi luôn lạnh lùng, nhưng nội tâm đã sớm tràn đầy ngọt ngào.

Mười bảy tuổi đến hai mươi sáu tuổi, tính ra Sakura đã ở bên tôi chín năm, tôi hiện tại nghĩ đến mới giật mình phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, giống như dòng nước luôn qua kẽ tay, chưa bao giờ dừng lại.

"Về thôi, muộn rồi."

Tôi buông em ra, nghĩ rằng hôm nay em cũng đã rất mệt mỏi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng em lại còn nắm lấy tay tôi, lưu luyến nhìn tôi, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi em, nhìn đôi mắt ngọc gợn sóng dịu dàng của em, trong lòng một nơi nào đó liền truyền đến đau đớn.

"Hôm nay Sasuke-kun đối với em hình như đặc biệt tốt," Em suy nghĩ một chút, khóe miệng dần dần giương lên độ cong đáng yêu, ngay cả tiếng nói chuyện cũng lộ ra một chút ngượng ngùng, "Đương nhiên cũng không phải nói Sasuke-kun bình thường đối với em không tốt, chính là hôm nay... A... Cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng. "

"Ồ, không cần cố giải thích."

"Hả? Em........."

"Về thôi." Tôi ngắt lời em, trước khi đi còn không quên nhẹ nhàng ôm em.

P/s: truyện tác giả đăng 1 bài thui mà vì dài quá nên tớ tách làm 3 phần á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro