04-07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Fluorovoxamine*, có tác dụng chống trầm cảm, bằng cách ức chế tái hấp thu 5-HT của các tế bào thần kinh não, nhưng không ảnh hưởng đến việc tái hấp thu NA. Có thể nhanh chóng cải thiện tâm trạng tiêu cực của bệnh nhân trầm cảm, vì vậy nó phù hợp với những người có nguy cơ tự tử và có thể thúc đẩy quá trình tiết corticosteroid thượng thận, thúc đẩy sự trao đổi chất và ngăn ngừa tăng cân.

Tôi không thể đếm được tôi đã đọc bao nhiêu lần công dụng của loại thuốc này trong một ngày, dù sao bây giờ tôi cũng đã thuộc lòng, chỉ cần nhắm mắt lại những chữ đó sẽ nhảy ra từng cái một. Trên bàn trà đặt một cái hộp màu xanh trắng, bên trong cũng chỉ còn lại một phần ba số thuốc.

Căn hộ lớn như vậy bị bóng tối xâm chiếm, chỉ có bên cạnh sô pha còn có một ngọn đèn bàn, tôi cứ như vậy đờ đẫn ngồi dưới ánh đèn, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là cái lạnh thấu xương đang chạy dọc sống lưng.

Loại thuốc này được tìm thấy ở ngăn trong cùng trên tủ đầu giường của em khi tôi giúp em chuyển nhà hôm nay, đồng thời cũng tìm thấy trong hộp thuốc một tờ giấy viết đầy nguyện vọng. Mỗi mong muốn đều có tên của tôi, và từ thời gian được đánh dấu ở trên, một số thậm chí còn đã từ rất lâu rồi.

Nhưng tại sao trong đầu tôi hoàn toàn không có ấn tượng rằng em đã đề cập đến những điều này ...

"Bởi vì Sasuke cậu rất bận rộn." Tôi nhớ tới ánh mắt của Yamanaka Ino nhìn tôi trong quán cà phê ngày hôm nay, lộ ra trách cứ cùng bất đắc dĩ, "Mỗi ngày cậu đều có rất nhiều công việc quan trọng, Sakura muốn hẹn cậu đi xem phim đều rất khó khăn, những tâm nguyện này nhắc tới cũng không có ý nghĩa..."

"......"

"Nhưng chuyện trầm cảm này, cũng không thể hoàn toàn trách cậu." Ino cúi đầu, nhìn chằm chằm cà phê còn bốc hơi nóng nói: "Tuy rằng cô ấy nhiều lần nói với tôi đừng nói cho cậu biết, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn nói, trạng thái của Sakura từ lâu đã bắt đầu không thích hợp..."

Mô tả của Yamanaka Ino lần lượt hiện ra từng chữ, quanh quẩn bên tai tôi, trong lúc hoảng hốt, tôi cảm thấy mình đang không ngừng chìm xuống.

"Sasuke-kun, buổi tối em không ngủ được, anh có thể cùng em nói chuyện phiếm không?" Sakura khoác tay tôi, tựa vào người tôi như nũng nịu, mà khi đó tôi tôi vẫn đang nhìn chằm chămd laptop, tự hỏi nên điều chỉnh báo giá như thế nào.

Trước bàn ăn, em không ngừng gắp thức ăn cho tôi, chẳng bao lâu bát của tôi đã được chất đống thành một núi nhỏ.

"Em cũng ăn đi." Tôi nói cũng gắp thức ăn cho em, nhưng phát hiện ra rằng em đã không di động đũa, chỉ giải thích rằng gần đây em đang sút cân, cần phải kiểm soát chế độ ăn uống.

"Em có chút không muốn đi họp lớp nữa." Khi sắp đến địa điểm họp lớp, Sakura ngồi ở ghế lái phụ bỗng nhiên nói. Xe chậm rãi dừng ở ven đường, tôi nhịn không được hỏi em vì sao, giọng điệu có rõ ràng không vui.

"Em chỉ là không muốn đi thôi." Em mập mờ cúi đầu, khi nói chuyện tay phải xoắn lại cùng bàn tay trái.

"Lần sau nhớ nói sớm một chút." Tôi nói xong một lần nữa điều khiển xe, đi về phía có thể quay đầu.

"......"

Những ký ức bình thường và quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt, những biểu hiện này của Sakura phù hợp với chứng mất ngủ, biếng ăn và giảm đáng kể ham muốn xã hội trong giai đoạn đầu của trầm cảm.

Cho dù lưu ý nhiều hơn một chút, quan tâm nhiều hơn một câu, cũng không đến mức chậm như vậy mới phát hiện...

Ban đầu tôi không hiểu tại sao Sakura lại bị trầm cảm, em luôn cười rất vui vẻ trước mặt tôi, luôn có những lời nói không hết, thoạt nhìn tràn đầy sức sống dường như hoàn toàn không có bất kỳ phiền não nào. Ngược lại là tôi, thường xuyên sẽ có một số cảm xúc tiêu cực cần em an ủi cần em giúp giải quyết, tôi ỷ vào tình yêu của em đối với tôi, thói quen hưởng thụ sự quan tâm của em đối với tôi, thói quen để em chữa lành vết thương cho tôi, thói quen hấp thụ sự ấm áp từ em.

Hình như tôi chưa bao giờ có thời gian chăm sóc em chu đáo, chưa kịp kiểm tra vết thương trên người em, thế cho nên em cầu cứu tôi nhiều lần như vậy, cũng không có chút phát hiện nào.

05.

"Tôi không nghe nhầm, phải không? Cậu vừa nói cái gì?"

"Giúp tôi có được hai vé concert của RADWIMPS." Tôi không chán phiền lại lặp lại một lần nữa, nghĩ thầm Naruto thật sự là một tên ngốc, có một câu mà cũng nghe không rõ.

"Trời ơi, không phải cậu không thích đến những nơi ồn ào như concert sao?" Naruto rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, không chỉ cậu ta, mà ngay cả Shikamaru cùng văn phòng của cậu ta cũng có cảm giác tương tự, hỏi tôi có vấn đề gì không.

"Sakura thích nhóm nhạc này." Tôi hắng giọng, khi nói ra những lời này thì tai như muốn bốc hoả lên.

Đi xem một concert với bạn gái là một điều rất bình thường, nhưng vì Sakura biết tôi không thích những nơi ồn ào, vì vậy ngay cả khi nhóm nhạc này đến một vài concert, em vẫn chưa bao giờ đề cập đến nó với tôi.

Cũng may xem được danh sách nguyện vọng của em, tờ giấy bị em nhét lung tung vào trong hộp thuốc xem như giúp đỡ rất nhiều, cho tôi biết em muốn cái gì, để cho tôi có thể tìm được biện pháp giúp cho em tốt lên.

Nhưng tôi vẫn nghĩ về mọi thứ quá đơn giản.

"Tại sao đột nhiên lại đưa em đi xem concert?" Sakura cũng không vì lời mời của tôi mà vui vẻ, ngược lại lộ ra biểu tình sợ hãi, thấp thỏm bất an nói: "Sasuke-kun rõ ràng không thích chỗ ồn ào."

"Đồng nghiệp tạm thời có việc không đi được." Tôi kiên nhẫn giải thích với em, lúc nói chuyện còn không quên nhẹ nhàng đưa tay về phía em, vừa ôm vai liền phát hiện cả người em đều đang run rẩy, Sakura nói với tôi rất thích nhóm nhạc này, cho nên anh liền hỏi bọn họ lấy vé, muốn dẫn em đi cùng.

"Có phải Sasuke-kun phát hiện ra cái gì không?" Em không tin, "Lúc em dọn dẹp phòng, phát hiện, phát hiện có một thứ quan trọng đã biến mất..." Trong lời nói, trong giọng nói của Sakura có chút nức nở, "Có phải Sasuke-kun đã lấy đi hay không? Có phải anh đã biết hết rồi phải không?"

"Sakura, " Tôi nắm chặt vai em, nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của cô ấy nói: "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

06.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn gái của bạn bị trầm cảm?

Mojo: "Chia tay đi, bằng không anh mệt, cô ấy cũng mệt."

Aouuu: "Vậy ngươi phải suy nghĩ thật kỹ có nên chia tay hay không, sau khi bị trầm cảm, tâm tình sẽ rất không ổn định, nếu như không chịu nổi, vẫn nên sớm chấm dứt đi."

Uoy: "Đau lòng bạn cũng đau lòng cô ấy, có thể làm gì? Biện pháp tốt nhất chính là chuẩn bị tốt cho đoạn tình cảm này một kết thúc, cho dù lúc đầu có thích thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị cảm xúc thất thường của cô ấy mài sạch."

......

Tôi không thể đồng ý với những câu trả lời mà tôi nhìn thấy, chỉ cần nhìn qua tôi cũng không thể chịu được. Tay tôi không mân mê con lăn chuột, kéo đến dưới cùng mới thấy một câu trả lời như vậy.

Sara: "Bạn phải cho cô ấy rất nhiều tình yêu."

Nhìn vào câu trả lời này, tôi rơi vào suy nghĩ lâu dài.

Rất nhiều, rất nhiều tình yêu, tôi có một cái này sao? Vừa vào trung học không bao lâu, trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, tôi mất đi cha mẹ cùng anh hai, qua đêm từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Trong mắt tôi, tất cả mọi thứ là màu xám trắng ảm đạm, tất cả mọi thứ lạnh đến nỗi không có nhiệt độ.

Kỳ thật đến bây giờ, tôi không nghĩ ra, vì sao Sakura lại thích người như tôi.

Ở trường trung học, các chàng trai thích em, bất cứ ai cũng sẽ tốt hơn tôi. Tôi không biết nói những lời dễ nghe để dỗ dành em hạnh phúc, cũng không biết an ủi hoặc nhân nhượng với em, em thường xuyên bị tôi tức giận đến rơi nước mắt, nhưng cho vậy dù ngày hôm sau em vẫn sẽ tràn đầy năng lượng đến tìm tôi, giống như quá khứ không vui đều tan thành mây khói.

Bởi vì em xuất hiện, tôi phát hiện trong mắt có thêm một chút màu hồng xinh đẹp hôm trước thế giới xám xịt, ngay từ đầu thật sự cảm thấy không hài hoà, cảm thấy không quen, nhưng dần dà lại càng thích màu sắc này, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

"Tớ thật sự rất thích Sasuke-kun, tớ muốn vĩnh viễn cùng Sasuke-kun ở chung một chỗ."

Ngày tỏ tình với tôi, em vốn còn rất trịnh trọng chuẩn bị một bài thơ tình đẹp, kết quả bởi vì quá hồi hộp nên đành bỏ cuộc, dứt khoát buông tha đi thẳng đến chủ đề. Em thoạt nhìn thật sự rất ngốc, dưới ánh mặt trời chói chang, tay sau đứng thẳng tắp, thoạt nhìn không giống tỏ tình ngược lại giống như làm sai bị phạt đứng.

"Sasuke-kun lúc trước chịu quá nhiều khổ sở, nhưng chỉ cần cậu đáp ứng ở cùng một chỗ với tớ, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau này của cậu đều sẽ ngọt ngào, tớ sẽ cho cậu rất nhiều tình yêu." Giọng điệu em chắc chắn, khi nói những lời này thậm chí còn có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt.

*Fluvoxamin được biết đến với tác dụng điều trị các triệu chứng của bệnh trầm cảm. Tác dụng này dựa vào khả năng ức chế sự hấp thu tế bào thần kinh trung ương của serotonin. Fluvoxamin ngăn chặn sự tái hấp thu serotonin tại chất vận chuyển serotonin của màng tế bào thần kinh, tăng cường hoạt động của serotonin trên các thụ thể tự động 5HT1A. Từ đó làm giảm các triệu chứng của bệnh trầm cảm.(cre: nhathuocngocanh.com)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro