07-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

"Xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi?"
"Em không nên nổi giận với Sasuke-kun." Hàng mi dài của Sakura khẽ run, vài giọt nước mắt liền rơi xuống, rơi vào mu bàn tay cô, "Em cảm thấy mình rất tệ, vô cùng tệ hại."
Tôi đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước, cô ấy vừa mới phát tiết cảm xúc, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi.
"Sakura rất tốt," Tôi vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại ở đuôi mắt em, "Trong mắt anh, không có người nào tốt hơn Sakura cả. "
Em kinh ngạc nhìn tôi, như thể đang suy nghĩ xem lời nói của tôi là thật hay giả.
"Cho nên anh phải dựa vào bên cạnh Sakura, mặc kệ em đuổi anh như thế nào, anh cũng sẽ không rời đi." Bộ dáng của tôi lúc này, nhất định giống như một đứa trẻ đùa giỡn vô lại, nhưng phải làm sao bây giờ? Chính em đã hứa, sẽ luôn ở bên cạnh tôi mà.
Sự sụp đổ của con người đều lặng yên không một tiếng động, trong khoảng thời gian này tôi đã học được rất nhiều điều từ Ino, thông qua người nhà của em cùng với bác sĩ điều trị của em mới biết được rất nhiều chuyện em chưa bao giờ nói với tôi, ví dụ như em vội vàng chuyển nhà là bởi vì chủ nhà ác ý tăng tiền thuê nhà, ví dụ như buổi tối em mất ngủ là bởi vì cấp trên mới của công ty không thích em luôn cố ý gây khó dễ, hơn nữa thân thể cha em cũng không tốt, thời gian trước vẫn luôn nằm viện......
Tất cả những chuyện không tốt đều đè lên người em, làm cho em không thở nổi, chẳng trách Ino nói em thường xuyên khóc thầm.
"Sasuke-kun, em không ngủ được, có thể cùng em nói chuyện phiếm không?"
"Sasuke-kun, công việc của anh khi nào mới có thể làm xong?"
"Sasuke-kun, bây giờ anh có rảnh không?"
"Sasuke-kun, em. Quên đi, không sao đâu, anh bận rộn xong thì mau nghỉ ngơi đi. "
Khi cầu cứu vô số lần không được đáp lại, đến cuối cùng, em cũng không nói nhiều nữa.

08.

Tấm chăn mỏng vừa được đắp lên, tôi lập tức mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt xanh đang gần trong gang tấc kia.
"Em nguyện ý đi ra." Tôi nắm lấy tay em, tự nhiên nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình, chậm rãi sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh lẽo của em.
Hành động này thật ra là tôi học của em, trước kia em từng đan cho tôi một đôi găng tay, nhưng tôi cũng không nỡ đeo, vì thế mùa đông vẫn để lộ tay bên ngoài. Mỗi lần em nhìn thấy đều rất sốt ruột, chạy tới dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình che bàn tay tôi, còn ngốc nghếch giận thổi ấm cho nó.
Lúc ấy tôi thật sự rất xấu hổ, mọi người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt mờ ám không rõ ràng. Tôi xấu hổ nên rút tay ra khỏi bần tay em nhưng đi được vài bước em đã đuổi kịp, thấy tôi đút tay vào túi em liền làm theo, nhất quyết nắm chặt tay tôi nói làm như vậy mới mau ấm được.
"Tại sao Sasuke-kun lại không về?"
"Anh muốn ở bên em."
"Em chỉ không muốn nói chuyện nhiều, " em nhìn tôi, giọng nói uể oải âm thanh thậm chí còn có chút khàn khàn, "nhưng em sẽ không làm tổn thương bản thân mình." "
"Anh biết."
"Còn có chính là..." Hô hấp của cô trở nên có chút gấp gáp, lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống kịch liệt.
Tôi nhếch môi, thuận thế ôm lấy eo em, nhẹ nhàng áp đầu vào ngực em, cảm nhận nhịp tim của em.
"Anh biết," Tôi nhắm mắt lại, "Anh biết Sakura không thực sự muốn chia tay với anh."
Em chỉ mắc phải một căn bệnh trong lòng, cho nên mới nảy sinh ý định chạy trốn, chạy trốn tất cả những người quan tâm đến em, thoát khỏi tất cả những chuyện khiến em cảm thấy vui vẻ hoặc không vui. Trái tim em dường như trở thành một cái phễu, tình yêu vốn được lưu trữ bên trong đã bị xói mòn từ lỗ nhỏ của phễu.
Mặc dù vậy, tôi biết rằng em vẫn yêu tôi.

09.

"Chờ mùa đông đến, chúng ta đi Hokkaido ngâm suối nước nóng đi."
Cô hơi kinh ngạc, sửng sốt một hồi mới hỏi: "Vì sao đột nhiên như vậy?"
"Cuối năm vừa vặn có một nghỉ, hơn nữa..." Tôi mím môi, tầm mắt lặng lẽ dời khỏi mặt Sakura, có chút ngượng ngùng nói: "Anh vốn cũng muốn cùng Sakura đi du lịch."
Miễn là tôi nói như vậy, Sakura sẽ không từ chối.
Tôi thấy tinh thần của em tốt hơn rất nhiều, ngay cả đôi mắt của em cũng sáng lên. Từ khi quen biết em đến giờ, chỉ cần là chuyện tôi muốn làm, em nhất định sẽ giúp đỡ, mặc dù không giúp được gì cũng phải ở bên cạnh tôi cổ vũ cho tôi. Trước kia sẽ cảm thấy em phiền, cảm thấy em dư thừa, nhưng hiện tại mới ý thức được, quá khứ mình quả thực chính là một thằng nhóc đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
Đi với tôi đến Hokkaido để ngâm suối nước nóng là mong muốn của em đã viết trên tờ giấy.
Ngoài ra, có rất nhiều, chẳng hạn như buổi tối muốn đi xem lễ hội pháo hoa với tôi, chẳng hạn như muốn xem một bộ phim qua đêm với tôi, hoặc muốn đi đến bờ biển với tôi trong kỳ nghỉ, ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn ... Em đã viết tất cả các loại mong muốn đẹp đẽ, hy vọng rằng mỗi khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống có thể được chia sẻ với tôi.
"Muốn đưa Sasuke-kun đi cảm nhận gió mát, mặt trời ấm áp, muốn cho anh hít thở không khí trong lành nhất, muốn anh có thể vui vẻ..."
Tôi đọc từng câu từng chữ, khi tầm mắt tôi mờ đi, hốc mắt tôi bất giác ẩm ướt.
Trong thực tế, người nên được hạnh phúc nhất nên là em, trên thực tế, người nên được chữa khỏi cũng nên là em.
Lúc viết nguyện vọng trong lòng tràn đầy khát vọng, nhưng vừa trở lại hiện thực, những nguyện vọng này lại là tín hiệu kêu cứu không ai nghe thấy, chênh lệch như vậy mang đến cho Sakura bao nhiêu thất vọng, tôi khó có thể tưởng tượng được.
"Vậy ngoại trừ đi Hokkaido ngâm suối nước nóng, Sasuke-kun còn muốn làm cái gì?"
Giọng nói của em kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi nghiêng mặt nhìn cánh tay mình trên chiếc gối em ái của em, sự mệt mỏi ban đầu bị che khuất trên khuôn mặt dường như đã được xua tan. Gió thổi đến rèm cửa phòng ngủ phập phồng lên xuống, tôi kéo chăn qua muốn đắp lại cho em, nhưng không muốn em cứ như vậy mà chịu đựng, thân thể nho nhỏ hoàn toàn chui vào trong ngực tôi.
"Sasuke-kun còn muốn làm gì nữa không?" Em giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lại muốn quan tâm tôi, muốn nhận được sự quan tâm của tôi, "Đều nói cho em biết đi, chỉ cần là nguyện vọng của Sasuke-kun, em đều sẽ giúp anh thực hiện."
"Chỉ cần là nguyện vọng của Sasuke-kun, em tuyệt đối sẽ giúp anh thực hiện!" Giọng nói trong hiện thực với giọng nói trong đầu tôi thật giống ngau, cô gái tóc hồng mặc đồng phục học sinh trong trí nhớ dường như đang đứng trước mặt tôi, vỗ ngực lớn tiếng với tôi, bộ dạng ngốc nghếch kia, thật sự là khiến người ta khó có thể quên.
"Anh còn muốn dẫn Sakura đi tham gia lễ hội mùa hè, muốn xem Sakura mặc áo tắm xinh đẹp, cùng anh xem pháo hoa."
"Anh còn muốn xem một bộ phim xuyên đêm với Sakura, cả rạp chiếu phim chỉ có hai chúng ta."
"Còn có cùng nhau đi biển nghỉ ngơi, cùng nhau ngắm mặt trời mọc trên bãi biển, ngắm hoàng hôn."
"Cùng..." Tôi cúi đầu hôn lên mái tóc em, tôi có thể cảm giác được ngực ướt đẫm một mảng lớn, tôi dùng sức ôm chặt em, "Anh hy vọng, thời khắc quan trọng và tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh, đều có Sakura bên cạnh. "

10.

"Từ Hokkaido về, có phải sắp kết hôn không?"
Vừa nghe nói tôi muốn dẫn Sakura đi Hokkaido ngâm suối nước nóng, những người trong phòng liền hưng phấn, nhất là Naruto. Tôi đương nhiên là không để ý tới cậu ấy, vẫn cúi đầu làm việc của mình. Hiện tại trạng thái của Sakura vẫn chưa ổn định, nếu trực tiếp cầu hôn em, rất có thể sẽ có tác dụng ngược lại, khiến em lo lắng.
Vậy nhưng, chuyện kết hôn tôi cũng không phải không có chuẩn bị. Nghĩ tới đây tôi nhịn không được liếc mắt nhìn ngăn kéo ở một bên bàn làm việc, nơi đó đã sớm chuẩn bị xong nhẫn.
"Tuy rằng cũng không giúp được gì cho cậu, nhưng..." Tay Naruto chợt vỗ vỗ mạnh trên vai tôi, lập tức tiến lại gần thấp giọng nói: "Người trầm cảm tương đối thiếu cảm giác an toàn, cậu nhất định phải ở bên cạnh cô ấy, về phần chuyện bên công ty, giao cho tôi là được rồi."
" Ừm, cám ơn."
"Cảm ơn cái gì, tôi còn chờ tham gia hôn lễ của cậu đó!"
Cậu cười sảng khoái, làm cho người ta cảm giác giống như tắm trong ánh mặt trời ấm áp của mùa thu.
Thành thật mà nói, trước đây tôi hiếm khi chú ý đến thiện chí của người khác, là sau khi ở bên Sakura mới dần dần thay đổi. Bởi vì em tôi cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế giới dần dần có màu sắc, và những người xung quanh cũng dần dần có nhiệt độ. Bởi vì em, tôi bắt đầu học cách tiếp nhận thiện ý của người khác, thì ra những chuyện trước đây rất bài xích, bây giờ làm cũng không khó như vậy.
Vừa tan tầm, tôi liền lái xe đến nơi Sakura làm việc, còn chưa vào thang máy đã thấy em cầm một cái hộp đi ra.
"Thủ tục từ chức xong rồi?"
"Ừm." Em gật đầu, để tôi nhận lấy cái hộp trong tay em. Thoạt nhìn trạng thái của em không tệ, giống như lập tức dỡ bỏ gánh nặng, vẻ mặt cả người đều rất thoải mái.
"Vậy là trong thời gian tới, em sẽ làm một con sâu gạo bên cạnh Sasuke-kun."
"Được, tùy em." Tôi cúi đầu nhếch khóe miệng, hận không thể tối nay giúp Sakura thu dọn hành lý, để cho em chuyển đến nhà tôi ở.
"Nhưng mà như vậy thật sự tốt sao? Tuy rằng thời khắc nộp đơn từ chức quả thật cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau này..." Nụ cười trên mặt em không kéo dài bao lâu, liền lại biến mất.
"Chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi trở về từ Hokkaido, " Tôi kiên nhẫn nói, "Sakura nghỉ ngơi một thời gian, đợi hồi phục lại sẽ tìm một công việc yêu thích của riêng mình."
Hình như lâu lắm rồi tôi mới thong dong cùng em đi dạo phố. Lá rụng chậm rãi rơi xuống, trải một lớp thật dày trên mặt đất, đế giày vừa chạm liền có thể nghe thấy tiếng xào xạc.
"Thật muốn nhanh đến mùa đông mà."
Em ngẩng mặt lên, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu ra những chiếc lá rụng xoay tròn mà xuống.
Tôi gật gật đầu, trong lòng cũng chờ mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, chờ mong thời gian tốt đẹp ở Hokkaido.

FIN.

Cre art: イサ @0076ts

Đôi lời của tác giả
Viết ở phần cuối:
Đầu tiên cảm ơn các bạn rất nhiều vì những điểm yếu của mình, toàn văn được viết từ góc nhìn thứ nhất của Sasuke, có lẽ là câu chuyện về những thay đổi trong tâm lý mà anh đã trải qua sau khi anh biết Sakura bị trầm cảm, và câu chuyện của anh ta tìm cách làm bạn với cô ấy và chữa lành cô ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn gái của bạn bị trầm cảm?
Dành cho cô ấy rất nhiều, rất nhiều tình yêu.
Vậy Uchiha Sasuke có nhiều tình yêu không? Anh có thể không có, nhưng anh sẽ đem toàn bộ phần dịu dàng duy nhất mà anh có cho Sakura. Mà Haruno Sakura cũng vậy, cho dù căn bệnh trong lòng sẽ giết chết tình cảm của cô, nhưng cô vẫn như cũ đem tình yêu duy nhất dành chọn vẹn cho Sasuke.
Cũng chỉ cần đính kèm nguồn cảm hứng của toàn bộ bài viết: Tôi thích em, không có gì nhưng là tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro