Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cũng đến rồi, Trần Bẩm bèn vẫy tay gọi y đến, "Điện hạ chớ chê cười, người này là cháu trai của thần, ngày thường không làm việc gì nên hồn cả."

Nhan Thì nhìn Trần Viễn, nói: "Trần đại nhân quá khiêm nhượng, cô ngược lại thấy Trần công tử tuấn tú lịch sự."

Tuy Trần Viễn biết lời của Nhan Thì chỉ thuận miệng nhưng y vẫn cảm thấy khó xử, rốt cuộc  mới vừa rồi hắn còn nghĩ phải làm thế nào thần không biết quỷ không hay mà giết người để làm hài lòng Vương gia.

"Thảo dân gặp qua Thái Tử điện hạ."

Trần Viễn cũng không có chức quan gì, vả lại thân phân làm phụ tá cho phủ Tuyên Hoài Vương nhất định không thể để Nhan Thì biết.

Bên cạnh Trần Viễn còn có người của Ôn gia, hắn cũng hành lễ với Nhan Thì.

Nhan Thì cũng không khách khí, trực tiếp phân phó nói: "Nếu hai vị cũng tới hỗ trợ, vậy đi đỡ những nạn dân già không đi nổi đi."

Trần Viễn cứng người, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị vẻ mặt tích cực của người Ôn gia đưa đi.

Trần Viễn cứ như vậy đỡ già trẻ lớn bé hơn một canh giờ, người già còn đỡ, nếu gặp phải mấy đứa nhỏ không nghe lời, y vừa mới đụng vào là bắt đầu khóc ầm lên, y làm sao biết dỗ con nít, động tác mạnh một chút thì sẽ bị thúc thúc trừng mắt.

Đây không phải là việc cho người sống làm, đến khi kết thúc, y hận không thể lập tức rời đi, lúc này lại bị Nhan Thì nói một câu, "Hôm nay làm phiền chư vị, uống xong cháo rồi hãy đi."

Sau đó có người cho y một chén cháo trắng đã không còn chút nóng nào, y nhìn Nhan Thì không thay đổi mà uống xong chén cháo trắng trong tay, trông ánh mắt thúc giục của thúc thúc nhà mình, y uống một hơi cạn sạch chén cháo nhạt nhẽo.

Uống một chén cháo lạnh xuống bụng, cả người tỉnh táo ra không ít, lúc gần đi y nhìn Tả Kiệt vẫn luôn đứng ở một góc, vì có Nhan Thì nhìn chằm chằm nên y không dám cùng Tả Kiệt có bất luận tiếp xúc gì, rõ ràng người ở ngay trước mặt nhưng lại không thể động tay chân, thật làm cho người ta bực bội. 

Trần Viễn trở về phủ Tuyên Hoài Vương, vừa lúc gặp được Liễu Hiến đi ra, y tức giận nói: "Liễu gia đều phái người đi phát cháo, ngươi là người kế nghiệp Liễu gia sao lại không đi?"

Liễu Hiến đương nhiên biết y nói đến chuyện gì, khẽ cười nói: "Bọn họ đến đó cũng chỉ làm bộ thôi."

Trần Viễn nhướng mày: "Làm bộ? Ta thấy bọn họ bị Nhan Thái Tử khen hai câu đã sướng điên người rồi, Thái Tử điện hạ người ta nói, tứ đại gia đều có công lao, chờ sau khi chuyện lũ lụt được giải quyết, hắn sẽ đề mấy bảng hiệu khen tặng gửi đến mỗi nhà đấy."

Nói xong y giơ tay vỗ vỗ bả vai Liễu Hiến, nói: "Ta chờ Liễu đại công tử đích thân tiếp nhận bảng hiệu của Thái Tử điện hạ, đến lúc đó ta tự trả tiền tìm họa sư vẽ cho ngươi."

Nụ cười trên mặt Liễu Hiến cứng lại, "Ngươi nói thật à?"

Trần Viễn vui sướng khi người gặp họa, "Ta lừa ngươi làm gì, không nhiều lời với ngươi nữa, ta muốn chạy nhanh đem tin tức tốt này nói cho Vương gia biết."

Nói xong y đi về hướng vương phủ, Liễu Hiến không rảnh lo chuyện khác, cũng bước đi theo y.

"Ngươi đừng lắm miệng trước mặt Vương gia."

Hoắc Như Thâm lúc này đang ở thư phòng, mật thám đang bẩm báo với hắn những việc đang xảy ra trong thành, khi nghe thấy Trần Viễn cũng ở đó, trong mắt hắn hiện lên một tia u ám, "Tiếp tục."

"Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Vương gia." Không có sự cho phép của Hoắc Như Thâm, Trần Viễn không dám tùy tiện đẩy cửa đi vào.

Hoắc Như Thâm nhìn mật thám đứng trước mặt, ý bảo mật thám ra mở cửa.

Trần Viễn vừa bước vào thư phòng liền bắt đầu ồn ào: "Vương gia, Nhan Thái Tử nói hắn sẽ đề bảng hiệu cho tứ đại gia rồi đưa qua từng nhà."

Hoắc Như Thâm nhìn Liễu Hiến, người đã đi rồi quay lại, "Lời hắn nói là thật à?"

Liễu Hiến nhăn mặt, "Việc này thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ trở về sẽ hỏi một chút."

"Không cần." Hoắc Như Thâm ra hiệu cho mật thám tiếp tục nói.

"Vương Tạ Liễu Ôn đều phái người đi qua đó, Nhan Thái Tử đã sắp xếp cho họ phát cháo cho dân tị nạn, Trần công tử cũng ở đó một canh giờ  đỡ những người già yếu, nhìn qua có vẻ như Trần công tử nói chuyện với Nhan Thái Tử rất vui vẻ."

Lập tức, Trần Viễn mở to hai mắt, chỉ vào mật thám nói: "Ngươi đừng nói bậy, rõ ràng nói chuyện vui vẻ với hắn là thúc thúc ta Trần Bẩm và mấy người của thế gia."

"Vương gia phái ngươi đi giải quyết nội gián, trái lại ngươi thật tốt bụng, còn quên luôn chính sự không còn một mảnh."

"Vương gia minh giám, Nhan Thái Tử đứng ở kia không nhúc nhích, thuộc hạ muốn xuống tay cũng không tìm thấy cơ hội."

Hoắc Như Thâm an tọa ở địa vị cao, cơ bản có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, lúc này mới ngày đầu tiên mà vị Thái Tử điện hạ này đã làm nên tên tuổi ở Giang Hoài rồi.

"Hiện giờ hắn đã gặp người của tứ đại gia, tiếp theo có phải nên gặp bổn vương?"

Hoắc Như Thâm tùy ý cầm lấy cái chặn giấy trên bàn nén dưới chân Trần Viễn, "Đi nói cho thúc thúc Trần Bẩm của ngươi, bổn vương chưa bao giờ yêu cầu ông ta làm chuyện gì,  ông ta chỉ cần dẫn người đến vùng đê, việc còn lại không cần ông ta quản."

Việc này vốn giao cho Liễu Hiến, nhưng bây giờ Trần Viễn ở đây, để y đi nói với Trần Bẩm sẽ thích hợp hơn. 

Trần Viễn bảo đảm nói: "Vương gia yên tâm, việc này thúc thúc sẽ gánh vác được."

Sau khi ra lệnh cho Trần Viễn, con ngươi đen nhánh của Hoắc Như Thâm quét về phía Liễu Hiến, "Tứ đại gia bên kia......"

Không đợi Hoắc Như Thâm nói hết câu, Liễu Hiến lập tức tiếp lời: "Vương gia cũng biết, mặc kệ là Vương, Tạ hay Liễu, Ôn, họ đều là những gia tộc sống vì thanh danh, họ cũng không có thực quyền, Vương gia thật sự không cần để ý."

Vẻ mặt Hoắc Như Thâm có chút khó hiểu, "Nhan Thái Tử muốn ở Giang Hoài tạo thế, nhưng bổn vương không muốn người bên ngoài Giang Hoài biết, tứ đại gia xác thật không có thực quyền, nhưng danh tiếng của họ trong giới văn nhân là thứ mà thực lực không thể so sánh được."

Liễu Hiến thẳng thắng biểu tình, "Thuộc hạ đã hiểu."

Sau khi mấy người rời đi, Hoắc Như Thâm nhìn cái chặn giấy trên mặt đất, hắn đứng dậy nhặt nó lên, đứng bên cạnh án thư rồi cầm bút tựa như muốn viết gì đó, vừa viết được mấy chữ, ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa. 

"Vương gia, nô tài có việc muốn bẩm."

Là giọng nói của lão quản gia vương phủ, Hoắc Như Thâm đầu không nâng mà nói câu, "Vào đi."

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một ông lão đang cúi đầu bước vào, động tác rất nhẹ nhàng sợ làm phiền đến Hoắc Như Thâm, "Vương gia, trên thôn trang đưa sổ sách năm nay đến, ngài có muốn xem qua không?"

Chỉ cần Tuyên Hoài Vương phủ có vị nữ chủ nhân, ông ấy cũng không đến mức làm phiền Vương gia vì những việc thế này.

Từ khi lão vương phi qua đời vào mùa đông năm trước, những sổ sách này không có ai quản, hậu viện của Vương gia có vài vị phu nhân, nhưng mấy năm nay Vương gia một bước cũng chưa từng đặt chân qua đó, dường như đã sớm quên sự tồn tại của những người này.

Hoắc Như Thâm không chút để ý mà mở miệng: "Không ai quản thu chi thì đi chiêu mộ vào vị tiên sinh phòng thu chi, mấy thứ này cũng muốn bổn vương phân phó à?"

Lão quản gia đáp: "Nô tài đã biết."

Ông ấy đang muốn rời đi, khóe mắt vô tình liếc thấy tờ giấy Tuyên Thành bày trên thư án của Hoắc Như Thâm, động tác tạm dừng trong chớp mắt, chính xác là tầm mắt lão quản gia rơi xuống mấy chữ mà Hoắc Như Thâm vừa viết.

Hoắc Như Thâm nhận ra sự khác thường của ông ấy, ngẩng đầu lên, "Còn có việc?"

Lão quản gia đột nhiên lắc đầu, "Không...Không có việc gì, nô tài cáo lui."

Động tác rời đi của ông ấy có chút hoảng loạn, Hoắc Như Thâm nhìn động tác rời đi của ông thì nheo mắt lại, sau đó rũ mắt nhìn chữ viết trên giấy Tuyên Thành, khẽ cười một tiếng rồi ném cây bút lông sói trong tay xuống, tỏ vẻ bất cần.

~

Bây giờ trời đã vào thu, trời nhanh tối sớm hơn chút, đám người Nhan Thì trở lại phủ tổng đốc khi chiều hôm buông xuống.

Trần Bẩm cung kính tiễn Nhan Thì, vừa định thả lỏng thư giãn hít hở một chút thì hạ nhân trong phủ tới bẩm báo rằng Trần Viễn đang ở thư phòng chờ ông ta, lông mày Trần Bẩm nhảy dựng lên, tâm tình vừa mới buông lỏng đột nhiên lại nhảy dựng lên.

"Để hắn chờ đi, ta đi thay y phục."

Nhan Thì vừa mới vào trong điện đã nhìn thấy Tống Cảnh Ngọc đang đứng giữa sân, "Không phải cô đã cho Tống đại nhân nghỉ ngơi một ngày sao?"

Tống Cảnh Ngọc nghe tiếng của Nhan Thì thì quay đầu lại đáp: "Vi thần tạ ân của điện hạ, vi thần tới đây là muốn nói cho điện hạ, ngày mai vi thần có thể đi đến vùng đê đập xem kỹ, việc đê điều không thể trì hoãn được ạ."

Nhan Thì gật đầu, "Ngày mai khanh cùng Dung Lẫm đi xem xem." Hai người đều là người của Công Bộ, ở phương diện tu sửa đê điều xác thật có thể phát huy tác dụng.

"Lần này khanh có công rất lớn, sau khi trở về kinh thành, cô sẽ cầu phụ hoàng thăng chức cho khanh."

"Việc này vốn là mưu tính lo xa của điện hạ, vi thần không dám kể công."

Tống Cảnh Ngọc thân là thư đồng của Nhan Thì, ngày thường Nhan Thì rất thích nghe hắn giảng về những việc ngoài kinh thành, Tống Cảnh Ngọc xuất thân trong gia đình nghéo khó, khi ngân lượng trong nhà không còn, ngoại tổ của hắn sẽ đem những dược liệu tốt ở thôn trang đi phơi rồi bán lấy ngân lượng.

Mà Giang Hoài vừa lúc cũng là nơi bọn họ bán dược liệu, trên đường lớn, Nhan Thì mang theo "ngân lượng cứu tế" hấp dẫn ánh mắt, Tống Cảnh Ngọc lại mang theo "dược liệu" đi trên con đường nhỏ sẽ không ai để ý.

"Vi thần không dám lừa gạt điện hạ, kỳ thật vi thần đi chuyến này còn phải cảm tạ những tên trộm ấy."

Nhan Thì có chút nghi hoặc, ra hiệu cho nói tiếp.

Tống Cảnh Ngọc nói: "Kỳ thật những tên trộm đó ngày thường cũng sẽ đảm nhận một số việc vặt giống như hộ tống, chỉ cần trả nhiều ngân lượng thì dọc đường đi có thể bình yên vô sự, ngoại tổ thần trước đây đã từng giao tế với họ cho nên lần này mới có thể thuận lợi như vậy."

Tống Cảnh Ngọc thấy Nhan Thì không có biểu tình gì, lại tiếp tục nói: "Vi thần cho rằng, phàm là bọn họ có thể làm chút chuyện khác, cũng quả quyết sẽ không trở thành thổ phỉ sẽ bị mất đầu bất cứ lúc nào."

Nhan Thì như suy tư điều gì mà lên tiếng, "Cô đã hiểu ý của Tống đại nhân ý."

Tống Cảnh Ngọc cũng không cần phải nhiều lời nữa, "Vi thần cáo lui."

Nhan Thì đứng ngơ ngác ở trong sân một lúc, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào rồi, mãi đến khi tiểu thái giám nàng mang từ kinh thành nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng "Điện hạ" mới làm nàng hoàn hồn.

"Điện hạ, nên dùng bữa."

Nhan Thì giơ tay đè đè giữa mày, nói: "Kêu người đưa chút nước ấm tới đi, đun nước trước bữa tối."

Nàng đứng cả một ngày, giờ phút này chân cẳng nhức mỏi nên muốn ngâm mình trong nước nóng đến giải tỏa mệt mỏi.

~

Ngày thứ hai, Giang Hoài lại đột nhiên đổ mưa, cũng may ông trời có mắt, mưa không lớn lắm, nhưng cũng không ai có thể nói cơn mưa này có phải là một thảm họa khác đối với Giang Hoài hay không.

Tống Cảnh Ngọc khăng khăng muốn đi xem đê đập, Nhan Thì cũng sốt ruột trong lòng, nhưng nàng không hiểu những cái đó, đến đấy cũng chỉ thêm phiền phức nên đã cấp cho Tống Cảnh mấy cấm quân hỗ trợ, Dung Lẫm thấy Tống Cảnh Ngọc như thế, hắn cũng đi theo, hắn không thể đem toàn bộ công lao cho Tống Cảnh Ngọc được.

Trần Bẩm đứng sang một bên, trong lòng có chút lo lắng, ông ta nhớ tới việc mà đêm hôm qua Trần Viễn mang đến cho ông ta, ông ta nghiến răng nghiến lợi định nói, nhưng bên tai lại truyền đến âm thanh của Nhan Thì,  "Trần đại nhân nếu hôm nay không có việc gì thì hãy cùng cô đến phủ Tuyên Hoài Vương một chuyến đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro