Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Kiệt run rẩy trong lòng, không khỏi lau mồ hôi trên trán, trong cổ họng lại không thể thốt ra được lời nào.

Lời nói vừa rồi của Nhan Thì nghe như lời bình thường, lại như một lời cảnh cáo, suy nghĩ của Tả Kiệt hỗn độn đến mức không nhìn rõ con đường dưới chân, hắn bất ngờ ngã nhào xuống đất.

Cú ngã này của hắn làm nhiễu loạn hoàn toàn tâm trạng của những người khác, trong chốc lát chẳng ai dám đi lên dìu hắn.

Nhan Thì càng thờ ơ lạnh nhạt, thật ra nàng có thể trực tiếp cho người bắt hắn lại thẩm vấn, Giang Hoài ở khá xa kinh thành, nàng xử trí một viên ngoại lang Hộ Bộ mà thôi, phụ hoàng đã lâu không hỏi qua việc triều chính căn bản sẽ không để ý.

Nàng chỉ muốn bắt được người phía sau Tả Kiệt, một viên ngoại lang như hắn làm sao cả gan muốn chiếm lấy bạc cứu tế của triều đình.

Tầm mắt Nhan Thì đảo qua những người có mặt ở đây, muốn nhìn ra vẻ khác thường trên khuôn măt họ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn đánh giá thấp những kẻ đã làm quan nhiều năm này, ai cũng ra vẻ đứng ngoài cuộc, dường như chưa từng nhìn thấy gì.

Tả Kiệt chật vật từ trên mặt đất bò dậy, tựa hồ nghĩ đến điều gì, hắn lại quỳ gối trên mặt đất, chịu đựng cơn đau, thỉnh tội nói: "Vi thần thất lễ, điện hạ thứ tội."

Nhan Thì không nói chuyện, Trần Bẩm bên cạnh nàng lại nói, "Tả đại nhân nhìn có vẻ không đi nổi nữa, không bằng điện hạ cho hắn trở về đi?"

Nhan Thì nghiêng đầu liếc Trần Bẩm một cái, "Tả đại nhân đi rồi, ai sẽ là người thế hắn ghi chép lại số lượng dân chạy nạn và tình hình thảm họa? Đây là chức trách của Tả đại nhân, vậy nên cần phải chống đỡ cho tốt."

Hơn nữa nếu bây giờ nàng thả hắn trở về, không chừng Tả Kiệt sẽ bị người khác diệt khẩu, đến lúc đó nàng làm sao điều tra được?

Trần Bẩm nghe xong cũng không lên tiếng nữa, nếu hiện tại hắn còn không nhìn ra Nhan Thì không hài lòng với vị Tả đại nhân thì cái chức tổng đốc Giang Hoài này cũng không cần đảm đương nữa.

Trần Bẩm im lặng, những người còn lại cũng không dám nói thêm lời nào, Tả Kiệt suýt chút nữa gục đầu xuống đất, miệng hắn mấp máy, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Vi thần không ngại."

Hắn đứng lên, kéo đôi chân bị thương đi sau mọi người, khi đi ngang qua con phố nào đó, hắn dường như nhìn thấy cái gì, đôi mắt hơi sáng lên, đáng tiếc lúc này hắn không thể thoát thân được, chỉ có thể nhìn về phía đó vài lần.

Cách đó không xa Trần Viễn cũng phát hiện ra Tả Kiệt, y theo lệnh của Vương gia, vẫn luôn âm thầm đi theo, không chỉ vì xử lý Tả Kiệt đã bị lộ mà còn để mắt đến hành động của Nhan Thái Tử.

Vốn dĩ nhìn Tả Kiệt bị thương, y đang nghĩ đến việc lợi dụng hắn ta ở một mình sẽ ra tay, nhưng ngờ đâu Thái Tử cùng với hoàng tộc Nhan thị đều giống nhau, là kẻ bốc lột, người bị thương cũng muốn mang theo bên người.

Trần Viễn cau mày nhìn về phía Tả Kiệt, núp người sang một bên, âm thầm mắng: "Đồ vô dụng."

Hành động của hắn rõ ràng như vậy, nếu bị người khác phát hiện, hắn có mấy miếng thịt cũng không đủ cho vương gia lấy đi.

Không biết qua bao lâu, Nhan Thì thấy cách đó không xa có dựng lều phát cháo, bởi vì đã qua giờ ăn sáng nên chỉ có vài người đứng xếp hàng nhận cháo.

Nhan Thì đi lên phía trước nhìn phần cháo còn dư lại trong thùng, chỉ có chút cháo loãng, khó khăn lắm mới có thể chắc bụng, nàng hỏi Trần Bẩm: "Ở đây nấu cháo liên tục cả ngày à?"

Trần Bẩm vội vàng trả lời: "Bởi vì lương thực có hạn, chỉ có thể mỗi ngày hai lần, tăng hơn nữa quan phủ sẽ không duy trì được."

Nhan Thì không nhiều lời, tiếp tục đi về phía đi, phía trước là nơi ở cho người dân tị nạn, Trần Bẩm giải thích với Nhan Thì: "Đây vốn là nơi phân chia cho các hộ bán hàng rong trong thành, coi như vùng đất này rộng nhất trong thành rồi, chỉ là nạn dân quá nhiều, không gian này chỉ sợ không đủ."

Nhan Thì phóng ánh mắt nhìn xung quanh, đúng như lời Trần Bẩm nói, địa phương này ở trong thành Giang Hoài không tính là nhỏ, nhưng đối với nạn nhân nhiều vô số kể thì nơi này thực sự nhỏ.

Nhan Thì nhìn người đàn ông gầy gò, áo rách quần manh ở trước mặt, đột nhiên xúc động trong lòng.

Trước khi đến đây, nàng chỉ đọc những ghi chép về thiên tai trong sách sử, thế nhân thường lấy tiếng chim nhạn kêu thảm khắp cánh đồng, sinh linh đồ thán để miêu tả về cảnh này, lần đầu tiên nàng đọc nó, nàng chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương, cảm khái thiên tai thật tàn khốc.

Nếu lời nói trước khi đi của Ngô ma ma làm nàng chuẩn bị tinh thần thì bây giờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nhan Thì mới nhận ra trí tưởng tượng của nàng kém cỏi đến mức nào, không có trí tưởng tượng nào có thể sánh bằng cú sốc mà nàng cảm thấy lúc này.

Nàng không màng sự ngăn trở của Trần Bẩm mà tiếp tục đi về phía trước, đã có người phát hiện ra nàng và nhìn sang, trên mặt họ ngoại trừ sự tò mò, càng nhiều hơn là sợ hãi.

Có thể họ sợ sẽ có người đuổi họ rời khỏi đây, gia viên bị hủy, trước mắt chỉ có nơi này có thể tạm cho họ no ấm. Nhưng khi nhìn thấy người mặc quan bào, họ đồng loạt thoái nhượng, tụ lại một chỗ, sợ làm gì khiến các đại nhân mất hứng.

Trần Bẩm nhìn dáng vẻ không đổi sắc của Nhan Thì, trong lòng không khỏi bội phục, loại địa phương này, cho dù thế gia Giang Hoài coi trọng danh tiếng hơn mạng sống cũng không muốn phái người lại đây, chỉ không đau không ngứa quyên góp chút ngân lượng, ấy vậy mà vị Thái Tử điện hạ kim tôn ngọc quý trước mắt này lại chịu nhấc chân đứng ở chỗ này.

"Điện hạ, ở đây có nhiều người, vì an toàn của điện hạ ......"

Trần Bẩm chưa nói xong thì thấy vạt áo của Nhan Thì bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, đó là một hài tử đang khóc nức nở, bên người cũng không có ai đi theo, có lẽ tiểu cô nương chỉ còn lại một mình.

Trong lòng Trần Bẩm nhảy dựng lên, ông ta không biết tính tình Nhan Thì ra sao, nhưng bình thường nếu bị một bàn tay dơ bẩn nắm lấy không ai sẽ vui vẻ cả.

Ngoài dự kiến của ông ta, Nhan Thì không giận, ngược lại dừng bước chân, khom lưng nhìn tiểu cô nương túm lấy vạt áo nàng, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi với Vĩnh An, nàng giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tiểu cô nương, có lẽ là vì suy dinh dưỡng mà tóc hơi vàng, "Cha mẹ muội đâu?"

Tiểu cô nương chớp đôi mắt phiếm hồng, đột nhiên khóc lớn, "Bọn họ...... Bọn họ đều không còn nữa."

Tiếng kêu này dường như khơi dậy cảm xúc của những nạn nhân xung quanh, Nhan Thì nghe thấy tiếng nức nở của họ, cũng may nàng không phải chỉ có thể bất lực nhìn.

"Trần đại nhân, có ai kiểm kê xem ở đây có bao nhiêu người không?"

Trần Bẩm nhất thời nghẹn lời, lúc đầu ông ta đúng thật có phái người thống kê và ghi lại tên của những người này, nhưng sau đó có quá nhiều người, đến mức không quản được nữa.

Nhan Thì nhìn vẻ khó xử trên mặt Trần Bẫm liền biết ông ta vẫn chưa, "Nếu không có, vậy từ hôm nay trở đi phải có."

Những người này đều không phải là người già, phụ nữ và trẻ em, nhưnng lũ lụt vừa qua đi, tạm thời họ không thể tự mình xây dựng lại phòng ốc bị phá hủy. Ngoài ra còn có những lương thực hoa màu bị ngập lụt, ăn còn không đủ no, làm sao họ có thể nghĩ đến chuyện khác được.

Trần Bẩm đáp rằng nên là vậy, xem ra ông ta chỉ muốn đáp lời qua quýt cho có lệ.

Lúc này, cô bé được Nhan Thì nắm tay bỗng nhiên kêu một tiếng tổ mẫu, sau đó rời khỏi Nhan Thì và chạy đi.

Nhan Thì nhìn thấy bà lão ở đối diện, nàng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút, cũng may tiểu cô nương còn có người thân bên cạnh.

"Đây không phải lúc để họ mãi ở chỗ này, chờ tu sửa xong đê đập thì hãy tu sửa phòng ốc cho họ đi."

"Hết thảy đều nghe theo sự sắp xếp của điện hạ."

Khóe mắt Nhan Thì quét đến quan viên đứng bên ngoài: "Trần đại nhân không cần tìm người nữa, thân là tổng đốc Giang Hoài nên vì Giang Hoài làm chút việc, đi tìm cho cô chút giấy bút là được."

"Để phòng ngừa thiếu sót, trưa hôm nay lại phát cháo một lần nữa, bá tánh đã đăng kí có thể đi nhận cháo."

"Thần đi làm ngay."

~

Buổi trưa, lều cháo vốn đơn sơ đã có thêm mấy cái bàn, trên bàn đã dọn sẵn bút mực, vì Nhan Thì đứng bên cạnh quan sát nên các quan viên dù muốn trốn tránh cũng không tìm được lý do, Thái Tử cũng chưa từng phàn nàn điều gì.

Một hai quan viên ngồi vào bàn, những nạn nhân đang xếp hàng nhận cháo lần lượt ngồi trước mặt họ và báo cáo tên húy, tuổi tác, cảnh tưởng này thật làm cho người ta líu lưỡi.

Thành Giang Hoài nhìn qua to như vậy, nhưng tin tức truyền đi rất nhanh, chưa kể việc tối qua Nhan Thì đặt chân vào thành đã thu hút nhiều ánh mắt đặt trên người nàng.

Ở Giang Hoài có danh môn mấy đời nối tiếp nhau, trong đó có tứ đại gia tộc là Vương, Tạ, Liễu, Ôn là nổi danh nhất, đúng như Trần Bẩm đã đánh giá, họ coi thanh danh quan trọng hơn tánh mạng.

Khi tin tức Nhan Thì mang theo chư vị đại thần Giang Hoài tới chỗ này đã truyền đến tai tứ gia, bọn họ đều đứng ngồi không yên.

Dù thanh danh của hoàng tộc Nhan thị không tốt, nhưng thân phận hoàng gia vẫn ở đó, bọn họ cũng không thể lừa chính mình vờ như không thấy, huống hồ nếu đi giúp đỡ sẽ được cái danh tiếng tốt.

Đây là vì trợ giúp nạn dân chứ không phải vì đeo bám hoàng tộc.

Trong tầm mắt, mấy chiếc xe ngựa không hợp cảnh đi tới, ánh mắt Nhan Thì hơi dừng lại, ở Giang Hoài chỉ có những gia tộc quý tộc mới có thể phô trương như thế.

Nhan Thì biết hành động của mình sẽ kinh động đến họ, nhưng không ngờ những người này sẽ đến nhanh như vậy.

Trần Bẩm cũng bị Nhan Thì phân đi làm cu li, đường đường là tổng đốc Giang Hoài nhưng trước mắt lại cầm muỗng gỗ múc cháo cho người khác.

Khi nhìn thấy xe ngựa, ông ta bỗng vui mừng, thế gia ái mộ thanh danh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để được người khác khen ngợi chứ? Đây chẳng phải là gấp không chờ nổi mới đến đây sao?

Trên xe ngựa đúng là con cháu trong nhà của tứ đại gia tộc, vừa xuống xe đã được Trần Bẫm đưa tới trước thùng gỗ.

Ông ta giao thiệp nhiều với họ, nên sẽ hiểu nên làm như thế nào để họ cam tâm tình nguyện làm việc.

Sau đó Nhan Thì liền nghe thấy Trần Bẫm cảm khái nói: "Điện hạ có điều không biết, ở Giang Hoài, Vương, Tạ, Liễu, Ôn tứ đại gia tộc có thể nói đều quan tâm đến bá tánh, khi vừa mới xảy ra lũ lụt đã quyên góp ngân lượng và lương thực, thậm chí còn thu lưu không ít nạn dân."

Nhan Thì nhìn người luống cuống tay chân mà Trần Bẩm mới tiếp được, nói: "Phải không?"

Trần Bẩm liên tục gật đầu, "Sao thần dám lừa gạt điện hạ."

Nhan Thì cao giọng nói, "Đã có Trần đại nhân khen ngợi, cô cần phải khen ngợi thêm một lần nữa mới được."

Sau khi nghe Nhan Thì nói, người đang làm việc lại càng ra sức làm việc chăm chỉ hơn.

Trần Viễn từ xa nhìn lại, do dự không biết có nên báo việc này cho Vương gia biết không, rốt cuộc ai có thể nghĩ Nhan Thái Tử mới đến một ngày đã có thể khiến người của tứ đại gia tộc đồng loạt tới giúp hắn chứ.

Khi Trần Viễn đang chần chờ, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu tên y, y giật mình một cái lập tức hoàn hồn, thì ra là người của Ôn gia mà y quen biết.

"Trần huynh đệ cũng tới đây hỗ trợ à?"

Tựa như hai bên đều cho là vậy, người này còn không đợi Trần Viễn nói chuyện đã lôi y đi về phía trước, Trần Viễn vốn định đẩy ra, ngay sau đó thấy ánh mắt Nhan Thì nhìn tới đây.

Trần Viễn dừng động tác ngay tức khắc, cười khổ nói: "Cũng không phải là, thúc thúc ta còn ở đây, ta đương nhiên muốn đến hỗ trợ."

Người Ôn gia cảm thán nói: "Trần huynh đệ thực sự có phong phạm của Trần đại nhân, tại hạ bội phục."

Trần Bẩm nhẹ thân khi không có việc gì làm bèn đứng bên cạnh Nhan Thì kể cho nàng nghe những chuyện liên quan đến lũ lụt, sau khi thấy Trần Viễn ông ta cũng có chút kinh ngạc, cháu trai này của ông ta ngày thường vẫn luôn ở phủ Tuyên Hoài Vương, không có chuyện quan trọng sẽ không đến tìm ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro