Chương 1. Y trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Quy Nguyên tông rất bận rộn.

Mưa nhỏ rơi tí tách, thấm ướt một mảnh rừng núi Thúy Nga trùng điệp.

Ấy vậy nhưng đệ tử các phong không dám lơi là việc tu luyện.

Hoặc tập viết dâng hương, hoặc giảng kinh luận đạo.

Tóm lại là không ai dám lười biếng.

Thi thoảng trong núi sẽ vọng tới tiếng tiên hạc thanh điểu của tông môn dốc lòng nuôi dưỡng.

Nhưng hôm nay hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng mưa không tính là lớn nhưng vẫn làm rất nhiều linh thú trong núi không vui.

Ngoại trừ tiếng mưa tí tách, chỉ còn âm thanh các sư đệ tập viết và tu luyện.

*

Ngôn Tẫn đứng bên cửa sổ thật lâu.

Lâu đến mức nước trà đều đã nguội lạnh.

Không biết đã qua bao lâu, Ngôn Tẫn mới rốt cuộc thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài khung cửa.

"Chẳng lẽ là mê chướng ảo cảnh sao?" Ngôn Tẫn lẩm bẩm.

Không phải.

Bàn tay Ngôn Tẫn chậm rãi đưa lên ngực, y có thể cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở nơi đó.

Đây là trọng thương lưu lại sau khi y tế kiếm, thần hồn bị hao tổn.

Cho nên...

Thật sự là như vậy ư?

Y... Quay trở về 700 năm trước.

Ngôn Tẫn tỉnh lại ba ngày, ba ngày nay y đều suy nghĩ đến việc đó.

Mà giờ khắc này, y rốt cuộc xác định mình đã trở lại quá khứ chứ không phải một giấc mộng triền miên.

Ngôn Tẫn khép mắt.

Y không biết vì sao mình lại trọng sinh trở về.

Y biết cái gọi là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Thiên đạo thiếu một, lưu một đường sinh cơ.

Nhưng ai cũng biết, đường sinh cơ không dễ dàng tìm thấy như vậy.

Huống hồ chính mình tự tuyệt mà chết.

Tự tuyệt...

Ngẫm đến hai chữ này, Ngôn Tẫn không khỏi lại một lần nữa nhớ tới ngày đó trong tông môn máu chảy thành sông, cùng với... Đoạn Vị Chước.

Nghĩ vậy, lồng ngực Ngôn Tẫn không khỏi nhói lên.

Hơn bảy trăm năm dây dưa vô vọng, cái tên này đã thật sự khắc sâu vào trong máu thịt.

Không thể hủy diệt, chạm vào sẽ đau.

Nhưng vậy thì sao?

Sự thật chứng minh, chẳng qua chỉ là chuyện nực cười y lừa mình dối người mà thôi.

Ngôn Tẫn rũ mi, không nghĩ đến chuyện này nữa, nhấc chân chậm rãi bước ra khỏi động phủ.

Y đã lâu thật lâu không nhìn đến tông môn trong trí nhớ của mình.

*

Lúc đó đang có đệ tử tu luyện.

Nhưng bởi vì mưa càng lúc càng lớn, một vài sư đệ chưa nắm chắc ngự kiếm thuật gặp họa trong nháy mắt.

Không phải tông vào tường thì chính là tông vào núi.

Thậm chí còn có cảnh cả người cả kiếm tông vào thân cây không xuống được.

Làm rất nhiều sư huynh sư tỷ không nhịn được nghẹn cười.

Đúng lúc này.

Cuối cùng sư đệ kia không khống chế nổi kiếm của mình nữa, "vèo" một tiếng lao về phía trước.

Vừa vặn Ngôn Tẫn từ hướng bên đó chậm rãi đi tới.

Nhìn thanh kiếm bay về phía mình, Ngôn Tẫn một tay bắt được thân kiếm.

"Đại sư huynh!"

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, sau đó vội vàng hành lễ.

Sắc mặt chủ nhân thanh kiếm lại càng trắng bệch.

Tiểu đệ tử kia thấp thỏm lo âu đi về phía Ngôn Tẫn, có chút khẩn trương nói:

"Xin, xin lỗi đại sư huynh, là sư đệ mạo phạm."

Nhóm sư đệ muội trong tông môn vẫn cực kỳ sợ hãi Ngôn Tẫn.

Dù sao thì thân phận của y cũng quá cao.

Lại thêm chuyện giữa y và Đoạn sư huynh Bình Cơ phong chẳng phải bí mật gì trong toàn bộ tông môn.

Xem ra giữa hai người bọn họ, đây là đại sư huynh đơn phương bức bách.

Loại hành vi này tất nhiên khiến rất nhiều sư đệ muội không xem trọng.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

"Không có việc gì." Ngôn Tẫn nhìn biểu cảm sốt sắng của tiểu sư đệ, trong đầu nháy mắt hiện lên một ít hình ảnh kiếp trước.

Kiếp trước sư đệ này vì bảo vệ tông môn, đối kháng với ma tu, kiệt lực mà chết.

Thời điểm Ngôn Tẫn siêu độ đồng môn, y nhìn thấy những hình ảnh cuối cùng trước khi chết của họ.

Ánh mắt Ngôn Tẫn hơi ảm đạm.

Y rót vào chuôi kiếm một đạo bạch quang rất nhỏ, thân kiếm vốn dĩ có chút thô sơ lập tức sáng bừng lên.

Thanh kiếm này thăng giai!

Tiểu sư đệ tức khắc hai mắt sáng ngời, cả người bị miếng bánh có nhân từ trên trời giáng xuống này đập cho choáng váng.

"Kiếm tu không thể để kiếm của mình dễ dàng rơi vào tay người khác, không được có lần sau." Nói đoạn, Ngôn Tẫn đưa thanh kiếm kia cho tiểu sư đệ.

Cả người tiểu sư đệ ngây ngất.

Mãi cho đến khi đại sư huynh rời đi rất xa rồi cậu mới hồi phục tinh thần, ôm lấy kiếm của mình như bảo bối.

Sau đó biểu tình có chút phức tạp nhìn theo bóng dáng đại sư huynh.

"Đại sư huynh hình như cũng không giống trong truyền thuyết cho lắm." Một đệ tử có chút mờ mịt mở miệng.

Những người khác cũng gật gật đầu.

"Nhưng thế nào thì Đoạn sư huynh Bình Cơ phong cũng tu Vô Tình đạo, đại sư huynh cứ dây dưa hoài cũng không đúng đi?" Một sư muội trong đó nhíu mày nói.

"Có lẽ là cầm lòng không nổi?" Tiểu sư đệ phía trước vừa ôm kiếm vừa thở dài, "Giống như ta thích sư muội của ngọn núi cách vách, cũng không kìm nén được mà."

Người còn lại tức khắc co rút khóe miệng, đáp trả: "Trước kia ngươi có nói như vậy đâu."

Tiểu sư đệ lập tức đỏ bừng mặt.

Bởi vì cậu từng chứng kiến Đoạn sư huynh tỉ thí, một kiếm đánh lui bảy vị tu sĩ cùng cảnh giới, từ đây cực kỳ sùng bái hắn.

Trong lòng cũng liền không quá thích vị đại sư huynh làm khó người khác này.

Nhưng mà hiện tại...

"Ta chỉ là... Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy người có khí chất như đại sư huynh, hẳn không giống loại người đó."


Ngôn Tẫn một đường đi đi dừng dừng.

Y vô thức đi tới trước đại điện của phong chủ Quy Nguyên tông.

Sư tôn y vẫn ở nơi này.

Chẳng hề để ý đến cơn mưa rả rích, Ngôn Tẫn đi cả một đường, tóc đã ướt đẫm, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Hơn nữa bởi thần hồn bị thương tổn, sắc mặt y cũng tái nhợt.

Nhưng y lại như không hề hay biết, chỉ nhìn về phía trước.

Vì thế khi các phong chủ và sư tôn của Ngôn Tẫn đang thảo luận sự tình trong điện vừa quay đầu, liền thấy một Ngôn Tẫn như vậy.

Tông chủ Quy Nguyên tông, cũng chính là Thanh Hư đạo tôn, nhìn Ngôn Tẫn, ánh mắt lại thoáng qua một tia đau lòng.

Bởi vì sự tình mấy ngày trước, hắn trọng phạt Ngôn Tẫn mấy trăm côn.

Thanh Hư đạo tôn đã ba nghìn thọ nguyên, khuôn mặt không khác biệt lắm so với một phàm nhân bốn mươi tuổi.

Hắn thập phần sủng ái Ngôn Tẫn.

Dù sao cũng là đệ tử thủ đồ chân truyền của mình, nhưng do sự việc hoang đường mấy ngày trước, hắn không thể bày ra thái độ hiền lành.

Chỉ mặt vô biểu tình nói: "Ai cho phép con tới đây?"

Ngôn Tẫn ngơ ngẩn nhìn sư tôn trước mặt, môi mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được.

"Cút trở về tiếp tục ngẫm lại đi." Thanh Hư đạo tôn lạnh lùng nói.

Hắn nói cho các phong chủ khác nghe.

Như vậy các phong chủ khác sẽ không gây khó dễ gì nữa.

Kỳ thật các phong chủ khác cũng không định nói cái gì, càng định khuyên nhủ chưởng môn sư huynh thì đúng hơn, bởi vì bọn họ phát hiện sắc mặt Ngôn Tẫn tựa hồ có chút không đúng.

Ngôn Tẫn cũng không đi.

Y vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn Thanh Hư đạo tôn, cuối cùng sau khi lẩm bẩm gọi một tiếng "sư tôn", rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã xuống mặt đất.

Khiến tất cả các phong chủ khác giật nảy mình.

Thanh Hư đạo tôn sắc mặt đại biến, vội vàng đi tới bên người Ngôn Tẫn.

Cảm nhận được hơi thở của sư tôn, Ngôn Tẫn không ngừng lẩm bẩm: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi sư tôn."

Lồng ngực Thanh Hư đạo nhân co rút.

Nhìn đồ đệ nửa sống nửa chết, hắn hận sắt không thành thép quát: "Bây giờ biết nhận sai thì có tác dụng gì?! Ta dạy dỗ con bao nhiêu lần con có nghe sao? Con nhất ý cô hành*, cứ phải đánh con mấy trăm gậy mới biết thế nào là sai!"

Lúc này, các phong chủ khác cũng tới gần.

Sắc mặt phong chủ Đan phong ngưng trọng, lấy ra đan dược:

"Trước tiên cho y ăn vào đã, sắc mặt y không tốt lắm, sợ là bị mấy trăm côn kia đả thương rồi."

*Nhất ý cô hành: Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro