Chương 15. Chúng không phải một đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí đình trệ, yên tĩnh như chết lặng.

Gió nhẹ mơn man, thời tiết rõ ràng rất đẹp nhưng phong chủ Vạn Linh phong lại chợt cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.

Hắn tạm dừng khoảng chừng hai giây mới rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ mình vừa nói cái gì.

Phong chủ Vạn Linh phong cẩn thận nhìn chưởng môn sư huynh. Quả nhiên, sắc mặt sư huynh rất khó coi.

Phong chủ Vạn Linh phong ngập ngừng, sau đó theo bản năng lùi lại hai bước, thối lui đến cạnh phong chủ Tụ Luyện phong và các trưởng lão.

Các trưởng lão đều đã tới Hóa Thần kỳ thấy thế thở dài. Trong lòng không nghĩ cũng biết đang tự hỏi tiểu sư đệ làm thế nào lăn lóc sống đến bây giờ, sống lâu đến vậy mà vẫn không biết cách lựa lời để nói.

Không có nửa điểm tiến bộ.

"Không phải một đôi." Thanh âm Ngôn Tẫn bỗng nhiên vang lên.

Lực chú ý của mọi người tức khắc đều chuyển tới trên người Ngôn Tẫn, bao gồm cả Thanh Hư đạo tôn.

Ngôn Tẫn nhìn sư tôn, nói: "Cùng nhau xuất thế bởi vì chúng là huynh đệ, Luyên Băng, chính là thần binh này nói cho con."

"Luyên Băng? Đây là tên của thần binh?" Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn hòa hoãn xuống.

"Vâng ạ."

Những người khác vừa nghe tức khắc cũng cảm thấy có đạo lý. Xuất thế cùng một nơi, rất có thể chính là huynh đệ!

Ngôn Tẫn bình tĩnh, từ đầu tới cuối không hề nhìn Đoạn Vị Chước lấy một lần. Ngoại trừ lúc y cảm nhận được ánh mắt như có như không mới ngoảnh mặt lại.

Có lẽ chỉ là ảo giác của y mà thôi. Hệt như kiếp trước.

Ngôn Tẫn khép mắt, trong lòng có chút bi ai, không biết nên làm thế nào mới có thể đập tan loại cảm xúc này.

Có lẽ, y nên sử dụng biện pháp kia. Chỉ là... Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mặc kệ ra sao, lần này y sẽ không quấy rầy Đoạn Vị Chước nữa. Vì Đoạn Vị Chước, hay là vì tông môn, hoặc cũng vì chính y.

Y đều không thể.


Không ai thấy, khi Ngôn Tẫn nói ra những lời đó, lông mi Đoạn Vị Chước hơi run rẩy.

Nhưng thần sắc hắn vẫn lạnh nhạt như trước, ánh mắt cũng không hề gợn sóng, cho nên không ai có thể nắm bắt được sự biến hóa này.

Thanh Hư đạo tôn nhẹ nhàng thở ra.

Hắn khẽ gật đầu, sau đó đưa Trường Tê trong tay trả lại cho Đoạn Vị Chước, cũng nói: "Thần binh này tên gọi là gì?"

Đoạn Vị Chước không mở miệng.

Khi mọi người cho rằng hắn sẽ lại không trả lời, hắn mới nhàn nhạt đáp: "Trường Tê."

"Ha ha, tên này cũng không giống như huynh đệ ha ha ha. Nói mới nhớ, thần binh là do thiên địa sinh ra, sao có thể là huynh đệ, có phải con người đâu." Phong chủ Vạn Linh phong ha ha cười nói.

Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn tức khắc lại trầm xuống.

Phong chủ Vạn Linh phong cười một nửa mới biết mình lại lỡ mồm, hắn dừng một chút, sau đó miễn cưỡng mở miệng: "Chuyện này, nếu không còn việc gì, ta đi giúp chưởng môn sư huynh ngươi sửa pháp trận nha."

Nói xong, phong chủ Vạn Linh phong lập tức vắt chân lên cổ chạy.

Thanh Hư đạo tôn miễn cưỡng ngăn gân xanh trên trán, khẩu khí dịu xuống nói với Ngôn Tẫn: "Được, con và thần binh tâm ý tương thông, nó nói với con là huynh đệ thì chính là huynh đệ. Có duyên như thế, con và Vị Chước là sư huynh đệ, thần binh cũng vậy."

Một câu coi như đặt dấu chấm hết, ngăn không cho tương lai có kẻ đồn đại hai thanh thần binh này là một đôi.

Ngôn Tẫn khẽ gật đầu.


Đoạn Vị Chước biểu tình lạnh nhạt, hắn không đáp lời Thanh Hư đạo tôn mà nói: "Con trở về trước."

"Khoan đã." Thanh Hư đạo tôn gọi Đoạn Vị Chước.

Thật ra lấy tính cách Đoạn Vị Chước, hắn tiếp tục bỏ đi cũng không có việc gì, nhưng hắn lại phá lệ nghe lời, dừng bước.

"Ngươi vừa mới có được thần binh, không tránh khỏi có kẻ tà tâm muốn cướp, ngươi cùng chúng ta trở về đi." Có hắn và các trưởng lão bảo hộ dọc đường, Thanh Hư đạo tôn mới có thể yên tâm.

Nói xong, Thanh Hư đạo tôn lại nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày nhìn về phía Ngôn Tẫn.

"Con tiếp tục vào bí cảnh rèn luyện." Ngôn Tẫn đáp.

Y biết sư tôn muốn nói gì. Sư tôn lo lắng y mới có được thần binh, có kẻ sẽ âm mưu ám hại y.

Nhưng hiện giờ Ngôn Tẫn không muốn về tông môn. Bởi vì có một chuyện y phải làm, sáng sớm nay y đã nghĩ kỹ rồi.

Thanh Hư đạo tôn lại có chút lo lắng bực bội. Quả thực hắn âm thầm muốn tách Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước ra, để Ngôn Tẫn bình ổn một thời gian. Nhưng hiện giờ chuyện thần binh vẫn khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.

Tuy rằng bí cảnh sẽ áp tu vi mọi người về Trúc Cơ. Nhưng nếu một đám tu giả Trúc Cơ đánh lénh Ngôn Tẫn, Ngôn Tẫn cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Vì thế Thanh hư đạo tôn cuối cùng đau đầu nói: "Thôi, cái này nói sau, sửa pháp trận bên ngoài Đông Uyên bí cảnh còn cần chúng ta lưu lại mấy ngày, mấy ngày này ta sẽ cân nhắc."


*


Cuối cùng Đoạn Vị Chước cũng bị giữ lại.

Bởi vì Thanh Hư đạo tôn không thể để Đoạn Vị Chước rời đi một mình, hắn biết rõ những kẻ khác nhìn thần binh như hổ rình mồi thế nào. Cho nên hắn để Đoạn Vị Chước ở lại mấy ngày, đến khi bọn họ sửa xong pháp trận lại cùng nhau rời đi.

Đoạn Vị Chước đồng ý.

Vì thế tất cả người Quy Nguyên tông tìm một chỗ nghỉ ngơi trong rừng, tông chủ và các trưởng lão đi tu bổ pháp trận.


Ngôn Tẫn ngồi dựa vào một tàng cây, y khép mắt, bộ dáng có chút mệt mỏi.

Luyên Băng chạy tới chạy lui bên người Ngôn Tẫn. Có thể là bởi cuối cùng cũng có thể tương phùng với chủ nhân, Luyên Băng vô cùng hưng phấn.

Lời vừa rồi của Ngôn Tẫn với sư tôn y thật ra Luyên Băng nghe không hiểu lắm. Nó vừa mới xuất thế, tư duy vẫn ngây thơ ngờ nghệch, không thể lý giải bọn họ nói gì.

Xa xa, các đệ tử nhóm lửa nướng đồ ăn.

Ngoại trừ Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước là Kim Đan kỳ, những người còn lại đều mới Trúc Cơ kỳ, còn chưa tích cốc.

Luyên Băng nghĩ nghĩ.

Nó bay tới chỗ kia, đột nhiên biến thành một con thú nhỏ.

Toàn thân lông trắng mượt mà, chỉ lớn bằng bàn tay, lỗ tai và đệm chân màu hồng nhạt. Đôi mắt lại là màu xanh lá, cực kỳ xinh đẹp. Trên đầu nó còn có hai cái sừng nho nhỏ, giống như sừng nai con.

Nhìn qua cực kỳ ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu đến mức khiến đám sư muội đang nướng đồ ăn hai mắt tròn xoe.

Luyên Băng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con gà bọn họ đang nướng.

Tiểu sư muội ngồi ở chính giữa nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được, lẩm bẩm: "Ta, ta không ổn rồi."

Các sư đệ bên cạnh sắc mặt đại biến, vừa định hỏi sư muội làm sao vậy thì thấy sư muội đem chạc cây xiên con gà đã nướng ngon lành cho Luyên Băng, cẩn thận nói: "Ngươi muốn cái này sao?"

Đôi mắt Luyên Băng tức khắc tỏa sáng.

Nó nhanh chóng ngậm lấy, sau đó vui vui vẻ phóng tới bên người chủ nhân.

Các sư đệ: "..."

Sư muội kia vẫn còn ngây ngốc nhìn theo, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập ý cười.

Các sư đệ nhấp nhấp môi, áp xuống cục máu đang trào lên cổ họng, sau đó tiếp tục bắt một con khác nướng.


Trường Tê đang ở bên cạnh chủ nhân nhìn một màn kia cũng đột nhiên hóa thành thú nhỏ. Kiếm linh của Trường Tê và Luyên Băng không khác nhau lắm, chẳng qua cả người nó đều là màu trắng, chỉ có đôi mắt màu vàng đậm.

Nó đi tới trước mặt đám đệ tử.

Nhưng khác với ánh mắt trông mong của Luyên Băng, Trường Tê lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ.

Khiến tay tiểu sư đệ đang nướng thịt phát run.

Trường Tê đợi một hồi, phát hiện bọn họ không cho mình, đột nhiên biến trở về thân kiếm. Cảm giác áp bách cường đại khiến sắc mặt đám sư đệ muột trắng bệch.

Sư đệ vội vàng nói: "Chưa chín! Được ngay đây!"

Trường Tê có vẻ nghe đã hiểu, lúc này mới biến trở về.

Cuối cùng cũng nướng xong, tiểu sư đệ run run rẩy rẩy đưa cho Trường Tê. Bọn họ đều cho rằng Trường Tê sẽ mang cho Đoạn sư huynh, ai ngờ Trường Tê ngậm lấy mang cho Luyên Băng, sau đó cẩn thận phóng sang một bên.

Các đệ tử: "..."


-----

Ừm có mụt vấn đề là Đoạn Vị Chước còn có tên khác là Đoạn Di, mình dịch tới chương nào ấy mới giật mình nhận ra vì trước đó cứ thấy chữ Đoạn là auto Đoạn Vị Chước huhu T^T Mong mọi người thông cảm ạ :(((

Hai cái đứa này đáng yêu xỉu xỉu xỉu lun á, mặc kệ chủ ngược nhau tơi bời thì kiếm vẫn thương nhau thắm thiết (À chỉ có mình Trường Tê thôi) ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro