Chương 14. Trường Tê nhận chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân mày Thanh Hư đạo tôn tức khắc cau lại. Hắn thầm thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Ngôn Tẫn.

Trong lòng Thanh Hư đạo tôn vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm, ánh mắt chứa đầy ý cười nhu hòa.


Đối với Thanh Hư đạo tôn mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính xác là cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống! Lại còn là một cái bánh có nhân siêu to khổng lồ.

Khiến hắn cũng có chút phát ngốc.

Hắn không thể ngờ được, chủ nhân của thần binh chính là Ngôn Tẫn!

Thế mà lại là Ngôn Tẫn!

Mặc kệ là phương diện nào, Thanh Hư đạo tôn cũng đều cảm thấy đây là kết quả hoàn mỹ nhất. Vừa thu thần binh về tay Quy Nguyên tông, lại có thể để Ngôn Tẫn danh chính ngôn thuận có được nó.

Vốn dĩ hắn còn nghĩ, nếu Quy Nguyên tông cướp được thần binh, sau đó nên làm thế nào để đưa cho Ngôn Tẫn. Dù sao bên trên Ngôn Tẫn vẫn còn có cái bóng của Đoạn Vị Chước đè nặng, nếu hắn cứ bỏ qua Đoạn Vị Chước mà cho Ngôn Tẫn, không tránh khỏi bị phê phán.

Giờ thì tốt rồi, không còn bài toán khó này. Thần binh đã chủ động nhận chủ.

Lại còn là thần binh đi ngàn dặm nhận chủ! Thanh danh mạnh hơn bất kỳ thứ gì, sẽ vang danh cùng với Ngôn Tẫn suốt mấy trăm năm, khiến y có thể áp đảo toàn bộ đám con cháu thiên kiêu các tông môn khác.

"Thanh còn lại không biết sẽ nhận ai, rơi vào tay tông môn nào." Phong chủ Vạn Linh phong thèm thuồng nhìn thanh thần binh trắng như tuyết.

"Có một thanh là đủ rồi." Thanh Hư đạo tôn đáp.

Dù hắn rất muốn cướp cả hai thanh về Quy Nguyên tông, nhưng ngẫm lại cũng biết không có khả năng. Hắn chỉ có thể cưỡng chế loại tâm tình này xuống.

Sở dĩ Thanh Hư đạo tôn nghĩ vậy bởi vì hiện tại đã có một thanh thần binh nhận chủ, cho nên ánh mắt chúng tu sĩ đều dời đến trên thân thanh thần binh tuyết sắc kia.

Nhưng do vừa mới trơ mắt nhìn thần binh đâm xuyên qua pháp trận ngưng kết bởi trăm vạn linh thạch thượng phẩm của Đông Uyên bí cảnh, hơn nữa vết xe đổ Vạn Kiếm sơn còn ở ngay trước mắt, vì thế bọn họ cũng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.


Đoạn Vị Chước cũng ngẩng đầu nhìn.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang nhìn thanh thần binh tuyết sắc kia, nhưng kỳ thật ánh mắt hắn đều đặt trên người Ngôn Tẫn.

Đoạn Vị Chước nhìn chăm chú Ngôn Tẫn nét mặt dịu dàng cầm thần binh xanh lá ở giữa không trung, bàn tay giấu sau lưng hắn vô thức nắm chặt.

Hắn không dời mắt, chỉ chăm chú nhìn Ngôn Tẫn.

Mãi cho đến khi Ngôn Tẫn hình như phát hiện ra hắn, Đoạn Vị Chước mới nhàn nhạt hướng về phía Trường Tê.


Lúc này, tất cả mọi người đều ra sức thu hút Trường Tê.

Thậm chí ngay cả ma tu giết người như ngóe cũng tận lực phóng thích thiện ý, muốn đoạt được hảo cảm của thần binh, xem liệu có thể nhận chủ hay không.

Nhưng Trường Tê không dao động. Hoặc là nói nó chỉ an tĩnh nhìn Luyên Băng, không màng điều gì khác.

Cho đến khi nó nghe được một tiếng triệu hoán.

"Trường Tê." Đoạn Vị Chước nhàn nhạt mở miệng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thần binh xuất thế, trong đầu Đoạn Vị Chước liền hiện ra cái tên này.

Dường như đã quen thuộc với hắn mấy vạn năm.

Trường Tê bay lên trời trong tích tắc.

Các tu sĩ khác thấy thế tức khắc đều trở nên căng thẳng, đôi mắt thẳng tắp hướng về phía thần binh kia. Ngay cả đám người Thanh Hư đạo tôn cũng vô thức nín thở.

Chỉ thấy thanh thần binh màu trắng giữa không trung xẹt qua mọi người, giống như đang tìm kiếm cái gì. Cho đến khi nó phát hiện ra chủ nhân ở nơi rừng cây trống trải, sau đó phát ra một tiếng "keng keng" rất nhỏ, nháy mắt lao về phía hắn.

Khác với Luyên Băng, Trường Tê căn bản không làm thao tác hoa hòe lòe loẹt gì, trực tiếp rơi xuống tay Đoạn Vị Chước.

Phong chủ Vạn Linh Phong sợ ngây người.

Ngay cả vài vị trưởng lão vẫn luôn đi theo sau tông chủ Quy Nguyên tông biểu tình cũng có chút biến hóa.

Sắc mặt các tu sĩ khác lúc này đều xanh lè.

Tình huống này là như thế nào?! Đây là có ý tứ gì? Nào có cái đạo lý hai thanh thần binh mới xuất thế đều rơi vào tay một tông môn! Ủa gì kỳ vậy?!

Thanh Hư đạo tôn đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó sung sướng đến mức muốn bay lên trời.

Hắn không ngờ thanh thần binh còn lại thế mà nhận Đoạn Vị Chước!

Ai cũng rõ ràng thanh thần binh màu trắng này còn cường hãn hơn thanh màu xanh lá vài phần. Không chỉ bởi chuyện vừa rồi, còn bởi vì họ có thể cảm nhận được uy áp lạnh băng cường đại như sóng thần.

Thanh đầu tiên nhận chủ, bọn họ còn hơi tiếc nuối, nhưng cũng may còn một thanh khác không nhận chủ.

Nhưng bây giờ cả thần binh màu trắng cũng nhận chủ rồi!

Lại còn vẫn là người Quy Nguyên tông!

Các tu sĩ đều nổi giận.


Thanh Hư đạo tôn cấp tốc biến ra một pháp khí cao giai có thể chống đỡ đại năng Độ Kiếp kỳ, tách ra bảo vệ Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước, sau đó hắn triệu hồi kiếm bản mạng.

Đám người phong chủ Tụ Luyện phong cũng gần như ngay lập tức triệu hồi ra kiếm bản mạng.

Tất cả người Quy Nguyên tông chắn phía trước Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước, ngay cả đám tiểu sư đệ sư muội đi theo Ngôn Tẫn lúc trước cũng theo bản năng lấy kiếm ra phòng thủ.

Bọn họ tuy rằng ngây thơ ngốc nghếch, nhưng cái cần hiểu thì vẫn hiểu.

Hiện tại bọn họ phải bảo vệ đại sư huynh và Đoạn sư huynh!

"Thần binh đã nhận chủ, dù không cam lòng cũng hy vọng chư vị có thể buông bỏ tiếc nuối, nếu không, Quy Nguyên tông ta chưa bao giờ sợ hãi bất luận kẻ nào." Ánh mắt Thanh Hư đạo tôn lạnh băng, nói.

Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, một bộ phận người khẽ cắn môi oán hận rời đi, dù sao đối phương cũng là Quy Nguyên tông.

Nếu là tông môn kém một chút, giờ phút này chắc chắn đã máu chảy thành sông.

Những tu sĩ khác thấy có người rời đi, tự nhiên không chịu làm chim đầu đàn để người ghi hận, cho nên dù cho tất cả đều không cam lòng nhưng cuối cùng cũng chỉ liếc mắt nhìn thần binh một cái, cưỡng chế tâm tình rời đi.

Chỉ có tu sĩ tông môn đẳng cấp cao trước khi rời đi lạnh giọng nói: "Vậy chúc mừng Quy Nguyên tông. Chỉ là nếu thần binh đã về tay Quy Nguyên tông các ngươi, vậy pháp trận vừa rồi hy vọng Thanh Hư đạo tôn sửa sang một chút."

Thanh Hư đạo tôn hiển nhiên cũng nhớ tới pháp trận bị hai thanh thần binh đâm thủng.

Sắc mặt hắn thay đổi, cuối cùng vẫn nói: "Tất nhiên."

Đối phương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó liền không muốn nhiều lời nữa xoay người rời đi.


Sau khi đám người giải tán, Thanh Hư đạo tôn cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Ngôn Tẫn đi tới, y nhìn sư tôn: "Sư tôn."

Thanh Hư đạo tôn nhìn Ngôn Tẫn trước mắt, tuy rằng rất muốn nghiêm mặt, nhưng vẫn không khống chế được ý cười.

Hắn vỗ vỗ vai Ngôn Tẫn, sau đó nói: "Đưa thần binh cho ta xem."

Ngôn Tẫn đưa Luyên Băng cho sư tôn.

Luyên Băng rất nghe lời, không có lộn xộn.

Thanh Hư đạo tôn cẩn thận quan sát, sau đó mới cười to: "Ha ha, không tồi! Không hổ là đồ nhi của ta!"

Ngôn Tẫn bất đắc dĩ mỉm cười.

Thanh Hư đạo tôn xem xong, sau đó chuyển hướng về phía Đoạn Vị Chước: "Vị Chước, đem thần binh lại đây cho ta xem."

Vì thế mọi người đều nhìn về phía Đoạn Vị Chước đang chậm rãi đi tới.

Nói cũng kỳ quái.

Đoạn Vị Chước trời sinh lạnh nhạt, đối với ai cũng không thay đổi sắc mặt. Nhập tông nhiều năm như vậy cũng không nói quá hai mươi chữ, có thể thấy được hắn không thích giao lưu với người khác.

Ngoại trừ sư tôn hắn, cũng chỉ có Thanh Hư đạo tôn hắn mới chịu cho chút mặt mũi, ngẫu nhiên sẽ đáp lại đôi lời.

Còn những phong chủ khác hoặc trưởng lão thì trực tiếp ngó lơ.

Tất cả mọi người suy đoán, có lẽ bởi Thanh Hư đạo tôn là tông chủ, rốt cuộc cũng phải cho tông chủ chút mặt mũi chứ.

Đoạn Vị Chước đưa Trường Tê cho Thanh Hư đạo tôn, Thanh Hư đạo tôn nhìn một chút, cuối cùng không ngăn được ý cười trên khóe miệng, hắn vui mừng nói: "Không tồi không tồi, ha ha ha!"

Có hai thanh thần binh này, có thể bảo vệ Quy Nguyên tông ngàn năm không ngại!


Lúc này, phong chủ Vạn Linh phong cũng bước lên, cười nói: "Hai thanh thần binh này thật giống như là một đôi."

Vẻ tươi cười trên mặt Thanh Hư đạo tôn tức khắc bay biến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro