Chương 13. Thần binh nhận chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác, Thanh Hư đạo tôn nhận được truyền âm của sư đệ. Hắn nhíu mày.

Theo lý thuyết, thần binh xuất thế nhất định là bởi chủ nhân thích hợp với nó đã xuất hiện, hoặc là Tu Chân giới sắp xảy ra hạo kiếp (1) gì đó.

Vế sau hẳn là không có khả năng, chưa từng có điềm báo nào cả. Hơn nữa nếu là vế sau, thần binh cũng sẽ không chưa chọn chủ đã rời khỏi nơi nó sinh ra.

Hành vi này vô cùng khác thường. Trừ khi...

Nó có chủ nhân tự mình nhận định, hơn nữa chủ nhân còn không có ở đây, cho nên thần binh mới tự mình đi tìm.

Nhưng như vậy thì... Tương đối phiền toái.

Bởi vì điều đó khẳng định thần binh có ý thức, thậm chí có khả năng đã sinh ra kiếm linh, người khác muốn tranh đoạt cũng vô dụng.

Tâm tình Thanh Hư đạo tôn lập tức trở nên nôn nóng.

Hắn vốn dĩ nghĩ ít nhất cũng phải đoạt một thanh cho Ngôn Tẫn. Đoạt không nổi thì chỉ cần thần binh ở Quy Nguyên tông cũng được rồi.

Nhưng hiện tại xem ra có chút kỳ lạ.

Cuối cùng, Thanh Hư đạo tôn cắn răng, bàn giao công việc tông môn xong xuôi rồi đưa một vài vị trưởng lão tu vi cao tự mình đi tới.

Mặc kệ thế nào, ít nhất Quy Nguyên tông cũng phải đoạt được một thanh! Việc này can hệ tới địa vị Quy Nguyên tông ngày sau ở Tu Chân giới.


*


Trời cao lồng lộng, gió ấm áp thổi nhẹ, cành liễu xanh theo gió khẽ đong đưa.

Đúng lúc này ——

Một đạo kiếm khí muốn xé rách không gian lao tới, ngay sau đó một luồng hàn thanh quang lạnh lẽo xẹt qua phía chân trời.

Tu sĩ đang ngự kiếm phi hành giữa không trung hoảng sợ. Bọn họ theo bản năng nhanh chóng tránh thoát.

Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, không ngờ phía sau lại thêm một đạo bạch quang tuyết sắc u lãnh, mà kiếm khí này hiển nhiên còn khiếp người hơn thứ phía trước.

Sắc mặt mấy tu sĩ trắng bệch, nhanh chóng triệu ra pháp bảo chạy trốn.

Cũng may hai thanh kiếm kia chỉ đi ngang qua, chưa có sát ý, cho nên bọn họ mới tránh được một kiếp.

Còn không chờ bọn họ thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi lạnh trên trán, sau lưng lại truyền tới động tĩnh.

Sau đó... Bọn họ thấy một đám tu sĩ ồ ạt hướng về phía mình.

Tốc độ của đám tu sĩ đó cũng cực nhanh, lại thêm những tu sĩ ngự kiếm phi hành đều không ngờ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn này, khi nãy vì tránh né hai thanh kiếm kia đã dùng hết bùa chú pháp khí.

Vì thế bọn họ liền bị đám đông hoặc ngự kiếm hoặc cưỡi pháp khí đâm bay.

Mấy tu sĩ kia nháy mắt rớt từ trên trời xuống, nện mạnh trên mặt đất tạo thành một cái hố siêu to.

Chờ cho bọn họ miễn cưỡng bò dậy trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía chân trời. Biểu tình bọn họ mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Những người phía dưới cũng thấy được một màn này.

Bọn họ nhìn đám đông tu sĩ sắc mặt trắng bệch, lại nhìn không trung, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhiều tu sĩ tông môn đi ngang qua như vậy... Không phải đã phát sinh đại sự gì đấy chứ?"

Nghe tiếng thì thào của bọn họ, những tu sĩ kia sắc mặt tái nhợt. Bọn họ gian nan nghĩ, có thể đừng bàn tán, trước hết hảo tâm tới đỡ tụi này rồi mới nói được không?!


*


Bên này, Thanh Hư đạo tôn không sai biệt lắm đã tới vị trí mà phong chủ Tụ Luyện phong truyền âm cho hắn.

Bởi vì sự tình thần binh lần này can hệ trọng đại, Thanh Hư đạo tôn bóp nát vài lá truyền tống phù cao cấp, nhanh chóng tới nơi.

Chính vì chặn đứng đường đi của thần binh.

Hắn quả thật là người đầu tiên đuổi tới, nhìn thanh quang nhanh chóng vụt qua nơi chân trời, Thanh Hư đạo tôn biến ra một luồng kim quang chói mắt hướng về phía Luyên Băng.

Luyên Băng thấy lại có người cản trở nó, vừa định nổi giận. Nhưng nhìn người nọ có chút quen mắt, hình như là sư tôn của chủ nhân, nó do dự bay vòng qua hắn mà đi.

Nó nghĩ thầm, dù sao cũng là sư tôn của chủ nhân. Những người khác thì còn lâu nhé, Luyên Băng không dễ nói chuyện như thế.

Đại năng các tông môn khác đuổi tới suýt soát thời điểm với Thanh Hư Đạo tôn cũng lấy ra pháp bảo, nhưng đều bị Luyên Băng đánh rớt, hơn nữa còn hung hăng đánh trả.

Những người đó nháy mắt kêu thảm thiết một tiếng, từ trên trời rớt xuống, cực kỳ đáng sợ.

"Chưởng môn sư huynh, ngài không bị thương chứ?" Đám người phong chủ Vạn Linh phong hạ xuống, bọn họ không đuổi theo thần binh mà khẩn trương nhìn Thanh Hư đạo tôn.

Bởi vì bọn họ vừa thấy kết cục bị đánh rơi của đại năng mấy tông môn cách đó không xa nên cho rằng chưởng môn sư huynh cũng bị thương.

Thanh Hư đạo tôn lắc đầu. Tuy rằng hắn không hiểu sao thần binh không thương tổn hắn mà đi vòng qua mình, nhưng việc đã đến nước này, kết cục đã định, thần binh sợ là không đoạt nổi.

Hắn than nhỏ: "Quy Nguyên tông vô duyên với thần binh, chớ có cưỡng cầu."

Phong chủ Vạn Linh phong có chút không cam lòng, hắn cắn răng nói: "Ít nhất phải biết được thần binh nhận ai là chủ, chúng ta cũng có thể dự liệu."

Mọi người đều đồng ý.

Thanh Hư đạo tôn cũng hơi gật đầu, mọi người độn quang mà ra, tiếp tục đi theo hướng thần binh.

Chỉ là càng đi càng phát hiện có gì không đúng.

"Phương hướng này, hình như là tới Đông Uyên bí cảnh?" Phong chủ Vạn Linh phong nghi hoặc.

Thanh Hư đạo tôn nhíu mày. Hắn bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, dù cho cảm thấy khả năng cực kỳ thấp, nhưng hắn vẫn cứ kích động đến tâm thần run lên.

Sau đó hẳn đẩy nhanh tốc độ, trong tích tắc bỏ xa mọi người lại phía sau.

Đám người phong chủ Vạn Linh phong phát ngốc, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức đuổi theo.


*


Đông Uyên bí cảnh.

Vừa tới Đông Uyên bí cảnh, Ngôn Tẫn vốn đang định nói với Mộ trưởng lão một tiếng mình phải rời khỏi, y đột nhiên cảm ứng được gì đó.

"Đại sư huynh, sao vậy?" Kỳ Lâm nhìn đại sư huynh ngừng lại, không khỏi mở miệng hỏi.

Ngôn Tẫn không trả lời cậu mà đột nhiên nhìn về phía pháp trận bên ngoài bí cảnh.


Lúc này, Luyên Băng cũng đã tới rìa Đông Uyên bí cảnh.

Nhưng ngoại biên Đông Uyên bí cảnh có một pháp trận vô cùng lớn, là do các đại tông môn cùng nhau luyện chế để bảo vệ đệ tử tông môn tới rèn luyện.

Luyên Băng nhìn pháp trận trong suốt kia, trực tiếp cho nó một kiếm. Nhưng pháp trận chỉ hơi chấn động, không hề suy suyển.

Trường Tê đi theo phía sau nó thấy thế liền đâm tới, pháp trận được ngưng kết bởi trăm vạn linh thạch thượng phẩm trong nháy mắt bị Trường Tê đâm đến nứt vỡ bốn năm phần.

Luyên Băng thấy trận bị phá, nhanh chóng chạy vào.

"Đại sư huynh?" Kỳ Lâm vẫn còn hỏi.

Lần này, Ngôn Tẫn rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng y vẫn không trả lời cậu mà chợt bay về hướng pháp trận bí cảnh.


Những người ở đây chưa hiểu tình huống đại sư huynh như thế nào đã nghe thấy tiếng kiếm minh cao vút! Một thanh thần binh dài khoảng ba thước màu xanh lá từ bên ngoài bay tới.

Mọi người tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

Trong mắt Luyên Băng lúc này chỉ có một mình chủ nhân, khi nó nhìn thấy Ngôn Tẫn, thanh âm kiếm minh lập tức càng lớn.

Như vui sướng, như kích động.

Nó nhanh chóng lao về phía y, chỉ là rõ ràng nên vui sướng, nhưng không hiểu vì sao thanh âm kia như đang nức nở.

Càng tới gần, tiếng kiếm thút thít càng dồn dập.

"...Luyên Băng." Ngôn Tẫn đón được Luyên Băng, cảm nhận được thân kiếm run rẩy, thanh âm y hơi khàn: "Đừng khóc, ta còn sống."

Rồi sau đó, đông đảo tu sĩ đuổi tới phía sau nhìn thấy một màn trước mắt.

Thần binh khảm đá quý xanh lá trên chuôi kia đang thân mật xoay vòng vòng bên người Ngôn Tẫn, tiếng kiếm minh tản ra vui sướng này không còn nghi ngờ gì nữa.

"Vậy mà, vậy mà là Ngôn Tẫn!!" Phong chủ Vạn Linh phong kinh hỉ đến mức nói không nên lời.

Hắn không ngờ chủ nhân của thần binh vậy mà là Ngôn Tẫn!

Ánh mắt vô thức quét đến một nơi, hắn đột nhiên "Ai?" một tiếng, sau đó nói: "Kia không phải Vị Chước sao?"

Đám người Thanh Hư đạo tôn theo bản năng nhìn về hướng phong chủ Vạn Linh phong nói, quả nhiên thấy được Đoạn Vị Chước đang đứng ở nơi rừng cây trống trải.

Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu.


(1) Hạo kiếp: Tai kiếp dồn dập, xảy ra với mật độ lớn, dày đặc


-----


Chộ ôi tui mê em bé Luyên Băng quá trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro