Chương 12. Đi tìm chủ nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Tê nổi giận.

Trường Tê chưa bao giờ tức giận, nhưng lúc này đây, thân kiếm của nó bị ngọn lửa âm lãnh vây kín.

Loại sát ý khủng bố đến ngập đầu khiến tất cả tu sĩ đều cảm nhận được rõ ràng, thậm chí tu sĩ thấp hơn Nguyên Anh kỳ không nhịn được bị dọa cho mềm nhũn. Các tu sĩ cấp cao cũng không tránh thoát, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Có thể thấy được cảm giác áp bách của thanh thần binh này mạnh tới trình độ nào.

Ngang ngửa với tu vi của đại năng Độ Kiếp đỉnh kỳ.

Các trưởng lão tu vi Hóa Thần kỳ của Vạn Kiếm sơn kia chỉ trong chớp mắt không đứng vững đã mất mạng, đủ thấy được thần binh này không hề giống bình thường.

"Thế nhưng lại có tận hai thanh thần binh." Phong chủ Vạn Linh phong không tin nổi.

Một thanh thần binh ra đời đã đủ khó khăn, đây còn hai thanh lận!

Phong chủ Tụ Luyện phong nhìn hai thanh thần binh linh khí nồng đậm lơ lửng trên không trung, ngữ khí ngưng trọng: "Chúng ta ít nhất phải đoạt được một thanh."

Nếu không địa vị Quy Nguyên tông sẽ bị đe dọa.

"Thật là vi diệu." Phong chủ Vạn Linh phong tấm tắc.

Phong chủ Tụ Luyện phong nhíu mày.

Tiếp đó hắn nghe thấy phong chủ Vạn Linh phong tiếp tục mở miệng: "Hai thanh thần binh này cùng xuất thế ở một nơi, khẳng định là có nguyên do gì đó... Ngươi nói xem, chúng có phải một đôi không?"

Phong chủ Tụ Luyện phong cứng đờ.

Phong chủ Vạn Linh phong tiếp tục hứng thú bừng bừng: "Ngươi không thấy vì thanh kiếm xuất hiện trước bị khi dễ nên kiếm trắng tuyết kia mới tức giận sao. Ha, ta đoán chúng nó chắc chắn là một đôi."

Phong chủ Tụ Luyện phong trầm mặc.

Phong chủ Vạn Linh phong chau mày: "Nhưng nếu thế thì tách chúng ra không ổn lắm. Trừ phi hai thanh thần binh đều nhận người Quy Nguyên tông chúng ta làm chủ."

Nhưng tỷ lệ xảy ra loại tình huống này cực kỳ bé nhỏ. Hiện tại có nhiều người nhìn chằm chằm hai thanh thần binh như vậy, bọn họ có thể nhân náo loạn cướp được một thanh đã là thiên đại vận khí.

"Đúng rồi, Vị Chước đâu?" Phong chủ Vạn Linh phong lúc này mới nhớ tới Đoạn Vị Chước không biết đi đâu.

Tầm mắt phong chủ Tụ Luyện phong còn đang nhìn chằm chằm vào thần binh không dám dời đi, đáp: "Không biết."

Phong chủ Vạn Linh phong tức khắc nhăn mày. Hắn nhìn khắp nơi, nhưng chung quanh quá nhiều người, căn bản không thấy rõ lắm.

Phong chủ Vạn Linh phong không khỏi có chút lo lắng. Chỉ hy vọng Đoạn Vị Chước có thể tự bảo vệ chính mình, đừng để bị người tông môn khác hoặc ma tu ám hại.

Dù cho Đoạn Vị Chước thiên phú dị bẩm, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ mới tới Kim Đan kỳ.


Mà lúc này, người Vạn Kiếm sơn đã bị hù chết.

Mắt thấy một đám trưởng lão ngã xuống, sắc mặt các tu sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ trắng bệch. Sợ rằng kẻ mất mạng tiếp theo chính là mình.

Trong số đó, biểu tình khó coi nhất là Đường Hạo.

Gã có thể cảm nhận được thanh kiếm lạnh băng kia vẫn còn đang chú ý tới mình, chân gã không nhịn được phát run.

Lăn lộn qua nhiều thế giới, giết nhiều đứa con của khí vận đến vậy, đã rất lâu rồi gã không cảm nhận được sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong.

【 Thần kiếm Hỗn Độn...】 Hệ thống cũng không ngờ mình lại xui xẻo như thế.

Vậy mà lại đụng phải thần Hỗn Độn!

【 Đi mau. 】0178 lạnh lùng nói với ký chủ.

Vừa rồi là nó tạo ra vòng bảo hộ cản lại kích thứ hai cho Đường Hạo, nhưng nếu kích thứ ba đánh đến, Đường Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nó chẳng thèm quan tâm tên ký chủ này, nhưng hiện tại gã tuyệt đối không thể chết.

Đường Hạo nghe hệ thống nhắc nhở mới tỉnh táo lại, gã cầm lấy truyền tống phù hệ thống cho, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tu sĩ Vạn Kiếm sơn còn lại đều phát ngốc. Bọn họ cắn chặt răng, cuối cùng đều bóp nát truyền tống phù, chạy.

Xem tình huống này, nếu bọn họ còn không chạy, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục của những vị trưởng lão Hóa Thần kỳ kia.

Các tu sĩ khác không khỏi mừng rỡ, bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi. Nhưng bởi vì vết xe đổ của Vạn Kiếm sơn, đông đảo tu sĩ không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể đứng phía xa xa nhìn lại, nghĩ đối sách.


Mà Luyên Băng được Trường Tê bảo hộ phía sau còn tưởng rằng những kẻ đó bị mình dọa chạy, hừ lạnh một tiếng.

Nghĩ thầm lần sau không có vận may như vậy đâu nha!

Nhưng giây tiếp theo, Luyên Băng dừng lại, bởi vì nó thấy một người.

Có một người đang đứng nơi sườn trái của ngọn núi tuyết bị xẻ đôi. Người nọ khoanh tay, tóc đen thúc quan, dung mạo tuyệt diễm, nhưng biểu cảm lại hờ hững vô tình.

Khí chất của hắn cô hàn băng lãnh, rất dễ nhận ra.

Luyên Băng nháy mắt liền nổi giận! Tiến lên muốn thọc hắn một cái!

Nhưng giây tiếp theo, nó lại ngây ngẩn cả người.

Nó bỗng nhiên nhớ tới, vì sao chủ nhân Trường Tê đã tới đón, chủ nhân mình lại không thấy đâu?

Chẳng lẽ là... Chủ nhân không cần nó nữa?

Luyên Băng tức khắc bất an, trong lòng vừa tủi thân vừa sợ hãi.


Trường Tê cũng đã thấy chủ nhân mình, nó theo bản năng muốn đến, nhưng nghĩ tới Luyên Băng, nó liền dừng lại.

Bởi vì nó cũng phát hiện chủ nhân Luyên Băng không ở đây.

Nó không biết chủ nhân Luyên Băng vì sao không xuất hiện, nhưng Luyên Băng chưa nhận chủ quả thực rất dễ gặp nguy hiểm, ví dụ như tình huống vừa rồi. Cho nên nó quyết định chờ sau khi Luyên Băng nhận chủ mới đi nhận chủ.


Đôi mắt Đoạn Vị Chước hơi động.

Hắn đã niệm kiếm quyết hai lần trong lòng, nhưng hắn cảm nhận được thanh kiếm bản mạng vận mệnh chú định cho hắn kia đang do do dự dự, không muốn tới.

Mày hắn dần dần nhíu lại.

Trong ánh mắt những người khác, thần binh tuyết sắc thỉnh thoảng hướng về phía Đoạn Vị Chước, nhưng lại dừng lại lui trở về.

Vẫn luôn ngập ngừng.

Trong lòng mọi người tức khắc căng thẳng.

Thần binh kia không phải đang coi trọng Đoạn Vị Chước, do dự xem có nên nhận chủ hay không đấy chứ?!

Người Quy Nguyên tông tất nhiên cực kỳ vui sướng.

Phong chủ Vạn Linh phong thậm chí còn triệu hồi ra kiếm bản mạng của mình, tính toán ngăn cản đám tu sĩ như hổ rình mồi, vừa lúc để Đoạn Vị Chước có thời gian thu hồi thần binh kia.


"Keng ——"

Đột nhiên, một tiếng kiếm minh vang lên.

Luyên Băng phóng lên cao, cảm nhận được phương hướng của chủ nhân, sau khi nhận biết được vị trí cụ thể liền biến thành một luồng sáng xanh vút về phía chân trời.

Chắc chắn là chủ nhân xảy ra chuyện gì mới không tới đón nó. Cho nên nó sẽ tự đi tìm chủ nhân!

Đám đông nhìn một thanh thần binh đột nhiên bỏ chạy, chưa kịp phản ứng lại, đến khi phục hồi tinh thần, sắc mặt đại biến vội vàng đuổi theo.

Chỉ có một nửa số tu sĩ vẫn ở nguyên tại chỗ, tính toán muốn đoạt thanh thần binh màu trắng còn lại.

Người Quy Nguyên tông nhẹ nhàng thở ra. Giảm bớt một nửa, dễ đối phó hơn nhiều.


Mà Trường Tê bên này đang nhìn nhìn chủ nhân. Theo lý thuyết, nó hẳn là muốn nhận chủ.

Nhưng...

Nó ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng, theo hướng Luyên Băng khi nãy mà lao đi.

Đoạn Vị Chước trầm mặc. Hắn cũng chậm rãi biến mất tại chỗ.

Những người khác thấy cả hai thanh thần binh đều chạy, lập tức nói: "Đuổi theo!"

Phong chủ Tụ Luyện phong nhanh chóng phát một truyền âm cho chưởng môn sư huynh, sau đó cũng lệnh cho mọi người đuổi theo.


Vì thế nên một lát sau, người trong năm thành thấy trên đầu mình đột nhiên xẹt qua một luồng thanh quang, ngay sau đó là một luồng bạch quang.

Tiếp theo chính là...

Tu sĩ nhiều không đếm nổi, hoặc ngự kiếm hoặc dùng pháp khí phi hành, theo sát phía sau.

"Đây... Đây là xảy ra chuyện gì?" Mọi người phía dưới ngờ nghệch hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro