Chương 22. Tuyệt không hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy vết thương trên tay Ngôn Tẫn không phải vết thương trí mạng, nhưng các sư đệ muội vẫn cảm thấy trước tiên nên đợi miệng vết thương của đại sư huynh khép lại sau đó mới tiếp tục lên đường. Mộ trưởng lão cũng có ý này, vì thế mọi người không lên đường ngay mà qua đêm tại chỗ.

Ở trong bí cảnh căn bản không phân biệt ngày đêm.

Lửa cháy bập bùng, mọi người đem gà đi nướng lại, hương vị sẽ ngon hơn, dù sao ăn lạnh cũng không tốt lắm.

Luyên Băng có chút không vui. Nhưng bởi vì chủ nhân đem ra, cho nên nó đành phải ủy ủy khuất khuất đồng ý.

Sau khi tỉnh lại, Dụ Sưởng thấy Ngôn Tẫn đang ngồi trước đống lửa nghỉ ngơi. Đôi mắt y thâm trầm, ánh lửa hắt lên sườn mặt Ngôn Tẫn có chút tăm tối, y tựa như đang đắm chìm bên trong một cảm xúc gì đó.

"Ngôn Tẫn." Dụ Sưởng gọi Ngôn Tẫn một tiếng.

Ngôn Tẫn nghiêng đầu qua. Y nhìn Dụ Sưởng chậm rãi đứng dậy, nhẹ hỏi: "Tỉnh rồi?"

Dụ Sưởng gật đầu. Hắn đã đi tới, nhìn gà nướng bên cạnh Ngôn Tẫn, không chút khách khí cầm lấy ăn. Ngôn Tẫn cũng không để tâm, tùy ý hắn.

"Cái kia, ngươi..." Dụ Sưởng vừa gặm đùi gà, vừa do do dự dự nhìn Ngôn Tẫn.

"Làm sao?"

"Không... Ta chỉ định nói là... Haiz, thôi."

Dụ Sưởng có chút ảo não.

Hắn thực ra muốn hỏi Ngôn Tẫn, hiện tại y và Đoạn Di thế nào?

Nhưng nghĩ đến việc Ngôn Tẫn mới vì Đoạn Di mà bị sư tôn y trách phạt, hiện tại nhắc đến chẳng phải gợi lại chuyện thương tâm của Ngôn Tẫn sao? Cuối cùng hắn vẫn nuốt xuống.

Ngôn Tẫn đại khái đoán được Dụ Sưởng muốn hỏi cái gì. Y cũng không rõ rốt cuộc Dụ Sưởng muốn hỏi vì xuất phát từ quan hệ với mình, hay chỉ đơn thuần muốn biết tin tức về Đoạn Di.

Nhưng hiện tại, y không muốn nhắc đến bất kỳ đề tài gì có liên quan đến Đoạn Di nữa. Dụ Sưởng không nói, y liền coi như không biết.

Bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút ngưng đọng.

Cho đến khi Dụ Sưởng ăn xong một cái đùi gà mới chậm rãi nhìn về phía Ngôn Tẫn, thở dài một cái: "Aiz."

Ngôn Tẫn vẫn không đáp lời.

Một lúc sau, Dụ Sưởng ho nhẹ một tiếng, dán sát vào Ngôn Tẫn: "Cái kia, Ngôn Tẫn."

"Ừm." Ngôn Tẫn nhìn về phía Dụ Sưởng.

Dụ Sưởng nhìn Ngôn Tẫn: "Ta hy vọng tương lai mặc kệ phát sinh chuyện gì, tình cảm của chúng ta vĩnh viễn kéo dài, không bị những chuyện khác ảnh hưởng."

Ngón tay Ngôn Tẫn hơi co lại, hồi lâu sau y mới mở miệng: "Được."

Dụ Sưởng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu như thế, hắn không cần phải lo lắng nữa! Hắn thật sự không muốn mất đi người bằng hữu này, bởi vì tri kỷ thật sự khó cầu.

Nghĩ vậy, hắn lại không khỏi nhớ đến Đoạn Di.

Năm đó, Dụ Sưởng có thể quen biết Ngôn Tẫn, cùng y tương giao cũng bởi hắn thường xuyên tới Quy Nguyên tông tìm Đoạn Di.

Chuyện này nói ra thì rất dài. Cha hắn thực ra là anh trai cùng cha cùng mẹ của cha Đoạn Di. Nhưng hơn một ngàn năm trước, tổ phụ ép cha hắn thành thân, cha hắn không chịu nên làm ầm ĩ một trận, bỏ nhà ra đi. Sau đó lăn lộn tới Ngự Tiêu cung, gặp con gái nhỏ của phong chủ Trầm Dương phong, cũng chính là mẹ hắn. Hai người tình đầu ý hợp, hợp tịch trở thành đạo lữ.

Hắn theo họ mẹ, bởi vì cha hắn cực kỳ chán ghét tổ phụ. Không riêng gì hắn, ngay cả cha hắn cũng đổi thành họ Dụ, đủ để thấy được cha hắn phẫn nộ cỡ nào.

Chẳng biết qua bao nhiêu năm sau, cha hắn đột nhiên nhớ ra, trời ơi mình bỏ nhà ra đi, nhưng em trai cùng mẹ cùng cha vẫn còn ở nhà mà!

Sau khi nghe ngóng, cha hắn mới biết em trai đã qua đời, chỉ để lại một con trai độc nhất là Đoạn Di. Nhưng người đã bị Lăng Vi kiếm tôn của Quy Nguyên tông bứng đi nhận làm đồ đệ.

Thế là đành phải bỏ xuống tâm tư, ngược lại ép nhi tử đáng thương của mình, cũng chính là Dụ Sưởng hắn, ngày ngày đến Quy Nguyên tông lôi kéo Đoạn Di làm quen.

Nhưng hắn đi đi về về nhiều lần như vậy, Đoạn Di lại chẳng có phản ứng gì. Đừng nói là nói chuyện, người ta còn chẳng thèm liếc mắt một cái. Thậm chí rất nhiều lúc Dụ Sưởng hoài nghi có phải mình đã trở thành người vô hình rồi không.

Tuy rằng có chút tức giận, nhưng ngẫm lại hai đứa nhỏ của cha hắn và thúc phụ hắn tuy là đường huynh đệ nhưng thật ra không khác gì thân huynh đệ. Hắn lớn tuổi hơn Đoạn Di, hắn là đại ca.

Vậy thì không cần phải chấp nhặt.

Chỉ là...

Dụ Sưởng nhìn Ngôn Tẫn đang an tĩnh sưởi ấm, do dự một chút vẫn nuốt trở lại, không mở miệng.

Thôi. Hắn không muốn vì một đệ đệ mà mất đi một bằng hữu tốt. Chuyện này trước tiên gạt sang một bên đã.

Đợi đến khi cảm tình của Ngôn Tẫn đối với Đoạn Di vơi đi một chút, hắn sẽ nói ra quan hệ của mình và Đoạn Di.

Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hắn và Ngôn Tẫn nhỉ?

*

Mấy canh giờ chậm rãi trôi qua.

Việc băng bó vết thương đúng là có tác dụng. Bởi vì dùng linh đan cao cấp chữa thương, trên tay cũng được thoa thuốc cẩn thận, chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, vết thương thấu xương trên tay Ngôn Tẫn gần như khép lại hẳn.

Ngôn Tẫn thử cử động bàn tay, sau đó nói với Mộ trưởng lão: "Con cảm thấy rất ổn, có thể đi rồi."

Mộ trưởng lão quan sát sắc mặt Ngôn Tẫn, thấy khí sắc quả thật không tồi mới gật đầu đồng ý.

Dụ Sưởng vẫn đồng hành cùng bọn họ. Dù sao thì ở nơi bí cảnh nguy hiểm này, hắn một thân một mình chỉ sợ sẽ gặp không ít phiền toái. Dụ Sưởng không ngốc, hắn có điên mới chọn độc hành.

Lần này hiển nhiên khác với lúc trước, các sư đệ muội đều theo sát phía sau Ngôn Tẫn như một đám tùy tùng nhỏ. Bao gồm cả Đoạn Ly.

Dụ Sưởng nhướng mày, nghĩ thầm nhãi nhép họ Đoạn này thế mà đã đổi tính rồi? Nhưng mà dù sao cũng thuận mắt hơn nhiều.

Đoàn người đi qua vài nơi trong bí cảnh. Gần như lần nào cũng sẽ đụng phải yêu thú Trúc Cơ hoặc Luyện Khí đỉnh kỳ các thứ, thu hoạch cũng kha khá. Tuy không phải linh thảo hay bảo vật cao giai nhưng vẫn rất hữu ích với đệ tử cấp thấp. Sau khi trở về tông môn, bọn họ coi như có thêm một món thu nhập nho nhỏ.

Nhưng Dụ Sưởng lại cảm thấy Ngôn Tẫn hình như đang tìm kiếm thứ gì.

Đã đồng hành hơn nửa tháng, Dụ Sưởng dán vào Ngôn Tẫn, nhỏ giọng hỏi y: "Ngươi đang tìm gì vậy?"

Dụ Sưởng nhận ra, Ngôn Tẫn cũng không thấy lạ. Ngược lại muộn như vậy hắn mới phát hiện khiến Ngôn Tẫn không khỏi cảm thấy buồn cười. Y cho rằng nhiều nhất một ngày Dụ Sưởng có thể phát giác, chẳng ngờ phải tới tận nửa tháng.

Ngôn Tẫn thở dài, đáp: "Ta đang tìm tuyết cốt thảo."

Dụ Sưởng trừng mắt: "Tuyết cốt thảo?! Nơi này có tuyết cốt thảo?!"

Ngôn Tẫn: "Ừm."

Nếu đã chọn đồng hành, vậy sẽ không lừa được, Ngôn Tẫn cũng không giấu.

Không nói dựa vào tính cách Dụ Sưởng sẽ không làm gì chen ngang, ngay cả khi hắn thật sự có tâm tư gì đó, Ngôn Tẫn cũng tự tin hắn không phải đối thủ của mình.

Dụ Sưởng suy tư, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Vì sư tôn ngươi?"

Ngôn Tẫn gật đầu.

Dụ Sưởng vỗ vỗ bả vai Ngôn Tẫn: "Ta hiểu rồi, chỉ là sợ rằng sẽ rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm đến mấy cũng phải đi." Ánh mắt Ngôn Tẫn kiên định.

Ngoại trừ công hiệu kéo dài năm trăm năm thọ nguyên, tuyết cốt thảo còn có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể, có thể đưa sư tôn y trở lại thời kỳ hai ngàn năm trăm năm thọ nguyên.

Ai cũng biết, đột phá thăng giai khi còn trẻ tương đương với hy vọng độ kiếp thành công càng lớn. Sư tôn y đã ba ngàn thọ nguyên, gần như vô duyên với đại đạo. Nhưng nếu trở lại trạng thái hai ngàn năm trăm năm thọ nguyên thì sẽ có thêm cơ hội.

Vì chút cơ hội này, y nguyện ý trả giá hết thảy!

Tuyệt không hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro