Chương 5. Đông Uyên bí cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Ngôn Tẫn thật sự chọc giận sư tôn y.

Nếu lúc trước, thời điểm Ngôn Tẫn trọng thương hôn mê, Thanh Hư đạo tôn vừa khẩn trương vừa đau lòng, thì lần này vừa thấy Ngôn Tẫn không còn gì trở ngại liền trực tiếp rời đi.

Có thể thấy được hắn tức giận không nhẹ.

Ngẫm lại xem, hắn có thể không tức giận sao?!

Hai ngày trước còn cực kỳ ngoan ngoãn nhận sai với hắn, làm cho Thanh Hư đạo tôn rất vui mừng.

Kết quả vừa quay người đi lại thành ra như vậy, có thể khiến hắn không bực bội ư?

"Cho ta ba viên hồi huyết đan." Trong điện chủ phong, Thanh Hư đạo tôn nói với phong chủ Đan phong.

Sắc mặt phong chủ Đan phong khẽ biến: "Sư huynh ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?"

Nguyên liệu làm ra hồi huyết đan cực kỳ sang quý, hơn nữa luyện chế lại không dễ. Hắn cũng chỉ mới luyện chế ra mười mấy viên thôi.

Thanh Hư đạo tôn trên thủ tọa trầm giọng nói: "Ta chuẩn bị để Ngôn Tẫn đi bí cảnh, lại sợ nó càng hãm càng sâu, tự hủy hoại bản thân."

Phong chủ Đan phong không nói một lời.

Chứ còn thế nào nữa.

"Ngươi chuẩn bị thêm chút đan dược, côn thương của nó vẫn chưa lành. Đông Uyên bí cảnh cũng không có gì quá nguy hiểm, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn." Tuy rằng sắc mặt Thanh Hư đạo tôn không quá đẹp, miệng lại vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Phong chủ Đan phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn thở dài: "Nhưng ta thấy Ngôn Tẫn này thật sự thích Vị Chước, cứ ngăn đón cũng không phải biện pháp."

Sắc mặt Thanh Hư đạo tôn lập tức đen sì.

Sao hắn lại không biết chứ?

Nếu không phải Ngôn Tẫn vẫn còn nằm trên giường dưỡng thương, hắn thật sự muốn cho y mấy cái bạt tai.

Đánh bao giờ tỉnh thì thôi.

Bỏ đi!

Thanh Hư đạo tôn lắc lắc đầu, đều là nghiệt nợ!

Có lẽ kiếp trước hắn đã gây ra chuyện gì cùng hung cực ác nên kiếp này mới gặp phải đồ đệ không biết cố gắng như vậy!


*


Lần này Ngôn Tẫn nằm trên giường mấy ngày trời.

Mọi người cho rằng bởi vì y trọng thương chưa lành lại dầm mưa. Nhưng chỉ có Ngôn Tẫn hiểu, đây là y đang chịu phản phệ của lời thề tâm ma.

Dù cho kiếp trước y đã là đỉnh Hóa Thần, song thân thể hiện tại chỉ mới ở Kim Đan kỳ, cho nên phải chịu phản phệ rất lớn.

Nhưng Ngôn Tẫn cũng không để tâm, còn tìm cớ đánh bay ý định kiểm tra thần hồn y của sư tôn, giấu nhẹm chuyện này.

Làn khói mỏng tỏa ra từ chén trà bên cạnh. Ngôn Tẫn đưa tay, nhấp một ngụm.

Hầu như mấy ngày nay y đều như vậy, vừa uống trà vừa an tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Đối với người khác, có lẽ chuyện này hơi chút tẻ nhạt, nhưng đối với Ngôn Tẫn mà nói, đây chính là cảnh tượng mà kiếp trước y khao khát được nhìn thấy vô số lần trong giấc mộng.

Chỉ cần yên lặng ngắm nhìn như vậy cũng vô cùng tốt rồi.


"Ngôn Tẫn." Đúng lúc này, một thanh âm vọng tới. Là truyền âm thuật của sư tôn. "Tới chủ điện". Thanh Hư đạo tôn nói xong câu đó, âm thanh biến mất.

Ngôn Tẫn hơi ngẩn người.

Y chẳng buồn suy nghĩ xem sư tôn tìm mình làm gì, lập tức buông tách trà, biến mất khỏi động phủ.


Đến khi tới chủ điện, Ngôn Tẫn mới phát hiện ngoại trừ y còn có vài vị phong chủ và trưởng lão.

Ngôn Tẫn hành lễ.

Thanh Hư đạo tôn ngồi trên thủ tọa nhìn Ngôn Tẫn, nghiêm túc nói:

"Ngôn Tẫn, Đông Uyên bí cảnh đã mở, con đưa Kỳ Lâm và hơn mười vị sư đệ đi theo Mộ trưởng lão tới bí cảnh rèn luyện."

Ngôn Tẫn chắp tay: "Vâng ạ."

Trước khi đi, Ngôn Tẫn cũng đã nghĩ tới sư tôn hẳn là muốn nói chuyện này, cho nên hiện tại nghe được cũng không ngoài ý muốn.

Thanh Hư đạo tôn thấy Ngôn Tẫn không quậy không nháo, trong lòng lập tức dễ chịu.

Hắn tiếp tục: "Tự chăm sóc bản thân và các sư đệ của con, lần này chỉ là rèn luyện, cố gắng đừng phát sinh xung đột gì, bình an trở về."

Dù sao thì tuy nói Đông Uyên bí cảnh không quá nguy hiểm nhưng cũng chẳng phải rất an toàn. Thiên tài đôi khi không gặp họa ở nơi bí cảnh nguy cơ tứ phía, mà lại sa lầy ở chính những bí cảnh nhìn qua không có gì uy hiếp.

Quá thả lỏng và khinh địch sẽ phải trả giá đắt.

Ngôn Tẫn nhẹ giọng đáp: "Vâng ạ."

Y nhớ rõ bí cảnh lần này. Trong kiếp trước, tổng cộng bốn vị sư đệ mất mạng. Một nhóm sư đệ có căn cơ không tránh khỏi trọng thương, ngay cả Mộ trưởng lão cũng không may mắn thoát nạn.

Chỉ là lúc này, Ngôn Tẫn sẽ không để họ xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này nữa.

Y sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.

Kiếp trước, bởi vì bọn họ lơi là đề phòng, lại thêm tán tu hèn hạ đánh lén nên mới dẫn tới tình huống bi thảm kia.

Lần này chỉ cần phòng bị cẩn thận thì nhất định sẽ không có chuyện gì.

"Được rồi, nếu như thế, hiện tại con lập tức khởi hành đi." Thanh Hư đạo tôn nói.

Ngôn Tẫn ngơ ngác.

Y không ngờ sư tôn vừa gọi mình đến đã bảo mình xuất phát, không cho y thời gian chuẩn bị.

"Sao thế? Có dị nghị?" Thanh Hư đạo tôn cười lạnh.

"... Dạ không." Ngôn Tẫn khẽ đáp, "Vâng, sư tôn."

Lúc này Thanh Hư đạo tôn mới thoáng vừa lòng.

Hắn đúng là muốn Ngôn Tẫn trở tay không kịp, không có thời gian tới Bình Cơ phong tạm biệt Đoạn Vị Chước. Hắn cảm thấy hai người bọn họ càng ít tiếp xúc bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Thanh Hư đạo tôn ném cho Ngôn Tẫn một chiếc nhẫn trữ vật: "Bên trong là đan dược chữa thương ta chuẩn bị cho con, nếu cảm thấy thân thể không thoải mái có thể ăn một viên để giảm bớt, nhưng nhớ không được tham nhiều."

Ngôn Tẫn chậm rãi nắm chặt nhẫn trữ vật, gật gật đầu.

Thanh Hư đạo tôn gật đầu: "Đi đi."

Ngôn Tẫn chắp tay hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Ngôn Tẫn, Thanh Hư đạo tôn không nhịn được thở dài. Chỉ hy vọng sau khi trở về từ bí cảnh, Ngôn Tẫn có thể phai nhạt đi chấp niệm với Đoạn Vị Chước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro