Chương 120 Sư tử con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120: Sư tử con

Editor: Trúc Dạ Ngọc

19/4/23

======================

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên có rất nhiều người đi tới công viên giải trí.

Chỉ riêng người từ tàu điện ngầm đi ra đã nối dài không dứt, có mấy lần Đường Lê cùng Tề Diệp suýt nữa bị đám người phân tán đi.

Xem như cô cũng có chút quen thuộc đối với con đường này, tuy rằng cô chưa từng đi chơi ở công viên, nhưng nói thế nào thì nói cô cũng là người Nam Thành, cũng ít nhiều lượn qua đây vài lần, cũng nhận ra đường.

Nhưng Tề Diệp thì khác, anh chuyến từ Hoài Hà đến đây cũng chỉ khoảng hai tháng, không quen đường rất dễ bị lạc.

Vì vậy trên đường đi, cô nắm chặt lấy lấy anh sợ bị mất.

Tề Diệp một tay cầm ô, tùy ý để Đường Lê dắt mình đến cổng soát vé của công viên.

Trước khi đến đây, anh ít nhiều cũng có chút tò mò nên lên mạng xem ảnh.

Tuy nhiên, khung cảnh trong bức ảnh không mang lại được cảm giác rung động như những gì anh trực tiếp nhìn thấy.

Thiếu niên ngước mắt lên, còn chưa đi vào đã có thể đại khái nhìn thấy các loại thiết bị giải trí bên trong.

Cách nơi họ đứng không xa, truyền đến từng đợt tiếng hét chói tai của những hành khách đi tàu lượn siêu tốc, âm thanh của những con ngựa gỗ nhẹ nhàng chậm rãi xoay tròn theo âm nhạc.

Ngoài ra còn có đài phun nước, hồ bơi, khinh khí cầu, ruy băng.. những thứ đầy màu sắc và sôi động không thể nhìn thấy được khác.

Tề Diệp chớp chớp mắt, khi nghe được người phía trước đang thúc giục mình qua cửa soát vé, lúc này anh mới lững thững đi theo.

Ở đây rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Anh đột nhiên căng thẳng vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Dường như anh đang lạc lõng với tất cả mọi thứ xung quanh.

Tề Diệp dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, có đôi khi ra ngoài thì đều chọn chỗ ít người hẻo lánh hoặc đến thư viện đọc sách.

Nơi như thế này làm cho anh cảm thấy xa lạ. Không phải chán ghét,trong lòng anh còn cảm thấy mới lạ, thậm chí thích nó.

Có lẽ là do chưa thích ứng kịp nên anh cảm thấy hơi bất an.

"Có chuyện gì vậy? Từ lúc soát vé về, hình như anh vẫn luôn tức giận."

Đường Lê vừa nói vừa đưa que kem dâu tây vừa được mua về cho Tề Diệp, còn không quên dặn dò.

"Đúng rồi, bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt vì đi ra ngoài chơi nên thứ này chỉ được ăn một lần thôi đấy. Răng của anh tuy rằng không còn đau nhưng nếu cố ăn lắm thì cũng có ngày rụng hết cả hàm mất."

Thực ra rất lâu rồi, thiếu niên không được ăn kem. Trong lòng vốn còn lo lắng nhưng đúng khẩu vị của anh nên cũng được an ủi đôi chút.

Anh đưa lại gần miệng rồi cắn một miếng nhỏ, hương vị lạnh lẽo rất có tác dụng làm giải nhiệt.

"...Đường Lê, chúng ta đi đâu trước?"

Trong miệng Đường Lê đang ngậm cây kẹo mút, làm một bên má của cô phồng lên, giống như một con hamster nhỏ.

Nghe Tề Diệp hỏi xong, cô mở màn hình di động ra, giơ trước mặt anh để anh thấy được rõ ràng.

"Các mục được khoanh tròn là tôi đã mua, anh muốn chơi cái gì trước cũng được. Nào, anh chọn đi."

Tề Diệp sửng sốt, cúi đầu nhìn về những vòng tròn màu đỏ chi chít trên màn hình di động.

Trên cơ bản, mọi hạng mục phía trên cô đều đã mua.

Nhiều như vậy, làm sao bọn họ có thể chơi hết được trong một ngày đây?

Anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó cắn môi trong trạng thái mông lung rồi mở miệng.

"Tôi, những trò này tôi đều chưa từng chơi. Hay là vậy đi, chúng ta trò nào gần đây nhất thì chúng ta qua đó đi, được không?"

"Được, cũng có thể."

Đầu lưỡi Đường Lê giật giật làm cây kẹo trong miệng lật sang bên ngược lại.

"Để xem nào, hiện tại chúng ta đang ở cửa bắc, gần với chúng ta nhất chính là..."

Cô híp híp mắt, nhìn thoáng qua biểu tượng, sau đó ngước mắt nhìn về phía quầy bắn bóng vào bóng phía đối diện.

Trò này khá phổ biến trong các công viên giải trí, luật chơi cơ bản là làm vỡ càng nhiều bóng giải thưởng càng cao.

Cô khá là hứng thú với những trò như thế này. Cô vốn được coi như con trai mà được nuôi dưỡng từ nhỏ, đối với mấy trò như bắn súng chơi bóng cái gì cô cũng thích.

Nhưng cô hứng thú với cái gì không đồng nghĩa Tề Diệp cũng sẽ thích. Lá gan của anh nhỏ như vậy, một tiếng sét cũng có thể dọa anh sợ, càng đừng nói đến việc để cho anh cầm nỏ bắn cái thể loại này.

Đang lúc cô có suy nghĩ như vậy, vừa chuẩn bị thu hồi tầm mắt tiếp tục tìm trò khác, không ngờ Tề Diệp lại nhẹ nhàng túm lấy góc áo của cô.

"Em, không chơi trò đó sao?"

"Cái gì?"

Vành tai thiếu niên có chút đỏ, không biết tại sao lại đột nhiên ngượng ngùng.

Anh khẽ nhúc nhích, đưa tay chỉ về nơi bắn bóng.

"Không phải đó là nơi gần nhất sao? Chẳng lẽ em không muốn chơi nó?"

"Tôi thì thế nào cũng được. Chủ yếu là anh đó. Âm thanh phát ra của loại nỏ này tương đối lớn, khi bóng bay vỡ cũng tạo nên tiếng nổ. Ngay cả sấm sét anh cũng sợ, đương nhiên tự động pass cái này."

Cô vừa nói vừa lướt xuống, cô muốn tìm cái gì đó thích hợp với anh.

Tề Diệp trầm mặc trong chớp mắt, nhẹ giọng mở miệng.

"...... tôi không sợ. "

"Tôi muốn chơi."

Lần này đến lượt Đường Lê kinh ngạc, cô dùng một loại ánh mắt như thấy quỷ mà nhìn qua.

"Anh muốn chơi thật hả?" Có chắc không? Đến lúc đó nếu thấy hối hận cũng đừng trách tôi. "

Anh mím môi mỏng, nghiêm túc gật đầu với Đường Lê, khẳng định chắc nịch.

"Tôi không nhát gan như vậy, sở dĩ tôi sợ sấm sét là bởi vì..."

"Dù sao loại này đối với tôi mà nói cũng không tính là cái gì."

Thật ra khi còn bé anh không có sợ sấm sét. Chỉ là trong một lần ở nhà một mình, bên ngoài đột nhiên xuất hiện giông bão. Mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét nổ vang trời, điện bị cắt hết, trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy chút ánh sáng gì.

Anh vốn sợ bóng tối, cho nên từ đó mỗi lần có sấm sét khiến anh dần dần bắt đầu sợ hãi, giống như tiếng sấm kia chính là điềm báo hắc ám đến, anh sẽ không khỏi hoảng hốt.

Tuy nhiên những điều này Tề Diệp không nói cho Đường Lê, anh cảm thấy quá mất mặt.

Đường Lê thấy thiếu niên không giống như đang mạnh mồm, mặc dù đối với việc này vẫn bán tín bán nghi, nhưng cô vẫn không có biện pháp với đối phương.

"Ok, được thôi. tôi sẽ đưa anh qua. "

So với các gian trò chơi khác, người chơi bóng bay ở phía đó tương đối ít.

Lúc bọn Đường Lê đi qua, ông chủ nơi đó còn đang phe phẩy quạt nan tựa vào trên ghế mà ngủ gật. Khi mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng người, lúc này mới tỉnh táo lại.

Cô đưa cho ông chủ xem thông báo thanh toán thành công hạng mục, sau khi kiểm tra, ông mới đứng dậy cầm nỏ gỗ cho bọn họ.

"Chỉ có hai người đúng không?''

"Tôi nói trước, phần thanh toán kia chỉ được áp dụng cho 10 lượt đầu, sau khi hết còn muốn chơi tiếp thì phải quét mã QR trả thêm tiền."

Ông vừa nói vừa đưa nỏ gỗ đã được lắp tên xong đưa cho bọn Đường Lê

"Nếu trúng từ năm phát trở lên tám phát trở xuống có thể chọn bất kỳ một con gấu bông nhỏ nào ở ba hàng phía dưới, trúng chín phát có thể chọn một con gấu bông cỡ trung bình, toàn bộ trên cùng tùy tiện chọn một con."

Quy tắc của trò chơi này cũng giống như loại quy tắc chơi ném phi tiêu vào bóng bay, chỉ là trò này phải đứng cách xa hơn một chút, khoảng cách giữa các quả bóng cũng phải rộng hơn một chút.

Đối với người bình thường mà nói muốn bắn trúng năm cái kỳ thật ra cũng hơi khó chứ đừng nói bắn trúng tám cái trở lên.

Đường Lê cân nhắc trọng lượng của cái nỏ gỗ này, nhặt một cái tương đối nhẹ một chút đưa cho Tề Diệp.

"Anh đừng quá căng thẳng, muốn chơi thế nào thì chơi. Nếu mười phát không đủ thì mua thêm lượt. "

Cô thường nói chuyện như vậy, không có quan trọng về tiền bạc. Nhưng vào tai người ngoài thành giọng điệu của tên nhà giàu mới nổi nào đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Đường Lê không cảm thấy chính mình có cái gì, lại còn bày ra một bộ dáng "ai gia không thiếu tiền".

Tề Diệp vốn có chút lo lắng, bởi vì lúc trước anh cũng chưa từng chơi qua.

Nghe được lời này của Đường Lê thì không nhịn được cong môi nở nụ cười.

"Được, tôi sẽ không...."

Anh nhẹ giọng nói như vậy, cầm cái nỏ gỗ kia đi theo ông chủ đến phạm vi bắn gần nhất theo quy định.

Khoảng 20 mét.

Bóng bay cách nhau nửa mét được gắn trên một bức tường, trái phải không nhiều không ít cũng vừa vặn mười cái.

Tề Diệp chưa từng chơi loại trò chơi bắn súng này, nhưng trên lý thuyết không khác nhiều so với khi còn bé chơi súng cao su.

Bởi vì rất muốn thắng giải thưởng, cho dù anh rất tự tin, nhưng mà cân nhắc đến các loại nhân tố lực ngồi phía sau. Cho nên với phát đầu tiên, Tề Diệp vẫn rất thận trọng, 3 phút ngắm trôi qua, vẫn giơ không nhúc nhích.

Mùa hè trời nóng, nếu không có người thì ông chủ có thể ngồi vào trong hóng mát.

Thế nhưng lúc này bởi vì phải trông cho Tề Diệp, sợ anh vi phạm quy định gì đó, cho nên phải ở bên cạnh anh.

Ông thấy thiếu niên vẫn giơ lên cũng không có động tĩnh gì, tay lắc quạt bồ ngừng lại, cau mày có chút không kiên nhẫn mở miệng thúc giục.

"Tiểu lão đệ, cậu rốt cuộc là bắn hay không bắn, cái này đều..."

"Phụt", khi ông vừa nói được một nửa thì âm thanh chợt vang lên.

Thiếu niên híp mắt bóp cò, sau đó "bang" một tiếng, quả bóng bay trên bìa cứng cũng theo đó nổ tung.

"...... thì ra là biết chơi, vậy cậu còn ở chỗ này đứng tạo dáng làm cái gì? Lãng phí thời gian của tôi. "

Ông chủ sửng sốt một chút, sau đó buồn bực chửi bới một câu như vậy.

"Xin lỗi, trước đây cháu chưa từng chơi qua, cho nên lần đầu tiên hơi thận trọng một chút."

Tề Diệp ngoài miệng nói như vậy, còn không đợi ông chủ đáp lại, tiếng "bang bang bang bang" lại liên tiếp vang lên.

Mỗi phát đều trúng một quả bóng bay.

Không chỉ có chủ quán bị tư thế thuần thục này của thiếu niên làm cho mơ hồ, ngay cả Đường Lê đang đứng vểnh chân cắn hạt dưa cách đó không xa cũng bị hành động này của anh làm cho sợ hãi.

"Xạo hả, không phải cậu vừa nói với tôi là chưa từng chơi qua sao?"

"Vừa rồi là không, hiện tại đã biết."

Ánh nắng mùa hè chiếu rực rỡ, thiếu niên cứ như vậy một tay cầm nỏ gỗ đứng thẳng tắp như cây tùng cây bách ở đó.

Làn da cậu rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời có thể thấy rất rõ ràng các mạch máu màu xanh.

Đường Lê hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt lăng liệt như vậy của anh. Giữa hai hàng lông mày lương bạc đạm mạc, đôi môi mỏng của anh mím lại, gió phe phẩy đám tóc mái trên trán của anh, làm lộ ra đôi mắt màu đen không có chút cảm xúc gì.

Sau khi viên đạn cuối cùng phá vỡ quả bóng cuối cùng trên tấm bìa, thiếu niên mới chậm rãi thở dài một hơi, trả lại nỏ gỗ cho ông chủ quán đang giật mình sửng sốt.

Vừa rồi sự chú ý của Tề Diệp vẫn luôn tập trung ở trên bảng bóng bay kia, lúc này mới cảm giác được tầm mắt Đường Lê đang nhìn qua phía đối diện.

Một giây trước vẻ mặt còn lạnh lùng giống như tên sát thủ thiếu niên, lúc này đối diện với tầm mắt Đường Lê, tai sau đỏ lên, ngượng ngùng.

"Dáng vẻ vừa rồi khi tôi cầm nỏ có được không? Nó khó coi lắm sao?"

Anh nói xong đưa tay nhẹ nhàng nhéo ngón tay Đường Lê, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm.

"Đây là lần đầu tiên tôi chơi cái này, có thể chơi không chuẩn lắm, em đừng cười tôi."

Nếu không phải bởi vì Đường Lê biết tính tình Tề Diệp, có thể cô đã cho rằng đối phương đang cố ý nói lời này versailles mình.

(versailles: từ lóng trong tiếng Trung, có nghĩa "sự khoe khoang khiêm tốn", "tự sướng".)

"Không, tôi cũng kinh ngạc như ông chủ, nên không kịp phản ứng. Anh chơi rất tốt, nếu là lần đầu tiên tôi chơi cũng chỉ là trúng tám phát mà thôi. "

Đường Lê vừa nói vừa nhìn thoáng qua trên bảng, một quả bóng bay cũng không còn, xác định mười phát ăn cả mười, cô vẫn có chút hoảng hốt

"Có thể được, tôi còn xem thường anh, còn tưởng rằng anh không bắn trúng, nghĩ rằng lát nữa tôi đổi với anh."

"Không có gì, bởi vì khi còn bé tôi từng chơi súng cao su, hai trò này cũng không khác nhau là bao, đều bắn trúng mục tiêu mà thôi. Nếu là em, chắc chắn sẽ nhanh và chính xác hơn tôi."

Lúc chưa quen Tề Diệp, Đường Lê còn cho rằng anh là cái loại trầm mặc ít nói, cả người mọc đầy gai nhọn. Hôm nay xem như cô cũng đã phát hiện người này song tiêu lợi hại. Khi giao tiếp với người thích và không thích, hai thái độ hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Nói tóm lại là không dễ ở chung.

Cô cũng thuận miệng đáp lại, đối lại với câu khen đến trời xanh của anh. Dù sao cô cũng có chút hưởng thụ.

Cô cúi mặt nghe một tràng lời khen có cánh, theo bản năng véo vành tai anh. Tề Diệp ngay lập tức đỏ mặt.

Hơi thở hơi loạn một chút, anh vội vàng nắm lấy tay cô.

"Đã nói rồi, ở bên ngoài em, em đừng đụng vào chỗ đó..."

Đường Lê biết đây là chỗ mẫn cảm của anh.

Nhưng vừa rồi anh thật sự quá đáng yêu, cô không nhịn được liền đưa tay ra.

Tề Diệp chậm lại trong chốc lát, chú ý thấy ông chủ bên kia đã đặt nỏ gỗ xong, dùng ánh mắt thúc giục bọn họ đi qua.

"Đi, chúng ta đi lấy giải thưởng."

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm tay Đường Lê, ánh mắt rất sáng, nhanh chóng đi về phía bên kia.

Từ khi Tề Diệp muốn chơi trò chơi này, Đường Lê liền cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường anh đối với đồ ăn đồ chơi không có hứng thú gì quá lớn.

Lúc trước cũng vậy, hỏi anh muốn cái gì, muốn ăn cái gì muốn đi đâu, cho tới bây giờ anh đều nói đều gì cũng được, hoặc là nghe lời cô.

Đây là lần đầu tiên trong một tình huống anh có ý định mạnh mẽ muốn làm gì như ngày hôm nay.

Khi nghe Tề Diệp nói muốn đi lấy giải thưởng, Đường Lê lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

"Cho nên anh muốn chơi trò chơi này không phải đơn thuần muốn chơi, mà là nhìn trúng búp bê ở nơi này?"

Đường Lê thấy thiếu niên đỏ mặt gật đầu.

Cô dừng một chút, khoanh tay nhìn về phía các loại búp bê đối diện.

"Anh muốn cái nào?"

Tề Diệp không nhìn con búp bê đối diện.

Lúc ông chủ mở miệng hỏi, anh nhìn thẳng vào Đường Lê nhẹ giọng nói.

"Tôi muốn con sư tử nhỏ dưới cùng."

Ông chủ vốn tưởng rằng Tề Diệp sẽ chọn loại búp bê lớn ở trên cùng, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần bị chảy máu.

Không ngờ cuối cùng đối phương lại chọn đồ nhỏ nhất.

"Cậu có chắc không? Nó nhỏ nhất, chỉ cần bắn trúng năm phát là có thể lấy được, không đáng giá lắm. "

"Vâng, cháu muốn nó."

Tề Diệp nói đến đây yết hầu cuồn cuộn, tầm mắt mờ ẩn rơi trên người người bên cạnh.

"Chỉ cần cái đó."

Người đàn ông không lưu ý tới tầm mắt Tề Diệp, trong lòng ông thấy vui vẻ không chịu nổi, cảm thấy mình gặp phải một món hời.

Đắt tiền không chọn, chọn rẻ nhất.

Đường Lê nghe thiếu niên nói xong, theo bản năng rũ mắt nhìn con búp bê sư tử nhỏ kia, lúc trước bởi vì nó ở dưới cùng cho nên không chú ý nhiều.

Lúc này thoáng nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho cô dừng lại.

Ánh mắt của tiểu sư tử kia trừng hình bán nguyệt, bên trong còn có hình lửa giận, bộ dáng rất hung dữ.

Nhưng nó có kích thước nhỏ bằng hai bàn tay. Mặc dù bộ dáng nhìn hung ác như thế nào, cũng không hiểu sao lộ ra chút tinh nghịch quỷ dị.

Đường Lê cau mày nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, luôn cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào đó, rất là quen mắt.

Ông chủ ở một bên cũng cảm thấy được, nhìn bộ dáng sư tử nhỏ trừng mắt, lại liếc mắt nhìn thiếu niên khoanh tay khẽ nhíu mày.

"Âyy, bộ dáng của nó rất giống cậu nha."

"......?"

Đường Lê còn chưa kịp phản ứng lại từ những lời này, Tề Diệp không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Cô nghe được tiếng cười sau đó ngước mắt nhìn qua, nhìn khóe môi thiếu niên nhếch lên, lập tức phục hồi tinh thần lại.

"Mẹ kiếp, mệt cho ông đây cưng chiều anh như vậy, hóa ra trong mắt anh hình tượng tôi là thế này?"

Đường Lê tức giận cười, cũng mặc kệ xung quanh có ai hay không, đưa tay chạm vào thắt lưng anh.

Tề Diệp sợ ngứa, nếu hơi nhẹ nhàng chạm vào anh, nhất là vị trí trên thắt lưng, anh sẽ ngứa đến không chịu nổi.

"Đừng, đừng ha ha ha, ngứa."

Anh vội vàng bắt lấy tay Đường Lê, mềm nhũn thanh âm xin tha thứ.

"Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy nó rất đáng yêu, hơn nữa còn là sư tử, hơn nữa hình tượng và khí chất của em đều rất phù hợp."

Chủ yếu là vừa dữ vừa ngoan.

Nhìn thấy lòng người ngứa ngáy.

Lời sau Tề Diệp không nói, thấy Đường Lê còn đang tức giận, cũng không bận tâm đến mặt mũi nữa.

Ôm eo cô dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chủ, cúi đầu trấn an hôn khóe mắt cô.

Đường Lê không nghĩ tới thiếu niên vừa rồi ở trên tàu điện ngầm còn xấu hổ đến không dám tới gần mình, lúc này lá gan lại đột nhiên trở nên lớn như vậy.

Anh chủ động như vậy, ngược lại cô ngượng ngùng.

Chóp tai Đường Lê đỏ lên một chút, lúc vừa chuẩn bị đưa tay ôm lấy anh.

Dư quang của cô thoáng nhìn thấy người đàn ông đang cầm con búp bê sư tử đối diện, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào khách hàng của mình

Tề Diệp cũng cảm giác được tầm mắt của người nọ, vừa rồi trấn an Đường Lê là một chuyện, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy lại là một chuyện khác.

Da mặt anh mỏng manh, chủ động trước mặt người khác hôn Đường Lê đã xem như lấy ra dũng khí rất lớn rồi.

Hiện tại bị người ta nhìn như vậy, Tề Diệp xấu hổ đến mức muốn vùi đầu trốn vào cổ Đường Lê.

Đường Lê nhìn thấy anh thật vất vả chủ động một lần, lại xấu hổ rụt trở về.

cô thở dài, nhẹ nhàng sờ sờ cổ anh giống như một con mèo, vừa muốn mở miệng dỗ dành anh vài câu, Đường Lê phát hiện ông chủ kia còn đang ở tại chỗ, duy trì vẻ mặt khiếp sợ giống như vừa rồi mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Đối với Tề Diệp Đường Lê coi như có kiên nhẫn, cô nhìn đối phương vẫn không thu liễm ánh mắt, máu vừa dồn lên, trực tiếp rống to.

"Này! Ông đang nhìn cái gì vậy? Chưa bao giờ thấy hai người yêu đương à!"

"......"

Tôi đã gặp.

Nhưng chưa bao giờ thấy ai kiêu ngạo như này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro