Chương 119 Làm phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119 Chuồn chuồn điểm nước 😁

Editor Trúc Dạ Ngọc

10/4/23

--------------------------------------------------------

Rõ ràng chỉ cần năm đến sáu phút nữa qua hai trạm cuối là đến đích, thế nhưng Đường Lê lại cảm thấy chút thời gian này thật là khó chịu.

Nhất là khi nhìn thấy thiếu niên bên cạnh cong cong khóe môi, tầm mắt cũng thỉnh thoảng mờ mờ nhìn về phía vai của cô.

D...M

Đừng tưởng ông đây không biết ánh mắt này của anh là có ý gì!

Nhìn một lần là đủ c m n rồi, c m n anh còn muốn xem!

Đường Lê không còn tâm tình chơi game, sau khi cô bỏ điện thoại vào túi vẫn để ý vị trí cổ áo của mình.

Mặc dù cổ áo của cô không mở lớn, để thực nhìn rõ bên trong cần phải kéo cổ áo ra, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Dường như ánh nhìn của Tề Diệp có thể nhìn xuyên thấu bên trong đó.

Một lần còn tốt, sau hai ba lần cô chịu không nổi.

"Không được phép nhìn! Nếu còn nhìn tiếp..."

Nếu đổi lại người khác thì vế sau sẽ là " móc mắt mày ra" hoặc là "ăn đập".

Nhưng đối phương lại là Tề Diệp, nói nặng không được, cô không dám nói gì nặng lời để anh bị dọa sợ.

Đến lúc đó, người xui xẻo vẫn là cô, người phải đi dỗ cũng chính là cô.

Nghĩ tới đây, Đường Lê tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ khoanh tay nghiêng người đưa lưng không muốn nhìn anh lấy một cái.

Thế nhưng Đường Lê không ngó ngàng gì Tề Diệp, không có nghĩa là Tề Diệp không nhìn đến cô.

Anh thấy cô tức giận lại không thể làm gì cô, chỉ đành giả vờ làm ngơ, tuy nhiên khóe môi lại cong lên càng sâu.

Tề Diệp ngồi bên cạnh Đường Lê, hơi liếc mắt lên là có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng lấp ló sau lớp tóc của cô.

"A Đường"

Nghe được người phía sau đột nhiên nhẹ giọng gọi cô một tiếng, hàng mi Đường Lê khẽ động, cô cho rằng anh hy vọng mình quay qua.

Cô khẽ liếc nhìn về phía sau, nhưng vẫn đưa lưng về phía anh mà ngồi không nhúc nhích.

"Làm gì?"

Tề Diệp biết cô vẫn còn xấu hổ bởi vì chuyện vừa rồi, trong chốc lát giọng điệu mất đi sự kiên nhẫn.

Anh cũng không thèm để ý, tiến lại gần về phía cô hơn một chút.

"Sợi dây cột tóc tôi mua cho em hôm trước có mang theo không? Trong công viên giải trí có rất nhiều người, sau khi đi dạo một vòng sẽ rất nóng, đến lúc đó tôi sẽ buộc tóc cho em."

Chỉ là anh vẫn không xua tan đi được hình ảnh chiếc áo trong nhỏ màu dâu tây trong đầu mình, lúc này anh mới nhớ đến sợi dây buộc tóc kia.

Đường Lê vốn sợ mọi người xung quanh chê cười cho nên ngày thường đi học cô cũng ít dùng đến nó

Hôm nay đi ra ngoài không sợ gặp người quen nên cô không cảm thấy phiền khi dùng đến nó.

Tề Diệp không nói đến còn tốt, khi vừa nhắc đến sợi dây kia, cô cũng nhớ đến áo trong màu hồng phấn của mình.

Cô tức giận quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Tề Diệp một cái, định hỏi anh có phải cố ý hay không, sợ cả hai không có chủ đề nào để nói với nhau hay sao ấy.

Dường như anh đã sớm đoán được cô sẽ hiểu lầm, anh cúi đầu xuống hôn lên gò má cô.

"Tôi không có cố ý, cũng không có ý cười em. Thực sự, tôi cảm thấy rất dễ thương. Tôi thích nó rất nhiều, tôi thích dâu tây, tôi càng thích em hơn."

"Hai điều này cộng lại cùng một chỗ, tôi làm sao có sức chống cự, cho nên mới không nhịn được mà nhìn thêm vài lần."

Phỏng chừng lúc này Đường Lê cũng đang cảm thấy xấu hổ. Nhìn cô trong bộ dáng như vậy, hiện tại anh cũng không còn thẹn thùng như lúc trước.

Ngữ khí vừa mềm vừa nhẹ, anh còn to gan hôn lên mái tóc của cô.

"Em đừng tức giận, nếu không thích thì lần sau tôi.."

Nói đến đây Tề Diệp chợt dừng lại.

Đường Lê vừa được nịnh nọt nên rất thoải mái, thấy anh đột nhiên không nói gì nữa nên cau mày nhìn qua.

"Lần sau cái gì? Tiếp tục đi, tiếp tục nói những lời hoa mỹ đó đi. Vừa rồi rất thoải mái, tôi còn chưa tiêu cơn giận đâu."

Lời nói này nghe rất kỳ lạ, cái gì gọi là "vừa rồi rất thoải mái"?

Vành tai Tề Diệp nóng lên, kháng cự lại đôi mắt màu trà xinh đẹp của thiếu niên, trong lúc nhất thời không nói tiếp lời "lần sau sẽ không nhìn".

Yết hầu anh cuồn cuộn. Một lúc lâu sau, lúc này mới hạ thấp giọng mà mở miệng.

"...vậy lần sau tôi sẽ nhìn ít hơn hai lần."

"...biến"

Mặc dù ngoài miệng Đường Lê nói như vậy, nhưng thật ra cơn tức giận trong lòng cô đã sớm tiêu tan rồi.

Cô thấy sắp xuống trạm tàu điện ngầm kế tiếp, cô đưa sợi dây buộc tóc trên cổ tay cho thiếu niên ở phía sau.

"Nhanh lên, buộc qua loa một chút là được, không cần cẩn thận quá..."

Đợi đến khi Tề Diệp buộc tóc xong, cửa tàu điện ngầm cũng vừa vặn mở ra.

Đường Lê cảm thấy phía sau đầu sảng khoái hơn rất nhiều, cô giơ tay lên sờ sờ tóc của mình.

Lúc chạm phải quả dâu tây kia thì nhẹ nhàng nhéo một cái, theo thói quen cô còn nhẹ nhàng xoay xoay nó.

Động tác này làm cho Tề Diệp có chút nóng tai, anh vô thức chạm vào vành tai của mình.

Đây là chỗ mẫn cảm của anh, khi cô vừa chạm vào, hô hấp của anh cũng trở nên rối loạn thêm vài phần.

Đường Lê không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Nhìn làn da trắng nõn của anh không biết từ lúc nào lại nhiễm màu hồng nhạt, đầu ngón tay của cô khẽ nhúc nhích, đem chiếc ô che nắng cô cầm theo trước khi ra khỏi nhà đưa cho thiếu niên bên cạnh.

Do thể chất yếu ớt, bình thường khi ra ngoài nắng anh đều mang theo chiếc ô che nắng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là anh không nghĩ tới Đường Lê cũng sẽ mang theo, chuẩn xác mà nói là cô cố ý mang theo vì anh.

Dù sao ngày thường khi cô đi chơi bóng hoặc ra ngoài đều mang người không, ngay cả kem chống nắng cũng không biết thoa, làm sao có thể mang theo ô để che làm gì.

Thiếu niên mím môi mỏng, trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy chiếc ô màu xanh nhạt trên tay cô.

Chiếc ô này không lớn, nhưng muốn che đủ cho hai người thì có chút khó khăn.

Thoáng nhìn thấy Tề Diệp nghiêng mặt ô về phía mình, Đường Lê nhíu nhíu mày, giơ tay đẩy ra.

"Không cần, tôi không cần che, anh tập chung lo cho mình là được."

Đường Lê nói xong lại đưa hộp sữa dâu trong túi qua, đây là thức uống hàng ngày cô đưa cho anh.

Trong khoảng thời gian này Tề Diệp không thể ăn đồ ngọt, chỉ có thể uống cái này để giải khát.

Khi nhận lấy anh vô thức dùng chút lực bóp lấy hộp, rũ mắt nhìn Đường Lê.

Thân thể anh đang nửa tối nửa sáng, dưới ánh sáng mặt trời dường như có loại cảm giác yên tĩnh không nói nên lời.

"...... sao em lại nhớ mang nó? "

Anh biết ô này là Đường Lê lấy cho mình, nhưng anh vẫn có một chút không thể tưởng tượng nổi chuyện này.

Bởi vì Đường Lê không chu đáo như vậy.

"Là do Trầm Lộc nhắc nhở sao?"

Đường Lê bị vẻ mặt nghi hoặc trong kinh ngạc của anh làm cho bật cười.

"Không phải, chuyện này thì Trầm Lộc liên quan gì? Cô ấy không phải là bạn gái của anh. Không có khả năng là tôi chủ động nhớ mà mang theo sao?"

"Tôi, tôi không có ý đó. Chỉ là cảm thấy với loại chuyện này hẳn là em không nhớ tới..."

Tề Diệp không phủ nhận Đường Lê là một người săn sóc chu đáo, nhưng cũng không hiểu tại sao cô lại biết đến những điều này.

Mỗi lần cô mang sữa dâu cho anh, luôn nhớ kỹ anh thích ăn cái gì không thích ăn cái gì. Cô đều biết trước, không phải do thông qua quan sát mà biết.

Lần trước học cùng tiết thể dục với cô, cậu muốn chơi bóng trong nhà nên cũng không mang theo ô che nắng.

Dựa theo logic của Đường Lê, khi anh ra ngoài không mang theo ô thì đồng nghĩa với việc anh không sợ phơi nắng.

Nhưng hôm nay cô có mang theo.

Xâu chuỗi lại những điều này làm cho Tề Diệp không khỏi nghĩ đến hẳn là do có người nhắc nhở cô trước.

"Không có gì. Tôi vốn không nghĩ đến việc mang theo. Chỉ là hôm nay lúc trở về phòng thu dọn đồ thì thoáng nhìn thấy bên cửa sổ có ánh nắng chiếu vào. Sau đó nhớ tới lúc anh đến chỗ tôi dạy thêm vẫn ngồi nơi đó, tôi lại thích ánh sáng tự nhiên nên không kéo rèm lại."

"Tôi ngồi cạnh thì có thấy mặt anh hình như do phơi nắng nên đỏ hết lên."

Cô nói đến chuyện này vẫn còn rất ngượng ngùng, bởi vì đúng là ngay từ đầu cô không chú ý đến những thứ này.

Làm cho người ta phải phơi nắng trong nhiều ngày.

Đường Lê không nói chuyện này còn tốt, khi vừa nhắc đến lúc này Tề Diệp mới hậu tri hậu giác nhớ đến cái gì.

Trách không được có một ngày cô đột nhiên bảo anh đi sang phòng khách, thì ra là do cô sợ anh bị cháy nắng.

"Tôi tưởng em không biết..."

"Bởi vì tôi nghĩ nếu em biết, nhất định sẽ đi kéo rèm cửa sổ lại."

Cô nghe xong lời này thì nhíu mày, hỏi ngược lại một câu.

"Sao anh sợ nóng như vậy lại không nói?"

Mí mắt thiếu niên khẽ động, sợ đường lê lại tức giận nên buồn bực của chính mình có cái gì cũng không nói.

Sau khi cân nhắc lại câu từ, lúc này anh mới nhẹ giọng mở miệng.

"Bởi vì em thích ánh nắng mặt trời chiếu vào, không khí trong lành bên ngoài thổi vào phòng. Tôi sợ khi nói ra em sẽ nhường tôi..."

Những lời này của đối phương cũng không ngoài ý muốn, anh chính là người như vậy, luôn suy nghĩ nhiều, cũng âm thầm làm rất nhiều.

"Thật trùng hợp, tôi cũng sợ anh nhường tôi."

"Cho nên tôi không nói."

Mặc dù mơ hồ đoán được lý do Đường Lê làm như vậy, nhưng sau khi nghe cô nói như vậy cũng không tránh được tim của anh nhảy nhót một nhịp.

Anh thật sự thích cô.

Mỗi ngày trôi qua đều nhiều hơn một chút.

Tề Diệp cảm thấy, trên thế giới này không có người nào đáng yêu hơn Đường Lê nữa.

Dễ thương đến mức không quan trọng giới tính, cho dù đó là nam hay là nữ, miễn đó là cô.

Anh đã bị mắc kẹt trong đó và không thể tự kiềm chế.

Đường Lê nhìn người đối diện đang nhìn thẳng vào bộ dáng của cô, trên mặt còn cong cong nở một nụ nụ cười.

"Có phải rất cảm động hay không? Có phải cảm thấy tôi như thế mà lại có thể nói ra những lời tình cảm như vậy, có phải ngoài ý muốn hay không?"

Thật ra cô cũng cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình quá tuyệt,

"Uầy uầy, tại sao tôi lại nói được như vậy? Cái miệng nhỏ này sao lai có thể ngọt ngào như vậy, giống như được bôi mật vậy. Chuyện này phải nhớ kỹ, chờ đến ngày đi học phải nói với hai tên cẩu độc thân kia, xem bọn họ về sau còn dám nói tôi là thẳng nam hay không..."

Đang lúc Đường Lê vì câu trả lời tuyệt diệu của mình mà đắc ý, lời vừa nói ra được một nửa, cô chợt cảm giác có một bóng đen rơi vào đỉnh đầu mình.

Còn chưa đợi cô mở miệng hỏi, Tề Diệp chậm rãi hạ thấp tán ô xuống che lấp hai người bọn họ ngăn cách với bên ngoài.

Ngay lập tức đôi môi ấm áp rơi xuống, chuồn chuồn lướt nước một chút.

Lông mi Đường Lê khẽ động, chỉ trong nháy mắt, Tề Diệp liền rời đi.

Nhanh đến mức ngoại trừ khí tức nhàn nhạt của tuyết mộc sam ra, cái gì cô cũng không kịp cảm giác được.

Chỉ cảm thấy môi nóng lên, cái gì cũng không thấy.

Cô theo bản năng giơ tay lên chạm vào khóe môi dưới, chậm lại một hồi mới biết sau đó ngước mắt lên.

Dưới tán ô ngăn cách ánh mặt trời, đôi mắt thiếu niên nóng rực sáng ngời.

Đường Lê nuốt nước miếng, thừa nhận mình với người đối diện trong nháy mắt lắp bắp.

"...... sao đột nhiên hôn tôi? "

"Xin lỗi, kìm lòng không được."

Ngoài miệng anh nói xin lỗi, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo nóng rực như trước.

Tầm mắt mờ mịt lại ái muội, cuối cùng rơi vào trên môi Đường Lê.

"Còn nữa, miệng của em không chừng đúng như lời em nói."

"Cái gì?"

Tề Diệp thấy Đường Lê đang không kịp phản ứng việc mình đang khen cô, lại cong mặt đến gần chạm vào khóe môi cô.

"Bôi mật, rất ngọt."

"......"

Xin lỗi, tôi xin lỗi đã làm phiền.

Ở trước mặt Quan Công, múa rìu qua mắt thợ.

Thì ra anh mới là bậc thầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro