Chương 118 "Phấn dâu tây"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118 Phấn dâu tây

Editor Trúc Dạ Ngọc

8/4/2023

-----------------------------------------

Có Tề Diệp "bảo kê", Đường Lê tùy ý "mát xa bấm huyệt " người đàn ông trên tàu một trận ra trò.

Cho đến khi tàu đến một trạm ít người, cô sợ bị người khác phát hiện, lúc này mới buông tay.

Người nọ thấy Đường Lê không định động thủ nữa, giống như có thú dữ đuổi phía sau, cũng không kịp đứng thẳng dậy, cuống quýt chạy xuống.

Vào thời điểm này trên tàu đã không còn quá đông đúc, dần dần xuất hiện các chỗ trống.

Đường Lê vừa tìm được một chỗ có thể ngồi xuống, thiếu niên ở bên cạnh thấy vậy cau mày từ trong túi lấy ra một cái khăn ướt.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì, đã nhìn thấy Tề Diệp kéo tay cô, anh cầm khăn ướt từng chút từng chút cẩn thận lau từng vị trí từng chạm vào người đàn ông đó.

Không chỉ có vị trí lòng bàn tay, ngay cả ngón tay, lòng bàn tay, thậm chí cả phần cổ tay cũng lau qua một lần.

Đây là lần đầu tiên Đường Lê nhìn thấy anh lộ ra bộ dáng chán ghét như vậy, môi mỏng mím chặt, lông mày nhíu lại.

Trong đôi mắt kia lộ ra một tầng u ám, không khí xung quanh anh dường như đang cô đặc lại.

Mặc dù Đường Lê biết Tề Diệp không có ghét bỏ gì cô, nhưng khi nhìn thấy đối phương lau tay mình đến lần thứ ba, cô không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

"Đại ca ơi, nếu anh lau tay tôi thêm một lần nữa thì miếng da này sẽ bong mất thôi!"

Nếu Đường Lê không lên tiếng ngăn lại kịp thời, có lẽ Tề Diệp cũng không ý thức được hóa ra anh lau nhiều đến như vậy.

Mí mắt anh khẽ nhúc nhích, nhìn bàn tay cô do anh mà trở nên phiếm hồng.

"...... tôi không cố ý, tôi chỉ nghĩ ông ta bẩn thỉu. "

Tề Diệp là người có tính chiếm hữu rất mạnh, tương tự, anh ấy cũng có tính sạch sẽ.

Bản thân anh yêu sự sạch sẽ, nhưng anh không yêu cầu người khác cũng phải như vậy.

Giống như lúc trước khi đi KTV bị người đàn ông say rượu kia sờ soạng, anh cũng cảm thấy rất bẩn , rất chán ghét.

Khi anh trở về nhà, anh đã tắm rửa kỳ cọ cơ thể mình từ đầu đến chân rất nhiều lần cho đến khi anh cảm thấy cơ thể mình đau đớn và nóng đỏ, tâm tình cho đến lúc này mới dần bình phục lại.

Tương tự như vậy, nếu đồ vật này là của anh, anh rất không thích người khác chạm vào,đặc biệt là người mà anh không có thiện cảm.

Càng là thứ mà Tề Diệp có dục vọng chiếm hữu cao thì đừng mong anh có thể chịu đựng được sự đụng chạm của người khác.

Nhất là Đường Lê.

Nếu là người khác thì anh không quản được, nhưng Đường Lê là của anh, là tự tồn tại mà anh thích nhât, trân quý nhất.

Tề Diệp rất không thích, cực kỳ không thích người khác đụng vào cô, cho dù chỉ là một chút như vậy.

Ước chừng Đường Lê biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô biết anh có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ.

"Không sao đâu. Hắn ta bẩn nhưng tôi không bẩn. Không phải anh vừa lau sạch cho tôi sao, đừng suy nghĩ nhiều.'

"... Có phải vừa rồi anh muốn đổi vị trí với tôi vì đã sớm biết người đó muốn động tay động chân phải không?"

Vẻ mặt Tề Diệp rầu rĩ, cúi mắt gấp khăn ướt vừa lau xong, định tìm thùng rác ném nó đi.

"Cmn, thằng cháu trai kia từ khi lên tàu đã hướng về chỗ tôi cọ tới cọ lui. Vốn định chỉ cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo, để cho hắn biết đường mà lùi."

"Nhưng lại không nghĩ tới anh trước, sau đó cmn đừng nói là thật, tên đó thật sự đánh chủ ý lên người anh."

Cô vốn định kéo tên kia vào một góc để từ từ dạy bảo một trận, hiện tại nói đến đây bất giác cô gồng tay lên tạo thành nắm đấm.

"Mọe kiếp, sao vừa rồi ông đây lại quên cho thằng đó 1 cước? CMN chứ!"

Thiếu niên phía sau nghe chữ được chữ không, nhưng vẫn nghe được ra người đó đã sờ soạng cô.

Anh tức đến đỏ mắt.

"Tên hỗn đản đó, hắn thế mà, hắn sờ vào chỗ nào rồi?"

"Không có gì, chỉ có bả vai và đùi bị đụng một cái...??"

Trên tàu điện ngầm lúc này mặc dù vắng người, nhưng không có nghĩa là không có.

Đường Lê còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã kề sát đưa tay túm cổ cô muốn kéo xuống.

"Mẹ kiếp, Tề Diệp, mẹ nó anh định làm gì vậy?"

Cô hoảng hốt, vội vàng đưa tay giữ chặt cổ tay thiếu niên.

"Hắn đụng vào em, hắn bẩn, tôi muốn lau cho em."

Hốc mắt Tề Diệp đều đỏ lên, lông mi run rẩy, lồng ngực cũng phập phồng bất định.

Nhìn qua quả thực anh tức giận không nhẹ.

Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương này của thiếu niên, Đường Lê dù có bướng đến đâu cũng không mảy may làm gì được.

Cô giống như là một quả bóng da để trút giận, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tề Diệp không cho anh "loạn", hạ thấp giọng một chút.

"Không đâu, còn cách lớp quần áo, hắn không đụng phải."

Đường Lê nói xong dư quang nhìn chung quanh một cái, phía trước có hai nữ sinh không biết vì sao đột nhiên che miệng vẻ mặt ửng đỏ, bộ dáng rất là hưng phấn.

Cô dừng một chút, có chút không được tự nhiên ngửa ra sau, tránh được bàn tay Tề Diệp sắp chạm vào bả vai.

"...... ngoan, đừng làm ầm ĩ, có người ở đây. "

Đường Lê vừa nhắc nhở một câu thì hình như Tề Diệp mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Mặt anh đỏ lên một chút, vội vàng thu tay ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn mặt đất, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Xung quanh có mấy người đều nhìn về phía này, hoặc là ánh mắt kinh ngạc hoặc hưng phấn hoặc nghi ngờ.

Nhưng da mặt Đường Lê dày nên không cảm thấy gì, ngược lại Tề Diệp cảm giác được có tầm mắt ai đó thoáng rơi vào mình, vành tai chợt đỏ ửng lên.

Do vừa rồi quá tức giận quá sốt ruột, anh hoàn toàn quên mất xung quanh còn có người.

"Bây giờ biết ngượng? Vừa rồi không phải còn nằm sấp trên người tôi muốn lột quần áo của tôi sao? "

"Tôi, tôi không phải, tôi..."

Tề Diệp không dám lớn tiếng nói chuyện, nhất là sau khi trêu chọc Đường Lê.

Anh cắn cắn môi, tay vẫn cầm cúc áo lê không nói lời nào, nhịn xuống xúc động muốn ôm người bên cạnh vùi mặt vào cổ cô trốn đi.

Đường Lê biết da mặt anh mỏng, cũng không mở miệng trêu chọc nữa.

Hiện tại Tề Diệp xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, Đường Lê liền trước một bước đưa tay tới, kéo anh vào lồng ngực mình .

"Em làm gì vậy, mọi người, mọi người đang xem..."

Tề Diệp đè giọng xuống cuống quít muốn thoát khỏi Đường Lê, nhưng tay cô lại ấn vào gáy, giữ chặt anh lại.

Anh bất động, hương hoa nhài thoang thoảng làm cho anh bình tâm một lúc.

Nhưng mặt anh vẫn còn nóng đến lợi hại, đến cả lỗ tai cũng nóng.

"Sợ cái gì? Hai chúng ta có giết người hay vi phạm pháp luật đâu? Họ muốn nhìn thì kệ họ. "

"Không phải, chúng ta, chúng ta lúc trước không phải nói là "tình cảm giấu dưới đất", không thể bị người khác phát hiện sao?"

Bởi vì thiếu niên đang chôn ở trong ngực Đường Lê, cho nên khi nói chuyện mang theo giọng điệu bực bội.

Người chung quanh nghe không rõ ràng, Đường Lê lại nghe rất rõ.

"Từ nãy là do tôi nghĩ chưa ra nên không phải ứng kịp thì cũng thôi đi, ngày thường đầu óc anh tốt như vậy chẳng lẽ không ngẫm ra được?"

"Cái gì?"

"Tôi nói tình cảm ngầm là không bị giáo viên, bạn học ở trường và phụ huynh phát hiện. Bây giờ trên tàu điện ngầm này toàn là người lạ, chúng ta việc gì phải che giấu?"

Đường Lê nói xong một tay nhấn người anh, tay kia đặt ở trên thắt lưng anh siết chặt chút lực đạo.

Tề Diệp không nhìn thấy hành động ngước mắt lướt một ánh nhìn lạnh lùng về phía người bên kia của cô, biểu cảm trên khuôn mặt của cô cũng không dễ chịu gì cho cam.

Những người đó sau khi đối diện với tầm mắt của cô theo bản năng cuống quít tránh đi.

"Được rồi, đừng ôm chặt quá, cẩn thận thiếu oxy."

Cô vừa nói vừa sờ sờ cổ anh, giống như đang nựng một con mèo cưng mập mạp nào đó vậy.

Tề Diệp không lập tức ngẩng đầu, mà dùng dư quang liếc mắt nhìn xung quanh một cái.

Thấy bọn họ không có nhìn lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vành tai đỏ bừng nắm chặt góc áo Đường Lê ngồi thẳng dậy.

"Không phải, đã nói với anh là không có việc gì, anh muốn đến gần một chút thì gần một chút, còn ai dám nói anh."

Đường Lê nhìn đối phương vừa rời khỏi lòng cô liền ngồi giống như học sinh tiểu học, thẳng lưng, đầu hơi bên cạnh mình.

Anh căng thẳng đến mức ngay cả ngón tay cũng không dám nhúc nhích, thở mạnh cũng không dám.

Anh vẫn có chút không buông ra được, bởi vì xung quanh có người nhìn.

Đường Lê cũng không nói gì nữa, cô tùy ý đặt tay lên lưng ghế.

Cũng không còn chuyện gì, cô định chơi một ván game để giết thời gian.

Lúc vừa chuẩn bị mở giao diện trò chơi, thì trên cùng màn hình đột nhiên phát ra một thông báo tin nhắn wechat, cô nhìn thấy thì dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Tề Diệp ở bên cạnh.

Thiếu niên không biết từ lúc nào đã lấy điện thoại di động ra, môi mỏng mím lại, gằn từng chữ, rất nghiêm túc không biết gõ cái gì trên màn hình.

Hơ hơ, hai người ngồi gần như vậy còn nhắn tin wechat, trông giống như hai thằng hướng nội đang "rảnh ruồi" lắm vậy.

Đường Lê vốn không có ý định mở ra, muốn trực tiếp đưa tay kéo người bên cạnh lại gần.

Nhưng nhìn vành tai Tề Diệp đang đỏ dần lên, lông mi cũng đang run rẩy, cô liền bỏ đi tâm tư này.

Người này da mặt quá mỏng, nếu đùa giỡn quá mức không chừng sẽ thẹn quá mà khóc.

Nghĩ tới đây, Đường Lê không dấu vết thu hồi tầm mắt.

Suy tư vừa bật ra chưa tới một giây thì đã không còn, cô cũng không quan tâm nữa.

Đường Lê thoát giao diện trò chơi, mở wechat.

Cô vốn tưởng rằng anh sợ cô tức giận vì vừa rồi khi cô cố ý lấn tới thì anh lại ngượng ngùng không nhúc nhích tại chỗ, cho nên cố ý gửi tin nhắn tới xin lỗi.

Kết quả khi Đường Lê vừa mở wechat, nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình thì đồng tử co rụt lại.

『 Sữa dừa Tề Tề 』:... Đường Lê, thực xin lỗi, lúc vừa rồi khi tôi túm cổ áo em thì không cẩn thận nhìn thấy thứ bên trong áo. 】

Bên trong áo?

Dm! Không phải đó là chiếc áo nhỏ màu hồng nhạt của cô sao?

Tề Diệp mím môi mỏng, tim đập như sấm, cả người nóng rát lợi hại.

Anh gõ lên những dòng chữ này xong, hít sâu một hơi, ngước khuôn mặt đỏ ửng nhìn về phía Đường Lê cũng đang cứng đờ gần như hóa đá tại chỗ.

Tề Diệp vốn còn rất ngượng ngùng, không nghĩ tới trông bề ngoài Đường Lê giống kiểu người tùy tiện mặc một bộ quần áo liền ra cửa.

Nhưng hóa ra bên trong lại có tâm tư nhỏ như vậy, trời nóng như vậy còn mặc thêm áo ở bên trong.

Còn giấu diếm không cho anh phát hiện.

Trách không được lúc vừa rồi anh muốn lau cho cô một chút, cô đã kích động như vậy.

Đường Lê không biết đây là tự phát hiện của đối phương, hay là chính cô sơ ý bị lộ dẫn đến OOC.

Đầu óc cô cực kỳ hoảng loạn, nhưng sự hoảng hốt chỉ xảy ra trong chớp mắt đã lại tinh thần.

Vì phòng ngừa vạn nhất, cô muốn mở miệng giải thích cái gì đó.

"Tề Diệp à, thật ra cái tôi đang mặc là..."

"Tôi biết, em cố ý mặc vì tôi. Giống như tôi cố ý chọn một bộ quần áo màu ánh trăng mà em thích, chỉ là em cảm thấy "màu sắc" quá nữ tính, vì vậy xấu hổ không mặc bên ngoài đúng không? "

Tề Diệp cũng không nhìn thấy bao nhiêu, chỉ thấy chút màu vải trên vai.

Nghĩ rằng đó là loại áo ba lỗ nam.

Hơn nữa cơ thể Đường Lê cân đối, dường như không có ngực, anh càng sẽ không nghĩ nhiều đến phương diện khác.

Trong đầu thiếu niên, hình ảnh kia vẫn đang chiếu từng khung hình như một thước phim ngắn.

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, mặt đỏ tai nóng.

Nhưng khóe môi của anh vẫn bất giác nâng lên một độ cong, trên khuôn mặt giống như được thoa lên một lớp phấn hồng, trông rất mê người

"...... đó là màu hồng phấn, rất dễ thương. Tôi thích nó rất nhiều. "

"......"

Ồ.

Anh thích thì ngon. :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro