Chương 5: Thiếu niên trường thân ngọc lập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moe

Chương 5: Thiếu niên trường thân ngọc lập.

[Trường nhân ngọc lập: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, hình ảnh so sánh khá hay, nhưng chưa tìm được câu tương ứng nên để tạm vầy.]

Mấy ngày kế tiếp, Bùi Quyên đều đang cố gắng luyện viết chữ đại.

Với sức lực liều mạng, khiến cho tỷ muội mấy người ở phủ Uy Viễn Hầu không khỏi có phần sửng sốt.

Ngay cả Bùi Khởi người tuổi nhỏ nhất, chậm chạp nhất cũng có cảm giác được Bùi Quyên có phần không thích hợp, quan tâm hỏi: "Nhị tỷ tỷ, dạo này thân thể ngươi có phải không được thoải mái cho lắm đúng không?"

Suýt chút nữa không đặt ra câu hỏi có phải nàng va vào đâu thương ở đầu hay không.

Phải biết Bùi Quyên thiên về cầm, có thể là một tay đánh cầm rất tốt, bản thân nàng cũng rất tự ngạo với trình độ cầm kỹ của mình khinh thường xưng hung xưng bá với những nữ tử quý tộc ở chốn kinh thành, cũng bởi thế mà Uy Viễn Hầu nghĩ trăm phương ngàn kế vì nàng lấy một cây Tiêu vĩ cầm được truyền thừa từ triều đại trước, khiến cho nàng yêu thích không buông tay, thế là đối với việc học đàn càng ngày càng để bụng, mỗi ngày cần mẫn luyện không ngừng.

Bùi Quyên yêu thích cầm, nó còn lớn hơn cả thư pháp.

Thư pháp chẳng qua chỉ đọc lướt qua đôi chút, chỉ cần viết chữ không đến mức khó coi là được, không thể nào mà đi khổ công luyện chữ như thế này được.

Lúc này, vậy mà nàng lại không thèm luyện cầm, quay ra luyện chữ đại.

Bùi Quyên trừng nàng một chút: "Thân thể ngươi mới không thoải mái."

Bùi Khởi bẹp miệng: "Thế nhưng mà trước kia Nhị tỷ tỷ người không phải đã nói, chữ viết đẹp không có tác dụng gì sao?"

Đây chính là lời chính miệng nàng nói, mặc dù lúc ấy Bùi Quyên cố ý dùng câu nói đấy để châm chọc Bùi Chức, các cô nương ở phủ Uy Viễn Hầu, không có người nào có thể ép buộc được nàng.

Bùi Quyên sắc mặt hơi cứng, thẹn quá thành giận nói: "Ta làm cái gì mà đến lượt ngươi quản, ngươi là tỷ tỷ hay ta là tỷ tỷ?"

Bùi Khởi bị nàng mắng, ủy khuất vô cùng, xoay người rời đi.

Chủ mẫu Tam phòng thấy nữ nhi rầu rĩ không vui trở về, kỳ quái hỏi: "Khởi Nhi làm sao vậy con?"

Bùi Khởi dựa vào trong ngực mẫu thân, đem chuyện hôm nay nói cho bà nghe.

Tam phu nhân nghe xong, vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, thần sắc lạnh nhạt nói: "Khởi Nhi không cần phải để ý đến nàng ta, nàng ta là ái nữ của đại bá con, nàng ta làm cái gì đã có đại bá con ôm lấy, sẽ không có chuyện gì."

Bùi Khởi nghĩ nghĩ, nói: "Con cảm thấy Nhị tỷ tỷ trong khoảng thời gian này không được bình thường cho lắm. . ."

Mặc dù Bùi Quyên xưa nay hoành hành bá đạo ở phủ Uy Viễn Hầu, nhưng cuối cùng vẫn là tỷ muội đồng tộc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, gặp nàng có điều không bình thường, tự nhiên sẽ quan tâm đến nàng.

Tam phu nhân vỗ vỗ nữ nhi, không để cho nàng lo lắng quản nhiều.

Những thay đổi của Bùi Quyên trong tháng này, không nói đến việc tỷ muội thường xuyên lên lớp cùng nhau nhìn ra được, mà ngay cả người lớn trong Hầu phủ cũng có thể nhìn ra, dù sao sự thay đổi của Bùi Quyên quá lớn, kiểu gì cũng sẽ truyền ra chút gì.

Nhưng mà vẫn là câu nói kia, mặc kệ nàng ta có như thế nào đi nữa, vẫn có Uy Viễn Hầu ôm lấy, những người khác có thể làm gì sao?

Không thấy lão phu nhân ở Thọ An Đường còn chẳng muốn quản việc này sao?

Cũng may mắn phủ Uy Viễn Hầu chỉ có chủ tử tam phòng, nhị phòng thì có Nhị lão gia Bùi Hoán cùng với vợ Sầm thị đã mất năm năm trước, tam phòng có Tam lão gia Bùi Huyễn là người không quản sự, Uy Viễn Hầu trở thành đại gia trưởng đúng với danh, ông muốn che chở một thứ nữ, đúng là không quản được việc ông muốn làm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bùi Quyên có thể ở phủ Uy Viễn Hầu có thể hành sự phách lối như thế.

Không ai có thể quản được việc Uy Viễn Hầu muốn sủng ái thứ nữ hay là đích nữ.

Lên lớp mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ ngơi.

Phủ Uy Viễn Hầu cực kì chú trọng việc giáo dục tử tôn, các thiếu gia Hầu phủ đến tuổi đi học, đều phải đến trường gia tộc(học tộc?), Đại thiếu gia lớn tuổi, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia bây giờ đều ở học ở thư viện Ly Sơn, sẽ trở về vào cuối mỗi tháng.

Các cô nương thì lên lớp trong phủ, do trong phủ có nữ phu tử cùng với nhóm chủ mẫu giáo dưỡng, mỗi tuần nghỉ một ngày.

Sáng sớm, Bùi Tú đã đến Thu Thực viện tìm Bùi Chức.

"A Thức, hôm nay được nghỉ, chúng ta đi dạo chơi trên phố đi."

Bùi Chức gật đầu: "Cũng được, nghe nói Tứ Vật Thư các lại ra du ký với thoại bản mới, ta cũng đi xem một chút."

Trong lúc rảnh rỗi, Bùi Chức thích xem thoại bản và du ký, tán gẫu giết thời gian vậy. Với lại thoại bản nàng đọc cũng không phải cái bản tình yêu giữa thư sinh nghèo túng và thiên kim tiểu thư tuyệt mỹ đang lưu hành kia, mà là một nhóm rất nhỏ chúng tinh quái và những thứ kỳ lạ.

Bùi Tú biết thói quen này của nàng, mỗi lần đến ngày nghỉ, đều thích dắt nàng cùng đi dạo phố.

Hai tỷ muội cùng đến Thọ An Đường thỉnh an lão phu nhân, nói với lão phu nhân rằng bọn nàng muốn ra cửa.

Lão phu nhân nói: "Mang thêm người đi, chú ý an toàn."

Tiếp đến lại phân phó Trần ma ma đi rồi tự mình đến tư kho lấy chút bạc cho hai cô nương nhỏ, để cho các nàng thích gì mua nấy.

Bùi Tú cao hứng nói: "Cám ơn Tổ mẫu, vẫn là Tổ mẫu tốt nhất, mỗi lần đều cho chúng con ít bạc để mua đồ."

Lão phu nhân cố ý nghiêm mặt hù: "Lời này cũng không nên nói đâu nhỡ may truyền đến tai mẫu thân ngươi, tránh cho mẫu thân tưởng rằng nàng bạc đãi ngươi, lại quay ra giận ngươi."

Bùi Tú hoạt bát giả làm mặt quỷ đáng yêu, cơ trí chạy ra sau lưng Bùi Chức để trốn.

Lão phu nhân đối với gương mặt này của Bùi Chức không thể tức giận được, cười tươi như hoa, ôn nhu nói: "Tỷ muội hai người các ngươi đi chơi vui vẻ, nhìn trúng cái gì thì mua về, không đủ bạc thì phái người trở về nói với ta."

Làm lão phu nhân ở phủ Uy Viễn Hầu, thân phận của bà cũng rất lớn, rất thích cho các tôn nữ dùng tiền.

Về phần các tôn tử, nam nhi không cần được nuông chiều, tự bọn hắn có mẫu thân phụ cấp, lão phu nhân cũng mặc kệ bọn hắn.

Từ biệt lão phu nhân, hai tỷ muội tay kéo tay nhau ra khỏi Thọ An Đường, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xuất hành, nó dừng ở trước cửa.

Vừa định lên xe, một âm thanh vang lên.

"Tam muội muội, Tứ muội muội, các ngươi muốn đi đâu vậy?"

Hai tỷ muội quay đầu, nhìn thấy Bùi Quyên đang đi về phía bên này.

Hôm nay Bùi Quyên ăn mặc rất mộc mạc, bên trong sự mộc mạc này lại lộ ra một cỗ thanh xuân thiếu nữ dào dạt, vải bồi đế giầy mang sắc tím nhạt vòm theo bông lan xanh biếc, đường váy hàng lụa tơ trắng, trên làn tóc đen nhánh chỉ có vấn một cái băng đô đính những viên trân châu lớn chừng hạt đậu, hạt trân châu đang rơi bên tai nàng, tươi mát mà động lòng người.

Thiếu nữ mười mấy tuổi, thanh xuân chính là vốn liếng đẹp nhất của nàng, coi như mặc cái bao tải cũng đẹp.

Chỉ là. . .

Bùi Tú ngó ngó nàng, lại quay ra nhìn Bùi Chức, trong lòng rất chán ngấy.

Người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra, cách ăn mặc Bùi Quyên đụng hàng với cách ăn mặc Bùi Chức.

Dung mạo hai người mỗi người mỗi vẻ, Bùi Quyên diễm lệ bức người, lộ ra mấy phần ngạo khí thanh diễm bức người, Bùi Chức xu tĩnh thanh tuyệt, giống như đóa sen trong nước, chỉ có cái khí chất đặc biệt kia, khiến lòng người khó quên, tùy tiện đứng cạnh đã vượt mặt Bùi Quyên.

Nếu nói Bùi Quyên là quý nữ xinh đẹp, thì Bùi Chức lại là một tuyệt thế giai nhân độc lập.

Cái sau càng có khả năng hấp dẫn sự chú ý của thế nhân.

Bùi Quyên bước nhanh tới, nói với Bùi Chức: "Tứ muội muội, các ngươi là muốn ra cửa à? Ta vừa vặn muốn đi mua vài món đồ, ta đi cùng với các ngươi nhé."

Bùi Chức cười cười, không hề cự tuyệt.

Chỉ có Bùi Tú là không cao hứng, rõ ràng là hai tỷ muội đang vui sướng xuất hành, hết lần này tới lần khác có cái không thảo hỉ cứng rắn chui vào.

Bùi Quyên không thèm để ý tới nàng, trong lòng nàng ta biết chỉ cần Bùi Chức đồng ý là được, Bùi Tú tuyệt đối sẽ không nói cái gì, đây cũng là nguyên nhân nàng cố ý trực tiếp hỏi Bùi Chức.

Thật ra trong mấy người tỷ muội bọn họ, người có tiếng nói hay nhất chính là Bùi Chức.

Nếu như không phải. . . Nàng ta kỳ thật cũng không có ý kiến gì đối với Bùi Chức.

Tỷ muội ba người lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đánh ra cửa.

Bùi Tú ngồi sát bên người Bùi Chức, thể hiện rõ bản thân mình không muốn ngồi cạnh hay quan tâm gì đến Bùi Quyên, nhường một thân một mình Bùi Chức ngồi ở phía đối diện.

"Ngươi muốn ra cửa, có thể tự sử dụng xe ngựa của mình cơ mà, đi theo chúng ta làm cái gì chứ?" Bùi Tú vẫn không nhịn được lên tiếng.

Bùi Quyên khó có được một lần không tức giận, tâm bình khí hòa nói: "Chúng ta đều là tỷ muội với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Tam muội muội ngươi cũng không phải luôn luôn nhằm vào ta. Hiếm khi được nghỉ ngơi, ta cũng muốn cùng tỷ muội bọn ngươi ra ngoài đi dạo phố, liên lạc cảm tình."

Lời nói này nghe như kiểu chân tâm thật ý, người bên ngoài nghe được chắc cũng nhịn không được buông tán thưởng.

Nhưng Bùi Tú suýt chút nữa thì bị nàng ta ghê tởm đến buồn nôn.

Nàng một chữ cũng không tin, nàng bây giờ chỉ cảm thấy Bùi Quyên tự nhiên trở nên thông minh, vậy mà còn biết cách lấy tình tỷ muội để lấy cớ, khiến cho người bên ngoài không còn lời nào để nói, nếu như bọn nàng cự tuyệt nàng ta, chẳng phải sẽ khiến cho người ta cảm thấy tỷ muội các cô nương ở phủ Uy Viễn Hầu không hợp nhau, khiến cho người ngoài sinh lòng chế giễu?

Trong nội tâm nàng tràn đầy lửa giận, cười lạnh nói: "Nguyên lai Nhị tỷ tỷ đã biết ăn nói như thế, trước kia là ta hiểu lầm rồi."

"Đúng là Tam muội muội đã hiểu lầm ta rất nhiều cái."

Bùi Quyên nhìn thấy bộ dạng nàng - tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp đã tái xanh lại nhưng lại không biết phản bác như thế nào, khóe miệng khẽ câu lên, trong lòng có chút khoái ý.

Nàng nghĩ, chắc là mình nghĩ sai.

Ngày xưa nàng chỉ biết bản thân có phụ thân sủng ái, nàng là cô nương tôn quý nhất ở phủ Uy Viễn Hầu, cô đã từng nghĩ Bùi Tú này thân là đích nữ cũng phải nhường nhịn mình, hành sự không phải sợ hãi rụt rè, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng lại không biết, bản thân mình như thế đã khiến cho không ít những người ngoài xem thường, thậm chí họ cho rằng nàng ngang ngược vô lễ, lấy thứ ép đích, thậm chí điều này còn khiến cho các quý nhân trong cung không thèm để ý đến nàng ta.

Hiện tại thay đổi hết thảy vẫn còn kịp.

Thanh danh thứ này, là vòng buộc không thể thoát khỏi kể từ khi sinh ra đến lúc chết đi, không có thanh danh tốt, những người quý nhân kia làm sao có thể để mắt đến ngươi?

Đời trước Bùi Chức không phải cũng ỷ bản thân mình có một thanh danh tốt, được khâm điểm thành thái tử phi, cuối cùng trở thành Hoàng hậu, độc sủng hậu cung sao?

Nàng cũng có thể!

Lòng đang đắc ý, đột nhiên bắt gặp cái nhìn qua của Bùi Chức ở phía đối diện.

Tiếng lòng run lên, Bùi Quyên suýt nữa không khống chế nổi biểu lộ trên mặt, gắt gao bóp lấy lòng bàn tay, không thể để lộ ra bản thân mình đang thất thố.

Nàng biết Bùi Chức là loại người rất nhạy cảm, đôi mắt của nàng phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, hành sự như giọt nước không lọt, so với mấy lão hồ ly sống cả đời kia còn đáng sợ hơn.

Nàng tuyệt đối không thể lộ bất cứ điều gì ở trước mặt Bùi Chức được.

Đây cũng là điều sau khi nàng trùng sinh, cố gắng nói với mình, mỗi ngày mỗi đêm đều đang tự nhắc nhở bản thân mình vô số lần.

**

Xe ngựa đi vào Tứ Vật Thư Các trước.

Đây là thư tứ tương đối nổi danh trong kinh thành, nơi này có nhiều chủng loại thư tập, hấp dẫn không ít người đọc sách trong kinh đến đây vào xem, mỗi lần kinh thành lưu truyền sách gì mới, Tứ Vật Thư Các đều sẽ chuẩn bị, thậm chí những chủng loại thư tập kia đang lưu hành, vẫn là từ chỗ Tứ Vật Thư Các chảy ra.

[Thư tứ: hiệu sách.]

Tỷ muội ba người xuống xe, đi vào Thư Các.

Tứ Vật Thư Các tổng cộng có ba tầng, tầng một Thư Các là nơi cung cấp sách cho các thư sinh đến mua, tầng hai là chỗ cung cấp cho các quý nhân trong kinh tìm sách, tầng ba còn cung cấp phòng khách cho quý nhân nghỉ ngơi.

Sau khi Tỷ muội ba người tiến vào Thư Các, cả bọn đi lên tầng hai.

Đi lên tầng hai, ba người bọn họ tách nhau ra đi tìm cuốn sách yêu thích trong lòng.

Bùi Chức đi đến trước giá sách chuyên môn để thoại bản du ký, vừa cầm một bản du ký lên, một giọng nói ôn nhuận nhu hòa vang lên.

"Bùi Tứ cô nương."

Bùi Chức cũng không bị hù, du ký cầm trên tay y nguyên vẫn rất ổn.

Nàng ngước mắt, chỉ thấy phía trước giá sách bên cạnh, có một thiếu niên tuấn tú đang ở đứng đấy.

Thiếu niên trường thân ngọc lập, mặc một chiếc áo choàng lụa màu lục lam, lưng đeo ngọc bội tường long, ánh nắng từ cửa sổ phía sau hắn xông vào, chiếu xuống bên chân mày hắn, ôn tồn lễ độ, tuấn tú lại sạch sẽ.

[Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.]

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử điện hạ đã mất trí nhớ, còn đang ở trong cung tiếp nhận quan sát âu yếm của hoàng đế, tạm thời không thể ra ngoài =-=

Còn có, đại danh của nữ chính là Bùi Chức, nhũ danh là "A Thức", tác giả không có viết sai nhé =. =

Lời Edit TS(Moe): lát nữa còn có một chương ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro