Chương 4: Nàng ta muốn ghê tởm ngươi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moe

Chương 4: Nàng ta muốn ghê tởm ngươi sao?

Ba tỷ muội đang ngồi nói chuyện cùng nhau, đột nhiên có một tiếng cọ xát chói tai vang lên.

Ba người nhìn sang, phát hiện Bùi Quyên đứng ở trước bàn, dùng sức đẩy cái ghế sưa trước bàn ra, cái ghế trượt trên mặt đất, phát ra một trận tạp âm.

[黄花梨椅子 = ghế hoàng hoa lê = ghế sưa]

Bùi Quyên phảng phất không hề phát hiện mình bị bọn tỷ muội để ý, quay sang nói với nha hoàn Kim Châu đang đợi ở bên cạnh: "Ngươi không thấy cái ghế này rất dơ bẩn sao?"

Kim Châu nhanh chóng lấy khăn ra, xoa xoa trên ghế, ôn nhu nói: "Cô nương, ghế sạch sẽ rồi ạ."

Lúc này Bùi Quyên mới thỏa mãn ngồi xuống.

Bùi Tú thấy thế, trong lòng biết nàng là cố ý, đang muốn lối ra mỉa mai, bị Bùi Chức giữ chặt.

"Trình phu tử đến rồi."

Nàng quay đầu nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Trình phu tử ôm đuôi phượng cầm xuất hiện bên ngoài Thanh Nhuy Các, chỉ có thể kiềm chế, không gây chuyện xúc động, căm giận ngồi xuống.

Bốn cô nương ngồi ở bên trong Thanh Nhuy các sáng sủa sạch sẽ, lúc Trình phu tử bước vào, mọi người nhao nhao đứng dậy hành lễ.

Trình phu tử đặt cây cầm xuống, mỉm cười đáp lại.

Sau khi các cô nương an vị một lần nữa, Trình phu tử lại bắt đầu giảng bài.

Nội dung bài giảng hôm nay có liên quan đến cầm, trước tiên Trình phu tử vì các cô nương biểu diễn một khúc, tiếng cầm du dương, lay động lòng người, cùng với xuân quang tươi đẹp ngoài cửa sổ hô ứng, dạy người bất tri bất giác rong chơi trong thú nhàn xuân quang thanh thản dễ chịu.

Hết một khúc, Trình phu tử cười cười hỏi thăm bốn vị cô nương nghe xong có cảm giác gì.

Hầu phủ có bốn vị cô nương, ai cũng có sở trường, niềm yêu thích riêng.

Bùi Quyên thiên về cầm, Bùi Tú thiên về họa, Bùi Chức thiên về thư, Bùi Khởi thiên về cờ, nhưng mà mỗi người còn sót lại ba thứ, nhiều ít cũng có đọc lướt qua.

Trình phu tử lắng nghe cảm giác sau khi nghe xong khúc cầm của các cô nương, giảng bài bắt đầu nhằm vào tiến độ học tập của từng cô nương, dù sao Bùi Khởi tuổi còn nhỏ, thời gian học tập cũng không dài như các tỷ tỷ, nàng có thể học riêng sau.

Sau khi Trình phu tử kết thúc bài giảng, bà để tự các cô nương luyện tập.

Thời gian luyện tập rất tự do, có thể chọn lựa một trong bất kỳ bốn loại cầm kỳ thư họa để luyện tập, tự mình an bài thời gian, chỉ cần hoàn thành bài tập do Trình phu tử giao là được.

Bùi Chức luyện tập xong, mang một bản du ký ra, an tĩnh ngồi đọc.

Bùi Tú không có thiên phú đánh cầm, luyện tập được một lúc cũng buông cầm xuống, nàng nhờ nha hoàn mài mực, mở giấy Tuyên của mình ra, nhìn Bùi Chức ngồi ở phía đối diện, vì nàng vẽ tranh.

Đây là hứng thú của Tam cô nương Bùi Tú, màu vẽ của nàng vô cùng đẹp, thích vẽ mỹ nhân, tỷ muội trong nhà đều là đối tượng để nàng vẽ tranh.

Bùi Khởi trầm tư trước bàn cờ.

Chỉ có Bùi Quyên là nghiêm túc luyện tập đánh cầm.

Chỉ là sau khi nàng luyện cầm được một lúc, trong bất giác dừng lại, quay sang nhìn chằm chằm Bùi Chức đang đọc sách.

Bùi Chức không thể nghi ngờ gì nữa, nàng ta chính là cô nương xinh đẹp nhất ở Bùi gia, vẻ xinh đẹp của nàng không chỉ dừng lại ở da ở xương, mà là dừng trên khí chất, trên người nàng có một loại khí chất rất đặc biệt, xu tĩnh thong dong, thần bí khó lường, giữa hàng vạn hàng ngàn người, liếc qua trong nháy mắt có thể nhận ra nàng ta.

[Xu tĩnh (姝静) ý chỉ người xinh đẹp trầm lặng.]

Mặc kệ có bao nhiêu mỹ nhân, cũng không thể che lấp được hào quang thuộc về nàng.

Thế gian này có rất nhiều người xinh đẹp, nhưng ở trước mặt nàng đều thua chị kém em, sẽ trở nên tục không chịu được.

Có phải bởi vì điều này, mà Thái tử điện hạ mới nhìn trúng nàng?

Nghĩ đến đây, Bùi Quyên không khỏi cắn môi, cơn đau truyền đến từ cánh môi khiến nàng khôi phục lý trí.

Nàng rũ mắt xuống, len lén quan sát Bùi Chức.

Trình phu tử ngồi ở vị trí trên cùng, nhất cử nhất động của bốn cô nương phía dưới đều không trốn khỏi con mắt của bà.

Nhìn thấy cử động của Nhị cô nương kiêu căng ngạo mạn ngày xưa, nàng âm thầm lắc đầu, không tài nào hiểu được vì sao Nhị cô nương đột nhiên muốn học theo cách ăn mặc cùng lối hành sử của Tứ cô nương.

Trên thế gian này mỗi người đều là một cá thể đặc biệt, ai cũng có thứ riêng biệt thuộc về mình, không cần phải cố gắng học theo người khác.

Bốn vị cô nương ở Hầu phủ đều là mỹ nhân khó gặp, Nhị cô nương tuy là con thứ, nhưng dung mạo diễm lệ, tư thái yểu điệu, giống như một đoá hoa phú quý diễm khí bức người, là loại hình được rất nhiều nam nhân yêu thích.

Chỉ là không biết tại sao, gần đây Nhị cô nương đối với mình ngoại hình của mình không mấy tự tin, ngược lại lặng lẽ học theo Tứ cô nương.

Nếu như Nhị cô nương không tỉnh ngộ kịp thời, chỉ sợ đây là điều cực kỳ bất lợi đối với nàng trong tương lai.

Trong lòng Trình phu tử khẽ thở dài.

Nếu như mẫu thân của Nhị cô nương vẫn còn, không thì nếu như nàng là con gái do phu nhân Hầu phủ sinh ra, bà ngược lại phải nói với phu nhân một câu, để mấy người họ đi khuyên nhủ Nhị cô nương, chớ có làm mất bản thân mình, làm mất tính khí.

Đáng tiếc địa vị của Nhị cô nương trong Hầu phủ có chút xấu hổ, Hầu gia thiên sủng mặc dù có thể ông ấy không để cho nàng uỷ khuất, nhưng cuối cùng vẫn là phụ thân, có một số việc phụ thân không có cách nào thay mẫu thân làm được.

Xong tiết học, bốn vị cô nương hành lễ với Trình phu tử, rời khỏi Thanh Nhuy các.

Bùi Quyên là người cuối cùng rời đi.

Nàng đặc biệt đi thật chậm, chờ bọn tỷ muội đã đi xa, nàng trở lại Thanh Nhuy các, tìm đến chỗ Trình phu tử.

"Trình phu tử, con muốn học thư pháp." Bùi Quyên nói, không đợi Trình phu tử nói gì, nàng nhanh chóng nói tiếp: "Chữ viết của con không được đẹp, nghe mẫu thân nói, ngài viết trâm hoa tiểu khải rất tốt. . ."

[Trâm hoa tiểu khải: Là bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.]

Trình phu tử giật mình, liếc nhìn nàng thật lâu, cũng không nói gì thêm.

Nàng đem bảng chữ mẫu mà mình cất giữ đưa cho nàng, nhờ nàng viết theo nét trước, mỗi ngày viết mười cái chữ đại rồi giao cho bà.

"Vâng ạ, con sẽ làm được." Nét cười hiện trên mặt Bùi Quyên, tươi đẹp mà xán lạn.

Trình phu tử nhìn nàng vui vẻ cầm bảng chữ mẫu rời đi, không phát giác trong lòng mình có chút nặng nề, bà không nguyện ý nhìn tiểu cô nương xinh đẹp nhỏ tuổi đi vào con đường nghiêng, nhưng mà bà chỉ là một người phu tử, làm sao có thể can thiệp vào giáo dưỡng nữ nhi của Hầu phủ.

**

Sau khi cáo biệt cùng với bọn tỷ muội, Bùi Chức đi đến Thọ An Đường.

Bình thường không có việc gì, nàng luôn đến Thọ An Đường bồi lão phu nhân dùng bữa.

Chủ mẫu Đại phòng và Tam phòng cũng có mặt ở đây, cô nương hai phòng thì trở về bồi mẫu thân dùng bữa, chỉ có mỗi tháng vào mùng một, mười lăm, người Tam phòng của Hầu phủ sẽ tập hợp ăn cơm ở một chỗ.

Lúc Bùi Chức đến Thọ An Đường, cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Nha hoàn bưng nước đến cho nàng rửa tay, dùng khăn tơ sạch sẽ cho nàng lau tay, rồi lại bưng lên một cốc mật quả lộ.

Bữa trưa bên Thọ An Đường lấy sự thanh đạm làm chủ, đây đều là nghĩ cho thân thể lão phu nhân khoẻ mạnh, Bùi Chức vẫn ăn rất ngon miệng, chỉ cần đồ ăn có thể ăn là được, chưa nhìn thấy nàng không thích món nào.

Huống chi cơm canh chỗ này của lão phu nhân tuy hơi thanh đạm, nhưng nó cũng là do đầu bếp chế biến tỉ mỉ ra, ăn cực kỳ ngon.

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nhìn tôn nữ ăn cơm ở phía đối diện, không hề cảm thấy khẩu vị mình cũng lớn hơn, cũng ăn hết hơn nửa bát cơm.

Trần ma ma vẫn còn lo lắng bà bỏ ăn, tranh thủ thời gian khuyên bà ăn ít một chút.

Lão phu nhân cười nói: "Nhìn A Thức ăn rất ngon, bất tri bất giác liền hơn nửa bát theo nó rồi."

Trong phòng nha hoàn ma ma phục vụ cười ra vẻ, âm thầm đoán già đoán non hình như không có người nào có thể cưỡng lại được khi ngồi ăn cùng Tứ cô nương, khẩu vị sẽ lớn hơn.

Bởi vì chuyện này, các cô nương trong phủ cũng không quá dám cùng Tứ cô nương ăn cơm, sợ không cẩn thận ăn nhiều đến mức biến thành cái bao dài mập tròn.

Hạ nhân ở Thọ An Đường đều biết sức ăn của Tứ cô nương lớn hơn so với các cô nương bình thường khác, nhưng mà ăn nhiều như vậy cũng không mập, cũng không biết thức ăn nàng ăn vào đi đâu rồi, mà vẫn y như cũ nhỏ nhỏ gầy teo, vóc dáng chỉ cao lên chứ không có thịt.

Trong mắt lão phu nhân, có thể ăn là phúc, bà không cảm thấy tôn nữ ăn như thế là có gì sai.

[Bà Moe cũng vậy, hôm nào cũng sới cho bát tô đầy ú ụ, bao nhiêu đồ ăn ngon cho Moe hết :3, nói chung là bà thương Moe dữ lắm, thương nhất nhà luôn.]

Bà rất thích nhìn tôn nữ ăn uống, như thể chính bản thân bà cũng đang ăn vậy.

Dùng xong bữa trưa, Bùi Chức ở chỗ của lão phu nhân nghỉ ngơi.

Cô nương Hầu phủ buổi sáng đi theo phu tử học tập, buổi chiều đi theo chủ mẫu học tập một chút bản lĩnh nhìn sổ sách của quản gia, cứ mười ngày lại thay phiên nhau học.

Bùi Chức không có mẫu thân, bình thường đều theo chân lão phu nhân học tập, hoặc vào những ngày lễ ngày tết, đi theo đại bá mẫu hoặc tam thúc mẫu học chút bản lĩnh quản gia.

Chủ mẫu Đại phòng và Tam phòng đều nguyện ý dạy nàng.

Buổi chiều, Bùi Chức nghe lão phu nhân giảng hơn nửa canh giờ chuyện nội vụ.

Lão phu nhân cũng lớn tuổi, tinh thần không tốt, Bùi Chức không dám làm phiền bà quá lâu, bình thường chỉ học khoảng nửa canh giờ, liền rời khỏi Thọ An Đường, về Thu Thực viện của nàng để luyện tập thư pháp.

Thư pháp đời này là một sở thích mà Bùi Chức tự tìm đến.

Cô nương nhà Huân quý phải học chút tài nghệ này chút tài nghệ kia, tất cả đều phục vụ cho những cuộc hôn nhân, chỉ cần gia đình có điều kiện, đều sẽ cho cô nương trong nhà học tập thêm nhiều tài nghệ.

Thư pháp viết tốt, nét chữ nét người, rất dễ chiếm được hảo cảm của thế nhân.

Bùi Chức có tinh thần lực, mặc kệ là học cái gì đều rất nhanh rất tốt, học thư pháp cũng như vậy.

Nhưng mà đời trước nàng vì để sống sót, vì nhân loại tồn vong, cắn răng chịu đứng chiến đầu cùng những Zombie có trí tuệ tiến hóa kia, đã sớm mệt mỏi trước sự hung ác của thế gian, đời này được làm lại một lần nữa, chỉ muốn làm một con cá ướp muối, không muốn để cho mình mệt mỏi như vậy.

Cho nên nếu lười biếng được thì cứ lười biếng.

Trở lại Thu Thực viện, Bùi Chức đang chuẩn bị nằm xuống, thì thấy Bùi Tú đến.

Bùi Tú thường đến Thu Thực viện, thậm chí đôi khi còn không muốn trở về, còn có thể chen giường ngủ cùng với Bùi Chức, lúc nàng đến cũng không cần phải thông báo.

Thấy Bùi Chức lười biếng nằm ở trên giường, Bùi Tú cũng không thèm để ý.

"A Thức, nói cho ngươi một chuyện hay ho." Nàng thần thần bí bí nói: "Bùi Quyên nàng ta lại muốn học thư pháp, nàng ta không phải rất thích cầm nghệ sao? Làm sao đột nhiên muốn học thư pháp chứ?"

Bùi Chức: "Ai biết."

"Ngươi nói có phải nàng ta có âm mưu gì hay không?"

"Chắc là không có đâu."

Bùi Tú đẩy nàng, nũng nịu nói: "A Thức, ngươi đừng lười nữa mà, cùng ta phân tích thêm một chút nha."

Bùi Chức đành phải ngồi dậy, tựa trên cái bọc mềm, nói: "Mặc dù tính tình Nhị tỷ tỷ có chút kiêu ngạo phô trương, nhưng cũng không biết làm chuyện xấu gì, ngươi không cần đề phòng nàng ấy như thế."

Bùi Tú hừ một tiếng, quay đầu nói: "Nàng ta không biết làm chuyện xấu gì, nhưng nàng ta dễ khiến người khác buồn nôn!"

Đại phòng hai vị cô nương, tựa như oan gia đời trước, đời này đầu thai thành tỷ muội, đối đầu nhau từ nhỏ đến lớn.

Bùi Quyên có Uy Viễn Hầu che chở, Bùi Tú có phu nhân Uy Viễn Hầu che chở, thế lực chiến đấu ngang nhau, nhưng mà đây là thời đại của phụ quyền, đại đa số thời điểm, vẫn là Bùi Quyên ép nàng một đầu.

Lấy thứ ép đích, làm sao có thể cân bằng được dòng chính chứ?

Tục ngữ nói, hiểu rõ nhất ngươi nhất vĩnh viễn là địch nhân của ngươi.

Bùi Tú cũng không ngoại lệ, nàng hiểu rất rõ Bùi Quyên, nói không chừng nàng ấy hiểu rõ Bùi Quyên hơn chính bản thân nàng ta ấy, dạo này Bùi Quyên có phần không thích hợp, giống như một con linh cẩu.

"A Thức, ta phát hiện Bùi Quyên dạo đây hình như đang học theo ngươi đấy."

Bùi Chức sửng sốt một chút, rốt cuộc hiểu cái cảm giác quái dị trong lòng kia.

Thì ra là do Bùi Quyên gần đây đang len lén học cách nàng hành sử, chẳng trách lối ăn mặc tự nhiên trở nên mộc mạc hơn nhiều.

Bùi Chức là người đã sống hai đời, coi nhẹ rất nhiều chuyện, nỗi cố chấp duy nhất là ăn, nàng thật ra cũng không quan tâm đến cách ăn mặc, phú quý cũng được, mộc mạc cũng được, nàng sao cũng được, bình thường nàng cũng không thèm để ý đến cách ăn mặc của chính bản thân mình.

Một phần là bởi vì nàng không thèm để ý, cũng không có yêu cầu gì, nên mới lấy mộc mạc làm chủ.

Bùi Tú nheo mắt lại, suy đoán: "Ngươi nói nàng ta đang có ý gì chứ, có phải là đang ghê tởm ngươi không?"

Bùi Chức vừa định khen nàng thông minh, gặp gì biết nấy, lúc này nghe nói như thế, lập tức im lặng.

Nàng cảm thấy, mặc dù tháng này hành vi của Bùi Quyên cứ kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng không đến mức là phải ghê tởm nàng mà?

*

Lời Edit: :> đỉnh của chóp. Vỗ tay vỗ tay cho Moe đi. À cập nhật nhanh nhất bên WP nha nha nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro