Chương 3: Tỷ muội tâm sự trong đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moe

Chương 3: Tỷ muội tâm sự trong đêm.

Sau khi Bùi Chức bồi tổ mẫu dùng bữa tối, sắc trời đã tối, nàng quay về Thu Thực viện nghỉ ngơi.

Vừa về viện Thu Thực, đã nghe nói Bùi Quyên lúc trước đến Thu Thực viện tìm nàng.

Phủ Uy Viễn Hầu có tam phòng, tam phòng tổng cộng có bảy thiếu gia, năm cô nương.

Đại cô nương - Bùi Văn và Nhị cô nương - Bùi Quyên là con thứ ở đại phòng, Tam cô nương - Bùi Tú, Tứ cô nương - Bùi Chức cùng với Ngũ cô nương - Bùi Khởi đều là con vợ cả.

Ngoại trừ hai năm trước Đại cô nương xuất giá ra bên ngoài, trong phủ chỉ còn bốn khuê nữ cô nương, ở các viện tử theo thứ tự là Xuân Hoa viện, Hạ Chước viện, Thu Thực viện, Đông Tàng viện.

[Viện tử: sân]

Bùi Quyên tuy là con thứ, nhưng Hầu gia cha nàng ta lại thiên sủng nàng ta, nên nàng ta được ở trong Xuân Hoa viện nơi chỉ có cô nương con vợ cả mới được ở.

Nếu không phải năm đó phu nhân Uy Viễn Hầu không đồng ý, chỉ sợ Uy Viễn Hầu đã tự mình làm chủ đem danh nghĩa chủ mẫu Bùi Quyên ghi lên, để cho con gái bà ta làm đích nữ. Về sau mặc dù không thể ghi tạc danh nghĩa đích mẫu, nhưng chi phí ăn mặc của Bùi Quyên đều có thể so với đích nữ của phủ Uy Viễn Hầu.

Bùi Quyên là cô nương đắc thế nhất trong phủ Uy Viễn Hầu, ngay cả Bùi Tú cũng muốn tránh cái mũi nhọn này, lại càng không cần phải nói đến mấy cô nương ở nhị phòng, tam phòng.

Khi nha hoàn Bùi Chức hầu hạ nàng thay quần áo, hỏi: "Nàng ta tới tìm ta để làm gì?"

Phương Phỉ nói: "Nhị cô nương không nói, biết người đi qua chỗ của lão phu nhân, liền nói đợi lát nữa quay lại tìm người."

Bùi Chức nhịn không được nhếch miệng lên, bọn nha hoàn bên cạnh đều che miệng, mấy người bọn họ đều có thể nhìn thấy ý cười trong mắt của nhau.

Tuy nói Bùi Quyên rất được Uy Viễn Hầu sủng ái, toàn bộ Hầu phủ đều muốn tránh né mũi nhọn, nhưng lão phu nhân của Thọ An Đường cũng không thích nàng ta.

Tôn tử tôn nữ của Lão phu nhân có rất nhiều, con vợ cả lại càng không ít, không thiếu một đứa con thứ.

Lại còn chưa kể đến việc luận đoan trang trầm tĩnh uyển chuyển hàm xúc có Đại cô nương Bùi Văn, luận hoạt bát xinh đẹp có Tam cô nương Bùi Tú, luận tri kỷ chững chạc có Tứ cô nương Bùi Chức, luận ngây thơ hồn nhiên có Ngũ cô nương Bùi Khởi.

Bùi Quyên bị Uy Viễn Hầu sủng đến mức nói toạc ra là ngang ngược, không có tính kiên nhẫn ứng phó với lão nhân gia, cực ít sẽ đến chỗ lão phu nhân tận hiếu, lão phu nhân làm sao có thể yêu quý nàng ta cơ chứ?

Bởi vì lão phu nhân đối nàng không tình là sủng ái, Bùi Quyên cũng không thích đến Thọ An Đường, ngoại trừ mùng một, mười lăm cố định thỉnh an bên ngoài ra, thì lúc khác gặp tránh được vẫn tránh.

Cho nên mỗi lần Bùi Chức muốn tránh nàng ta, đều sẽ chạy đến chỗ của lão phu nhân.

Thay một bộ áo xuân màu xanh tương đối cợt nhả, Bùi Chức lười biếng tựa vào cái giường nhỏ uống trà hoa hồng.

Trà hoa hồng là dùng từ loại hoa hồng bên trong điền trang chế thành, buổi tối uống sẽ không ngủ không được, còn có thể làm đẹp da mặt, hoặc dùng để làm các loại mật hoa hồng, bánh hoa hồng, hoa hồng chưng, Bùi Chức có phần thích uống loại trà thơm này.

Vừa uống xong một chén trà hương, Bùi Quyên đã đi tới.

Nha hoàn treo lên rèm, nói: "Cô nương, Nhị cô nương tới."

Bùi quyên cũng đã thay một bộ quần áo bước vào.

Bùi Chức dò xét nàng, phát hiện Bùi Quyên lúc này ăn mặc so với lúc sáng phá lệ mộc mạc, phấn lót nhẹ váy dài xuyên thấu thêu lụa chạm khắc, phía dưới buộc lên một chiếc váy tương trơn màu xanh lá cây, chỉ đơn giản dùng một cái trâm trân châu cài đầu.

Trừ cái đó ra, không đeo thêm trang sức.

Dù nói ở trong nhà, không cần long trọng chính thức giống như bên ngoài, có thể Bùi Quyên xưa nay tính tình chảnh chẹo, thích cùng Bùi Tú ganh đua tranh giành lẫn nhau, bất kể lúc nào cũng ăn mặc phục trang đẹp đẽ, sẽ rất ít khi mộc mạc thuần khiết như vậy.

Bùi Chức luôn cảm thấy quái chỗ nào quái.

Còn chưa đợi nàng kịp hiểu gì, Bùi Quyên đã đi tới, ngồi vào một bên khác của chiếc giường nhỏ, nói: "Tứ muội muội, ngươi chỗ này ngược lại rất thanh tịnh."

Thu Thực viện được thiết kế theo lối thanh nhã, lấy vẻ tĩnh mịch làm chủ, hoa và cây cảnh tươi tốt, nhưng mà thứ này ở trong mắt các cô nương trẻ tuổi quý tộc, liền lộ ra vẻ quá thanh u, khó mà chịu đựng.

Bùi Chức trả lời: "Vẫn không so được với Xuân Hoa viện náo nhiệt của Nhị tỷ tỷ người."

Xuân Hoa viện của Bùi Quyên là viện tử có vị trí tốt nhất trong toàn bộ phủ Uy Viễn Hầu, ban đầu vốn là chỗ ở của địch nữ phủ Uy Viễn Hầu, bởi vì Uy Viễn Hầu sủng ái Bùi Quyên, nên mới có chuyện nhường nàng vào ở.

Lúc ấy vì chuyện này, Bùi Tú hồi còn nhỏ đã tức đến mức khóc rống một trận, cuối cùng vẫn là Bùi Chức đi an ủi của nàng.

Phương Thảo bưng trà ngon đã pha ra.

Bùi Quyên nhìn nước trà trong veo trong chén sứ thanh hoa, nhấp một ngụm nhỏ, không khỏi nhíu mày, buông chén trà xuống.

Trên thực tế nàng không thích uống loại trà chát chát đắng đắng này, cũng không biết uống nó có cái gì ngon, mà Bùi Chức có thể uống thản nhiên uống nó.

"Tứ muội muội, thực ra thì trà của ngươi ở đây rất tệ."

Sắc mặt của nàng có chút khinh miệt, đảo mắt cách bài trí trong phòng, thanh nhã có thừa, phú quý không đủ, nơi nào giống phòng ngủ của cô nương quý tộc trong kinh chứ? Nhưng mà nghĩ đến Bùi Chức tuổi nhỏ mất cha mất mẹ, nếu không phải lão phu nhân trong phủ thương tiếc, che chở khắp nơi, chỉ sợ cuộc sống của nàng càng không bằng ý, cũng là có thể hiểu được mấy phần.

Chỉ là hiểu thì hiểu, nhưng lại không đồng tình nổi.

"Ta cảm thấy rất tốt." Bùi Chức cười nói.

Bên cạnh hầu trà Phương Thảo, Phương Phỉ mấy đứa nha hoàn âm thầm mắt trợn trắng.

Nhị cô nương lại chạy tới trước mặt cô nương của các nàng cô khoe nàng trong phủ được sủng ái sao, cũng không biết đây là lần thứ mấy, thật khó chịu mà. Nếu không phải cô nương các nàng tính tình tốt, chỉ sợ sớm đã giống Tam cô nương Bùi Tú náo lên.

Bùi Quyên nhìn về phía Bùi Chức, ánh mắt rơi xuống gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, mặc dù cách ăn mặc mộc mạc, nhưng nó lại không tài nào che lấp được vẻ đẹp thanh bình độc đáo của nàng, ngược lại vì nàng nhiễm thêm một phần mềm mại như đoá phù dung trong nước, ngay cả chính bản thân nàng là nữ, cũng cảm thấy nàng rất đẹp.

Một cỗ ghen ghét mãnh liệt từ trong lòng luồn lên.

Nàng thực sự rất ghen ghét Bùi Chức!

Rõ ràng Bùi Chức cái gì cũng không sánh bằng mình, nhưng vì cái gì cuối cùng Bùi Chức lại là người có được hết thảy, còn bản thân mình lại không có gì cả?

Bùi Chức hỏi: "Nhị tỷ tỷ, ngươi tìm ta có việc?"

Nàng có chút không hiểu, chẳng lẽ Bùi Quyên tới, là muốn tìm cảm giác ưu việt từ chỗ của nàng sao? Mà ý ghen ghét trên người nàng là có ý gì? Trên người mình chẳng có cái gì để một thứ nữ được sủng ái sủng đến mức được nhường cho một cái đại phòng ghen ghét cả?

Mặc dù Bùi Quyên che giấu vô cùng tốt, nhưng Bùi Chức vẫn phát hiện được sự ghen ghét của nàng.

Cảm xúc của con người rất phức tạp, người bình thường rất khó phát giác, nhưng mà Bùi Chức không giống như vậy, nàng có tinh thần lực, nàng có thể phát hiện trực giác cảm xúc vui buồn của con người.

Bùi Quyên đè cảm xúc trong mắt xuống, không nguyện ý ở trước mặt nàng yếu thế, để nàng chế giễu.

Nàng bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng đều là cái hương vị có hơi chút đắng hơi chút chát kia, nói: "Chuyện của Thái tử hôm nay, ngươi thấy thế nào?"

"Cái gì thấy thế nào?" Bùi Chức một mặt kinh ngạc.

Bùi Quyên tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: "Đừng giả bộ ngốc, Thái tử ở phủ Thừa Ân công xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi không lo lắng?"

Bùi Chức: ". . ."

Nàng cảm thấy Nhị tỷ tỷ nhà mình mới là kẻ ngốc, vậy mà chạy tới hỏi đường muội không cùng chi loại chuyện này, thế này cứ kiểu cổ quái thế nào ấy, coi như nàng quan tâm đến việc Thái tử xảy ra chuyện, chẳng lẽ nàng ấy còn nên quan tâm đến người khác à?

Vả lại cũng không nghĩ bản thân nàng là ái mà có thể tùy ý đàm luận về tình trạng của Thái tử.

"Nhị tỷ tỷ, ta không biết thái tử xảy ra chuyện gì, có gì mà phải lo lắng chứ? Huống chi còn có Hoàng thượng." Bùi Chức nói lấy lệ.

Trữ quân xảy ra chuyện, người phải gấp cũng là Hoàng đế trong cung và những đại thần kia kìa, các nàng những khuê các nữ hài tử này không có quan hệ gì.

Bùi Quyên nhìn chằm chằm nàng, không buông tha trên mặt nàng một thần sắc nào cả, dường như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì.

Nửa ngày, nàng đứng người lên rời đi, lạnh lùng nói: "Ngươi tự nhớ kỹ mình."

Bùi Chức cũng bó tay rồi, nàng tại sao phải tự nhớ kỹ mình?

"Cô nương, Nhị cô nương đến cùng tới làm cái gì vậy?" Phương Thảo, Phương Như và đám nha hoàn một mặt buồn bực.

Bùi Chức thần sắc lạnh nhạt, đem còn lại nửa chén trà còn lại một hơi cạn sạch, tùy ý mà nói: "Ai biết được, không cần phải để ý đến nàng ta, dù sao có đại bá quan tâm đến nàng ta."

Mặc kệ Bùi Quyên có phải muốn gả cho thái tử hay không, đều không phải là chuyện mà nàng có thể can thiệp.

Với lại, Thái tử cũng không phải người mà nàng muốn gả là có thể gả, không có sự đồng ý của Hoàng đế, Thái tử đồng ý, chèn phá đầu cũng không được vào Đông cung.

Bùi Chức âm thầm lắc đầu, hiển nhiên Bùi Quyên còn không tự ý thức được điểm ấy, chắc nàng ta cảm thấy chỉ cần có phụ thân Uy Viễn Hầu ra mặt, nàng có thể tiến vào Đông cung.

**

Sau tiệc ngày xuân của phủ Thừa Ân Công, cô nương phủ Uy Viễn Hầu khôi phục cuộc sống bình thường.

Cuối giờ Dần, Bùi Chức ung dung tỉnh lại.

Các nha hoàn lại hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề, liền đi thỉnh an lão phu nhân ở Thọ An Đường, bồi lão phu nhân dùng bữa sáng.

Thu Thực viện cách Thọ An Đường của lão phu nhân khá gần, đây cũng là viện tử mà lão phu nhân đặc biệt chọn cho Bùi Chức.

Bồi lão phu nhân dùng bữa sáng xong, Bùi Chức mang theo nha hoàn Phương Thảo đi Thanh Nhuy các.

Phương Thảo mang theo một cái vải đay dùng làm túi sách, túi sách bên trong còn có du ký chưa xem xong, thoại bản cùng bút mực giấy nghiên.

Thanh Nhuy các là nơi mà các cô nương Hầu phủ học tập.

Giáo dục của phủ Uy Viễn Hầu đối các cô nương cực kỳ coi trọng, không chỉ để các nàng hiểu biết chữ nghĩa, mời được nữ phu tử chuyên môn dạy bảo các nàng cầm kỳ thư họa.

Hầu phủ dạy bảo các cô nương đọc sách chính là Trình phu tử —— Trình Minh Liễm.

Trình phu tử xuất thân Giang Nam thế gia, học thức phong phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Bà vừa thành hôn không lâu, rồi trượng phu bà vì bệnh mà qua đời, về sau về nhà ngoại thủ tiết, bởi vì không chịu nghe theo nhà mẹ đẻ tái giá, một mình bà dời đến Giang Nam, đến kinh thành mưu sinh.

Trình phu tử cùng phu nhân Uy Viễn Hầu có chút giao tình, phu nhân Uy Viễn Hầu biết bà đến kinh thành, liền mời bà ấy đến dạy các cô nương đọc sách.

Lúc Bùi Chức đến, các cô nương khác cũng đến.

Trình phu tử còn chưa tới.

Ngũ cô nương Bùi Khởi ở Tam phòng năm nay mười tuổi, là cô nương nhỏ tuổi nhất trong phủ, lúc này một mặt bối rối, nhìn thấy Bùi Chức, một đầu đâm vào trong ngực nàng.

"Tứ tỷ tỷ, ta buồn ngủ quá."

Bùi Chức sờ sờ đầu của nàng, dùng tinh thần lực trên đầu nàng.

Tiểu cô nương rất nhanh liền có tinh thần, tay nhỏ trắng nõn bưng lấy mặt mình, dáng điệu tươi cười hồn nhiên: "Quả nhiên có Tứ tỷ tỷ sờ sờ liền không buồn ngủ nữa."

Bùi Tú cũng lại gần, mở to đôi mắt ngái ngủ ra nói: "A Thức, cũng sờ sờ ta đi."

Hôm qua bị Bùi Quyên làm cho tức chết, nàng tức giận đến mức đến nửa đêm vẫn không ngủ được, hôm nay không dậy được, vốn là muốn xin phép nghỉ không lên lớp, nhưng lại nghĩ tới Bùi Quyên - cái kia đồ quỷ sứ chán ghét kia không chừng sẽ đi cáo trạng nàng với phụ thân, nên cuối cùng nàng vẫn giãy dụa đi tới.

Bùi Chức cười cười, ôm nàng vào trong ngực, như một quy luật.

Rất nhanh Bùi Tú cũng có tinh thần, cười hì hì nói: "Chẳng trách A Thức lại được lão phu nhân ở các phủ thích như vậy, ở cùng với ngươi, tinh thần luôn luôn tốt."

Bùi Chức lắc đầu: "Chỉ là hiệu ứng tâm lý thôi."

Loại vật giống như tinh thần lực này, chưa nói đến dùng ở thời cổ đại tư tưởng phong kiến mông muội, đời trước nàng sống ở mạt thế, đây là thứ cực kỳ hiếm thấy, thập phần thần bí, nhưng không có người nào nghĩ tới đến việc nó được phương diện này.

Nghĩ đến đời trước, thần sắc Bùi Chức có chút nhạt.

Đời trước nàng chết ở mạt thế, coi là mọi chuyện đã xong hết, không nghĩ tới bản thân lại còn có thể tỉnh lại một lần nữa, phát hiện thì ra bản thân mình đã đầu thai chuyển thế, có phụ mẫu mới cùng một nhân sinh mới.

Có lẽ đây là ban thưởng của ông trời dành cho nàng khi đã hi sinh bản thân mình để cứu vớt một thành phố nhiều người.

Bùi Chức vui sướng tiếp nhận, cho dù là ở nơi cổ đại phong kiến lạc hậu, nhưng nơi này không có Zombie, không có khí hậu tệ hại, còn có mỹ thực ăn không hết, nghiễm nhiên chính là thiên đường.

Nàng thích nơi này thế giới không có Zombie.

Mà lại có xuất thân từ Hầu phủ, nàng so với rất nhiều người trên thế gian đã rất may mắn rồi, không có gì là thiếu cả.

Điều tiếc nuối duy nhất, đại khái là quy củ thời cổ đại này có quá nhiều, không thể đi du lịch đại giang nam bắc, ăn hết mỹ thực thế gian.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính có thể đầu thai chuyển thế, là công đức đời trước cứu thế.

Cho nên nàng tinh thần lực đời trước của nàng ở đời này, là ban thưởng đối với nàng.

Vẫn cảm thấy, người có thể có được bàn tay vàng, cũng đều có nguyên nhân riêng, vô công không đức liền có được cơ duyên, thấy thế nào đều không công bằng.

*

Lời edit: Sau lần này tôi sẽ cạch mặt với truyện cổ đại:) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro