Chương 22 + 23 Ngô Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế tử muốn ta phản kháng như thế nào?"

Liễu Trọng Minh nghe câu hỏi này, nhất thời lại có chút si ngốc.

Phản kháng như thế nào?

Hắn thấy Khúc Trầm Chu vài lần bị người ngược đãi, đều là như thế này không rên một tiếng mà tiếp nhận, nhất thời có loại tức giận thương tiếc sự không phản kháng trong bất hạnh này.

Nhưng đối phương lại hỏi ngược trở về như vậy, làm hắn cũng không biết, ở trong tình cảnh của đối phương như vậy còn có thể nào giãy giụa.

Khúc Trầm Chu rũ mắt, như là cũng không cần hắn trả lời, điều này càng làm cho Liễu Trọng Minh có loại cảm giác thất bại.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy đối phương như là đang thở dài cho sự xúc động ấu trĩ của mình.

"Đi thôi." Hắn ngây người sau một lúc lâu, khẽ động xích sắt trong tay, cùng nhau vào phòng khách.

Người canh giữ ở ngoài phòng khách có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi hai câu, lại theo tiếng rời đi, không bao lâu mang theo mấy người trở về, ở trên bàn bên cửa sổ bày biện đồ ăn cùng hai phần chén đĩa, yên lặng rời đi.

Liễu Trọng Minh bước qua vài bước ngồi xuống, mới lạnh lùng nói: "Lại đây cùng nhau."

"...... Là."

Khúc Trầm Chu vốn định nhắc nhở, thân phận của minh không thể ngồi ở trên bàn, nhưng ngẫm lại lại là làm điều thừa, liền khấu đầu, ngồi xuống trên một cái ghế.

Lúc này, hắn hơi điều chỉnh một chút dáng ngồi của mình, không hề co rúm cuộn tròn lại, sau khi Liễu Trọng Minh động đũa, mới động lên.

Ánh mắt của người đối diện trước sau đều dừng lại trên người hắn, nhìn hắn thong dong nhai kỹ nuốt chậm, trong lúc giơ tay nhấc chân không che giấu được hắn đã từng được dụng tâm giáo dưỡng tốt quy củ,

Đối phương muốn chết không được, đơn giản bất chấp tất cả, đến dáng vẻ đều không hề che giấu.

Liễu Trọng Minh ăn không ngon, cảm thấy chính mình lại bị dắt đi một lần nữa.

Hắn cảm thấy hoài nghi Khúc Trầm Chu là mật thám, mình quả thực là điên rồi, loại người này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vô số sơ hở, sao có thể là mật thám?

Nếu không chính là người phái y tới điên rồi.

Cũng mặc kệ là ai điên rồi, Phương Vô Dạng điều tra kết quả đều không có sai, như vậy một tiểu hạ nô mười năm đều bị nhốt ở Kỳ Thịnh Lâu, là như thế nào học được lễ nghi trong cung?

Lại vì cái gì sẽ nhiều lần xuất hiện ở trong mộng hắn?

Nhưng cảnh trong mơ từng chuyện không thể tưởng tượng, ngoại trừ Bạch Thạch Nham, hắn liền đối cha mẹ đều không có nói qua, càng không thể trước mặt người này nhắc tới, nếu không bị người biết hắn nghĩ cùng một hạ nô làm mộng xuân, còn không bằng trực tiếp kêu hắn đi tìm chết.

"Ngươi là ai?" Hắn cũng không nghĩ lại vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Suy nghĩ một buổi sáng, đã suy xét kỷ càng chưa?"

Khúc Trầm Chu so với y tâm tình còn muốn phức tạp, nếu có thể, hắn muốn sống, cho dù là một người hèn mọn mà tồn tại.

Nếu sống không nổi, hắn cũng hy vọng người kết thúc tánh mạnh của mình sẽ là Liễu Trọng Minh, coi như hắn trả lại một lần thiếu nợ.

Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí muốn đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra, cầu được giải thoát thống khoái. Nhưng hắn không thể ích kỷ tàn nhẫn như vậy, để hết thảy mọi chuyện tốt đẹp lúc này không có phát sinh điều gì.

Sau khi trọng sinh rất nhiều chuyện phát sinh đều thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có, hắn giống như khách không mời mà đến, đem thế giới an ổn đảo đến rung chuyển không yên, cũng không biết lúc này đây tương lai chờ đợi hắn sẽ là cái gì.

"Nếu ta trả lời vấn đề của Thế tử, Thế tử chịu tin ta sao?"

"Ngươi nói," Liễu Trọng Minh do dự một chút: "Ta tin."

"Ta tên Khúc Trầm Chu......" Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt ở đối diện vừa quen thuộc lại xa lạ, cực nhẹ mà trả lời: "Từ nhỏ bán mình ở Kỳ Thịnh Lâu......"

"Ta đào tẩu, là bởi vì ta muốn chạy trốn về nhà...... Chính là ta cũng không biết nhà của ta ở đâu."

"Chủ nhân của ta là Đỗ Quyền Đỗ chưởng quầy."

"Không có người sai sử ta làm việc."

"Trong phủ không có ai là nội ứng của ta, là ta tự mình đi đến bên kia."

Ánh mắt hắn bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng, không có một chút co rúm run rẩy, sự rụt rè khiếp đảm đêm hôm đó được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng rắn, không cho người ngoài dễ dàng nhìn trộm đến.

Tuy rằng những câu trả lời này đều không có câu nào nằm trong đáp án muốn nhận được, nhưng Liễu Trọng Minh giống như có chút si ngốc, lúc này trong ánh mắt đối diện trong sáng thuần tịnh làm cho hồn phách bị câu đi mất.

Trong lòng có một loại rung động, mang theo một chút đau đớn, làm hắn vô pháp dời đi tầm mắt.

Không biết người trước mắt chính là người trong giấc mộng, hay là hắn tự ngã vào trong hư vô mờ mịt.

*********

Đêm hôm đó, không ngoài dự liệu mà lại làm một giất mộng cổ quái, trong mộng lại chỉ có một mình hắn.

Hắn lạnh đến lợi hại, lại nhìn không rõ chính mình đang ở chỗ nào, trước mắt chỉ có một mảnh đỏ như máu, như là có thứ gì chảy xuống, che mờ đi đôi mắt.

Tay cùng chân đều bị trói buộc, không thể nhúc nhích, nếu không hắn nhất định sẽ phát cuồng.

Cho dù ở trong mộng, cảm giác đau đớn xuyên tim thực cốt kia vẫn cứ mãnh liệt như vậy, rõ ràng đến làm hắn cho rằng chính mình sẽ ngất xỉu.

"Trọng Minh!" Có người ở bên tai đau buồn tha thiết mà kêu hắn: "Còn một trăm mười lăm căn, ngươi có thể chịu đựng tiếp được sao?"

Xuyên qua mơ màng huyết sắc, có thứ gì ở trước mặt giống như ánh sáng vũ khí sắc bén.

Đúng rồi, đó là nhiếp nguyên thấu cốt đinh. (Nguyên văn: 摄元透骨钉。Đại khái là đóng đinh vào xương hay sao đó các đại gia, nô gia kiến thức hạn hẹp.)

Chính là...... Nhiếp nguyên thấu cốt đinh đến tột cùng là cái gì?

Hắn hốt hoảng giống như có thể nhớ tới cái gì, nhưng luôn là không rõ ràng, thật là quá đau.

"Cảnh Thần," hắn nghe được giọng nói của mình hơi thở thoi thóp, còn mang theo một tia vui mừng: "Sau khi ta chết, ngươi đăng cơ vi đế, không cần cô phụ đại gia."

Cảnh Thần ở bên tai hắn lên tiếng khóc rống: "Trọng Minh, y đã chết, người chết sao có thể sống lại? Ngươi không cần làm việc ngu ngốc!"

"Đừng khóc...... Này không phải việc ngu ngốc, chỉ cần...... Có thể làm ta có cơ hội tái kiến y một lần......"

Liễu Trọng Minh ở trong cơn ác mộng giãy giụa tỉnh táo lại, run rẩy, cơn đau trong ác mộng như là xuyên thấu lại đây, hắn cúi đầu nhìn cánh tay cùng trước ngực mình, vẫn cứ khống chế không được mà co rút.

Quá chân thật.

Chân thật đến hiện thực cũng trở nên dữ tợn đáng sợ, hắn sờ soạng cái trán đầy mồ hôi lạnh, ở trên mép giường ngơ ngẩn ngồi một lúc lâu, giương giọng kêu: "Người tới!"

Gã sai vặt gác đêm bên ngoài lập tức chạy chậm lại, ở ngoài cửa trả lời: "Thế tử gia."

Hắn trầm mặc một lát: "Đi đem Khúc Trầm Chu mang đến."

Sau khi ăn qua cơm chiều, Khúc Trầm Chu sớm đã nằm xuống, đang mơ mơ màng màng, bị người kêu dậy, dắt đến trước phòng ngủ.

"Thế tử gia, người đưa tới." Gã sai vặt giao việc, nghe bên trong phân phó, xoay người rời đi.

Khúc Trầm Chu một mình quỳ gối ngoài cửa, an tĩnh mà nhìn cửa phòng đóng chặt. Quỳ một đêm, với hắn mà nói không phải chuyện gì hiếm lạ, chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ quỳ gối ngoài cửa Trọng Minh.

Cửa rất nhanh mở ra, Liễu Trọng Minh khoác áo ngoài, ở trong ngạch cửa nhìn hắn.

Hắn hướng về người đã từng đối hắn như châu như bảo, người hắn yêu lại hận hắn đến tận xương, khấu đầu xuống: "Hạ nô Khúc Trầm Chu, bái kiến thế tử."

"Tiến vào." Liễu Trọng Minh xoay người đi vào bên trong, hướng vào xà-rông ra hiệu: "Nằm xuống."

Khúc Trầm Chu rũ mắt nhìn dưới mặt đất, chậm rãi theo qua, ngưỡng mặt nằm xuống.

"Ngươi hợp y mà ngủ?" (Bận nguyên quần áo mà ngủ) Liễu Trọng Minh nhíu mày hỏi.

Mồ hôi lạnh đã khô, hắn hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại, đặc biệt là sau khi nhìn thấy người này, cư nhiên càng chân thật mà ý thức được, chính mình đã thoát khỏi ác mộng.

Khúc Trầm Chu từ trên giường đứng dậy, trầm mặc không lên tiếng mà cởi ra áo ngoài, lại chậm rãi kéo ra trung y dây lưng.

Liễu Trọng Minh đang muốn nhấc chân quay về phòng trong, trong đáy mắt lại nhìn thấy y phục tuyết trắng từ đầu vai quấn băng gạc từ từ chảy xuống, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn.

"Ngươi làm gì!" Hắn gầm lên một tiếng.

Khúc Trầm Chu một tay đem trung y kéo ở trước ngực, lúc này mới giương mắt nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ Thế tử không phải...... Triệu ta thị tẩm?"

********

(Ở trên nô gia vừa dịch vừa chấm nước mắt, xuống đây cười muốn sặc nước. Thật sự thì ta cũng chưa đọc qua bản qt, thấy văn án thú vị nên quyết định dịch thôi nên không biết đầu đuôi ngọn ngành như thế nào, nhưng thương tiểu Khúc Ca quá...)

*************

Trong viện đồng hồ nước lơ lửng một chút, ánh mặt trời bắt đầu lướt qua tường cao, ánh sáng chiếu lên ven tường phía tây có mấy dây leo, buổi sáng còn tinh thần phấn chấn mà đọng lại giọt sương, lúc này đã cuộn lại dưới ánh mắt trời lên cao.

Trong không khí đã tràn đầy hương vị mùa hè.

Khúc Trầm Chu vẫn cứ ngồi ở bậc tháng ngoài cửa thư phòng, dựa lưng vào trụ hành lang, đem đôi tay hợp lại ở trong tay áo, khép nữa con mắt.

Mấy ngày nay, mỗi ngày của hắn đều trôi qua như vậy, cũng may mùa này cũng không lạnh, cho dù bị khóa ở ngoài cửa cũng không khó chịu đựng.

Hắn nhanh chóng tìm được một nơi hướng ánh nắng, giống như một con mèo lười, hưởng thụ ánh mặt trời.

Ngày đó sau khi Phương Vô Dạng rời đi, hỏi hắn câu nào cũng được trả lời, Liễu Trọng Minh cũng không có lại ép hỏi cái gì, chỉ là không biết vì cái gì, đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên không thể hiểu được mà gọi người đem hắn từ đông sương phòng dắt tới phòng ngủ.

Với thân phận trước mắt của hắn, nửa đêm bị chủ nhân kêu vào trong phòng, lại kêu hắn nằm xuống, cho dù biết Trọng Minh trước nay giữ mình trong sạch, hắn cũng nghĩ không ra còn có cái chuyện gì khác để làm.

Nhưng không nghĩ tới, hắn quần áo còn chưa có thoát xong, Trọng Minh liền rống hắn —— Cút, nổi giận đùng đùng mà trở về trong phòng.

Hắn sửng sốt nửa ngày, không biết có phải hay không thật sự muốn cút, liền ngồi ở trên mép xà-rông trong bóng tối, nghe tiếng hít thở trong phòng dần dần nặng nề ngủ say, nhịn không được cong cong khóe miệng.

Chỉ là lặng yên ngồi ở chỗ này, hắn liền cảm thấy, có lẽ ông trời đối hắn cũng không có khắc nghiệt như vậy.

Vốn tưởng rằng sau khi kết thúc mọi đau khổ, bất quá thay đổi một lần gặp mặt trên đoạn hồn đài, không nghĩ tới hắn còn có thể sống lại một lần, còn có thể lại cùng Trọng Minh khoảng cách gần như vậy, bốn phía đều là hơi thở quen thuộc.

Cho dù sẽ không giống đời trước thân mật khăng khít, cũng rất tốt.

Chỉ cần sẽ không có người phát hiện ra giá trị của hắn, chỉ cần lại không bị người lợi dụng, liền tốt.

Trước khi bị cơn buồn ngủ đánh úp, hắn cư nhiên hiện lên một ý tưởng có chút tính trẻ con —— sớm biết rằng còn có thể nhìn thấy - hắn cũng không cần phải ăn nhiều khổ như vậy, chi bằng lúc Trọng Minh chạy ra khỏi kinh thành, liền kết thúc tàn mệnh này.

*********(Chổ này tác giả muốn kể đến trong quá khứ kiếp trước, lúc Liễu gia bị diệt tộc, một mình Trọng Minh chạy thoát khỏi thành á mọi người, sẽ không cần ở trong cung đợi 10 năm chịu nhiều đau khổ, ta cũng là dịch rồi đọc mấy lần mới hiểu, sợ mọi người khó hiểu giống ta, hoặc là do ta chậm hiểu ^^.)

Gió ấm từ trên cao thổi qua, trên cây ngô đồng lay động rơi xuống vô số lục lạc, màu trắng hồng đan xen đong đưa làm người hoa mắt.

Một đóa hoa bị gió cuốn một đường, ục ục mà lăn đến bên dưới góc thềm đá, một nữa đài hoa chôn ở trong đất ẩm ướt, những cánh hoa cuộn tròn vẫn còn tươi nguyên.

Hắn duỗi tay nhặt lên, vỗ đi bùn đất dính trên mặt, hợp lại ở trong lòng bàn tay.

Cây ngô đồng lâu năm rất cao lớn, che đậy ánh mặt trời, trong cung không có loại cây ngô đồng, hắn cũng thật lâu chưa thấy qua hoa ngô đồng.

Hoa ở trong tay bị gió thổi tan mùi hương, hoặc là hoa ngô đồng vốn dĩ chính là mùi hương thanh đạm như vậy?

Khúc Trầm Chu mang theo một chút ý cười dựa vào trên trụ hành lang, như là còn có thể nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của người kia, thiếu niên giả vờ ổn trọng ra vẻ bình tĩnh mà đưa cho hắn hoa ngô đồng.

Ngoại trừ ép lại trong sách mấy cái, những bông hoa khác khô héo đều được hắn chôn, cuối cùng chỉ để lại một cái hộp bát bảo tinh xảo.

Thật muốn biết...... Trọng Minh sau khi mở ra cái hộp kia, nhìn thấy một hộp tràn đầy tro giấy, sẽ có biểu tình như thế nào?

Là sẽ nhớ rõ bộ dạng bọn họ đã từng niên thiếu, hay vẫn là sẽ càng thêm hận hắn.

************************

Chương 23 - Kiếp Số.

Liễu Trọng Minh cầm bút trong tay hồi lâu, cũng không ý thức được mình sau một lúc lâu đều không có đặt bút.

Từ góc độ này, khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người ngồi ở hành lang, hắn liên tục ở trong lòng nhắc nhở —— người trong mộng cũng không phải chính hắn, không cần bị lạc ở trong đó, lại nhịn không được đem mắt nhìn người nọ nhiều một chút.

Đêm qua sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, cảm giác lẻ loi trống trải đột nhiên bao trùm lên bóng tối yên tĩnh trong căn phòng, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Đây quả thực là một chuyện vô cùng buồn cười, hắn Liễu Trọng Minh cư nhiên sẽ sợ hãi ngủ một mình vào ban đêm.

Nhưng đêm dài, sự sợ hãi cùng mất mát quanh quẩn không tan đi, bỗng nhiên sinh ra chút ý niệm muốn có một người bồi bên mình.

Từ sau khi ca ca qua đời, hắn đã quen với việc ở một mình thời gian dài, chỉ là, thỉnh thoàng...... Muốn người bồi một chút, một chút liền ổn.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng không nghĩ tới người này không biết xấu hổ, thế mà không biết xấu hổ câu dẫn hắn! Nếu không phải hắn tự mình kiềm chế, hắn thật muốn một ngụm nuốt cái tai họa này.

Hắn nằm ở trong phòng, dựng lỗ tai nghe xiềng xích bên ngoài nhẹ nhàng vang lên vài tiếng, vốn tưởng rằng người nọ sẽ cùng chính mình nói chút gì, hoặc là sẽ mặt dày bò lên giường hắn, nhưng trong bóng đêm đen nhánh trước sau đều là yên lặng.

Người chờ không đến, bản thân thế nhưng bất tri bất giác ngủ quên, ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, liền công khóa buổi sáng đều đã quên làm.

Điều này cũng không phải chật vật nhất, Bạch Thạch Nham không biết nghe được Phương Vô Dạng nhai cái gì, bỏ thời gian chạy tới bên này xem náo nhiệt, kết quả đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Khúc Trầm Chu ngủ ở xà-rông.

Còn không đợi hắn kịp nhảy ra giải thích hai câu, Bạch Thạch Nham đã làm bộ làm tịch che lại đôi mắt bỏ chạy, trên nóc nhà còn có thể nghe được giọng nói đắc ý của Phương Vô Dạng —— ngươi xem ngươi xem, ta nói không sai đi.

Liễu Trọng Minh thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Khi đuổi theo ra cửa, hai vị bằng hữu đã chứng thực hắn diễm tình, nhanh như chớp chạy không thấy bóng.

Hắn tức giận đến ngực phập phồng, vừa quay đầu thấy Khúc Trầm Chu mắt buồn ngủ mê man ngồi dậy, tóc dài buông xuống quần áo thấp thoáng lỏng lẻo, không rõ nguyên do nhìn hắn, bên miệng muốn rít gào một từ "Cút" lại như thế nào cũng nói không nên lời, nghẹn đến mức thiếu chút nữa muốn nổ tung.

Thế tử gia sắc mặt từ lúc sáng sớm đã rất không tốt, hạ nhân ai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể phân phó xuống, đem Khúc Trầm Chu khóa ở ngoài cửa thư phòng, đều thức thời mà lui xuống.

Hắn biết bọn hạ nhân nghi hoặc cùng tò mò, hận không thể ngay lúc này viết thiên sách luận tới chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng ngẫm lại cách làm này thật giống như càng ngu xuẩn.

Cũng may người trong viện của hắn đều là một tay hắn chọn lựa dạy dỗ, cũng không phải hạng người lắm mồm, còn không đến mức truyền ra cái gì, sợ là sợ hai kẻ Bạch Thạch Nham kia không biết điểm dừng.

Cũng không phải bởi là vì bị hãm ở trong mộng, Liễu Trọng Minh an ủi chính mình, hắn chỉ là nghĩ muốn quan sát tiểu quái vật này một chút, đến tột cùng kỳ quặc ở chổ nào.

Sau đó, liền nhìn đến thân ảnh gầy yếu mỏng manh kia cong lưng, như là từ dưới bậc thang nhặt cái gì lên.

Hắn nhẹ nhàng buông bút, ở bên cửa sổ đứng đó một lúc lâu, đợi đến lúc đi ra ngoài, người ngồi bên ngoài bậc thang đã ngủ rồi, ôm ở trong ngực đôi tay dính bùn đất, hợp lại một đóa hoa ở trong gió hơi hơi rung động.

Khuôn mặt điềm tĩnh bình yên khi ngủ như một ma chú không thể diễn tả, làm Liễu Trọng Minh nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết khi nào sợi dây trước sau căng chặt từng chút từng chút thả lỏng ra.

Như là trở lại lúc đại ca còn ở, lúc hắn vẫn cứ có thể tùy hứng.

Trong viện thực an tĩnh, bọn hạ nhân đều biết khi nào mới có thể tới quấy rầy hắn, trong không khí chỉ có tiếng gió thoảng qua, một hai tiếng côn trùng kêu vang làm xung quanh càng có vẻ tĩnh mịch.

Hắn cũng ngồi xuống ở bậc thang, trên mặt đất nhặt lên đóa hoa ngô đồng bị gió thổi đến lăn qua lộn lại, cầm ở trong tay xoay xoay.

Không biết đã bao lâu rồi...... Không có thời gian thả lỏng yên bình như vậy.

Vu cổ chi thuật cũng được, người trong cung cũng được, hắn hiện tại cái gì đều không muốn suy xét, cứ cho là hắn tham luyến một khắc an nhàn này đi.

Thật an tĩnh.

Thật sự rất an tĩnh.

Khi mặt trời ngã về phía Tây, Liễu Trọng Minh bị người đánh thức, liếc mắt một cái nhìn thấy đó là cặp yêu đồng kia, đại kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, hướng cái cổ mảnh khảnh kia bóp lên.

Khúc Trầm Chu thấy hắn mở mắt, còn không có tới kịp lùi tay về, liền bị người ấn ngã ngưỡng mặt vào bậc thang.

Liễu Trọng Minh chưa bao giờ giống như vậy, ở trước mặt người lai lịch không rõ vô cùng đáng ngờ mà ngủ quên, càng đừng nói không hề phòng bị mà làm người dựa đến gần như vậy.

Hắn kinh hồn chưa định thở hổn hển, lạnh giọng quát hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

"Thế tử," Khúc Trầm Chu nỗ lực ngửa đầu, từ trong cổ bị bóp chặt phát ra giọng nói yếu ớt: "Mặt trời đã xuống núi, nếu tiếp tục ngủ nữa, sẽ cảm lạnh."

Lực đạo trong cổ họng dần dần giảm đi, hắn nhìn Liễu Trọng Minh ánh mắt tàn nhẫn dần dần thanh tỉnh trở lại, còn chưa kịp nói với hắn cái gì, liền chật vật vội vàng rời đi.

Ở chỗ này ngủ lạnh là một chuyện, nhưng hắn biết, hôm nay Trọng Minh còn có chuyện quan trọng đi làm.

Tuy rằng phân ra biệt viện ở riêng, nhưng Trọng Minh không có thành gia, còn không thể cùng hầu phủ phân gia, mỗi tháng đều có mấy ngày cố định trở về hầu phủ, cùng người nhà cùng nhau dùng bữa tối.

Ngôi nhà mà Trọng Minh đã từng chán ghét, chỉ có sau khi hoàn toàn mất đi, Trọng Minh mới ý thức được bọn họ có bao nhiêu quan trọng.

Như vậy không bằng thời điểm còn tồn tại, hảo hảo quý trọng.

Có thể cùng người nhà cùng nhau ăn cơm, điều này đối với Khúc Trầm Chu mà nói, là hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể chạm đến.

Hắn nhìn bóng dáng Liễu Trọng Minh vội vàng rời đi, lại rũ mắt nhìn hoa ngô đồng đã khô héo trong tay, khe khẽ thở dài.

Hóa ra căn bản không thể hoàn toàn thoát khỏi kiếp trước, hắn không thể đối với chuyện của Liễu Trọng Minh hờ hững thờ ơ, cũng không thể cùng Liễu Trọng Minh hình đồng lộ nhân. (Như người qua đường.)

Liễu Trọng Minh, có lẽ thật là kiếp số của hắn.

***********

Thời điểm Liễu Trọng Minh chạy về hầu phủ, trong phòng khách tiệc tối đã khai, ba người đều đang chờ hắn.

An Định hầu Liễu Duy Chính ngồi ghế trên, tuy tuổi đã cao, nhưng người hàng năm tu thân dưỡng tính, ôn hòa không tranh, thoạt nhìn cũng không già nua, mặt mày thanh đạm bình tĩnh, ẩn ẩn còn có chút bộ dáng thanh tú khi còn trẻ.

Chổ ngồi bên tay trái là phu nhân hắn, trong phủ chỉ có một vị chủ mẫu, cũng không có thị thiếp, nhưng giữa hai người trước sau nhàn nhạt, như gần như xa.

Liễu phu nhân đón nhi tử ngồi xuống, lại liên tục hỏi tình hình gần đây, An Định hầu liền không nói chuyện nữa.

Sau khi hắn chào hỏi cha mẹ mình, lại được tam đệ Liễu Thanh Trì thi lễ, mới lần lượt ngồi xuống.

An Định hầu đụng đũa trước, ba người còn lại mới bắt đầu động.

Gặp mặt theo lệ thường, cũng không có gì để nói, Liễu Thanh Trì ngoại trừ cùng hắn hàn huyên vài câu, liền trước sau yên lặng cúi đầu ăn cơm, giống như hắn ở cùng hay không cũng không có cái gì khác nhau.

Điều này làm hắn nhịn không được luôn nhớ tới thời điểm đại ca còn ở, cho đến khi không còn đại ca che chắn hết thảy những chuyện không thoải mái bên ngoài, hắn mới phát hiện, trong nhà hóa ra chi linh phá toái* như vậy, trong mắt mỗi người như là đều chỉ có chính mình.

*Chi linh phá toái: Tan tành, vụn vặt, vỡ nát, ở đây muốn nói rời rạc không đoàn kết, không thân thiết với nhau.

Ngay cả đệ đệ ngày trước cùng hắn cùng đại ca chơi đùa, cũng không còn thân thiết với hắn nữa.

Trên bàn ăn vẫn quạnh quẽ như thường ngày, phụ thân thỉnh thoảng hỏi vài câu công khóa, điều này làm cho Liễu Trọng Minh âm thầm hổ thẹn một chút.

Phụ thân tin tưởng hắn, cho nên cho phép hắn dọn ra biệt viện ở riêng, cứ cách mấy ngày đem công khóa làm tốt đưa về cho phụ thân xem qua, lần này tuy rằng phụ thân không biết hắn bỏ buổi học sáng, buổi chiều cũng ngủ, nhưng hắn khó tránh khỏi chột dạ.

Liễu phu nhân ngắt lời bọn họ, lải nhải vài lần không cho Liễu Duy Chính lại hỏi những câu cổ hủ này, Liễu Duy Chính không vui trách cứ vài lần, cũng không ngăn được Liễu phu nhân chen vào nói, liền trầm mặc xuống.

Liễu Thanh Trì nhanh chóng kết thúc bữa ăn, lạnh lùng ném xuống một câu, rời khỏi chổ ngồi: "Mẫu thân, việc học của nhị ca quan trọng hay là ăn mặc ấm lạnh quan trọng, người đến bây giờ còn chưa có minh bạch sao?"

Liễu phu nhân ở sau lưng hắn quăng chiếc đũa: "Cho ngươi đọc sách, chính là để người tới cùng ta tranh luận? Tiên sinh dạy các ngươi lấy chữ hiếu làm đầu, ngươi chính là hiếu như vậy?"

Liễu Thanh Trì người đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.

Liễu Trọng Minh yên lặng nhìn vị trí trống, tốc độ ăn nhanh hơn.

Trước nay đều là như thế này, trong lúc mẫu thân ngang ngược dong dài thì phụ thân trở nên trầm mặc, đệ đệ càng ngày càng khắc nghiệt, vị mẫu thân cường thế cũng vĩnh viễn không biết mấy đứa nhi tử muốn cái gì.

May mắn bản thân hắn còn có nơi để đi, cũng biết, phụ thân là bởi vì sao mới đồng ý cho hắn dọn ra biệt viện.

"Trọng Minh, mấy ngày mới trở về một lần, ăn nhiều một chút," Liễu phu nhân gắp đồ ăn bỏ vào bát cho hắn, vui vẻ ra mặt mà nhìn hắn ăn hết: "Vẫn là dọn về đây ở đi, nương cũng có thể chăm sóc tốt cho ngươi."

"Không được, bên kia rất tốt." Hắn nhàn nhạt mà đáp lời.

Liễu phu nhân cũng biết không nói động được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: "Sau khi ăn xong ăn chút sữa đông chưng đường đi, nương hôm nay làm riêng cho ngươi."

Đây là đồ ngọt Liễu Trọng Minh yêu thích, hắn gật gật đầu, không biết vì sao, lại ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.

"Đóng gói vào hộp đi, ta mang về ăn, muốn hai chén."

Lúc từ hầu phủ trở lại biệt viện, đã là giờ Tuất, trong viện đã thắp đèn lồng, đem từ cửa viện đến phòng ngủ chiếu sáng rõ.

Còn chưa tới cửa phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy quản gia đứng dưới hiên trong viện, trong tay nắm một cái xích sắt, một thân ảnh gầy nhỏ đang quỳ một bên quản gia.

"Thế tử gia," quản gia thấy hắn trở về, vội khom người hỏi: "Y nên đưa đi nơi nào?"

Liễu Trọng Minh đi vội vàng, không có dặn dò đưa Khúc Trầm Chu đi đâu, quản gia lưỡng lự, liền chỉ có thể ở chỗ này chờ.

"Y không có phòng?"

Mỗi lần chịu áp lực từ hầu phủ ra ngoài, Liễu Trọng Minh tâm tình đều sẽ giống như không tốt.

Quản gia không dám hỏi nhiều, vội đáp lời: "Dạ dạ, ta liền đưa hắn trở về."

"Chờ một chút," một chân đã bước qua ngạch cửa, Liễu Trọng Minh nhớ tới hộp đồ ăn trong tay, lại xoay người: "Ngươi đi về trước, cho hắn tiến vào."

Khúc Trầm Chu dời ánh mắt từ trên cái bóng trên mặt đất dời về phía cửa sáng ngời, dùng tay chống đỡ, gian nan đứng lên. Tuy nói loại chuyện này với hắn mà nói là chuyện thường ngày, nhưng quỳ lâu rồi, chân vẫn cứ bị tê không nghe sai sử.

Liễu Trọng Minh đứng ở cửa nhìn y lảo đảo đứng lên, vài bước xuống bậc thang, hướng y vươn tay ra: "Sau này ở biệt viện, miễn quỳ lễ."

Bàn tay quen thuộc trong trí nhớ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, Khúc Trầm Chu giống như bị cái gì hung hăng đấm vào, thân thể lung lay một chút, chưa kịp té ngã, liền bị người nhanh tay đỡ lấy.

Nhiệt độ của bàn tay siết chặt truyền đến, y cúi đầu, không dám để người nhìn thấy khóe mắt ửng hồng.

"Chiều nay, cũng nhờ ngươi đánh thức ta."

Liễu Trọng Minh chỉ vị trí cho Khúc Trầm Chu ngồi xuống, mới đưa hộp đồ ăn đặt ở trên bàn.

Hắn biết buổi chiều là do hắn mới tỉnh mơ hồ đại kinh tiểu quái (sợ lớn hãi nhỏ), ở trên đường đi đến hầu phủ, hắn luôn là nhịn không được hồi nhớ lại khi vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt kia.

Ôn nhu, thâm tình, bi thương, thống khổ......

Rất nhiều điều phức tạp rối rắm không thể miêu tả đều ở trong cái thoáng nhìn kia, chính là trong nháy mắt bọn họ nhìn nhau, mọi cảm xúc dâng trào như bị khóa chặt bởi một cánh cửa lớn đóng sầm lại.

Bị hắn ấn ngã xuống đất Khúc Trầm Chu lại khôi phục bộ dáng đạm mạc bình tĩnh trở lại, thậm chí sẽ không vì bản thân biện giải nửa câu.

Ánh mắt là không lừa được người, hắn cảm thấy nếu không có nhìn lầm, đối phương nhất định là quen biết hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro