Chương 24-25 - Xuân Tuyết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì y nói lời cảm tạ, Khúc Trầm Chu đứng lên, khom lưng xuống, trả lễ lại, lại lần nữa ngồi xuống.

"Đã ăn cơm chiều chưa?"

"Đã ăn." Bên này quản sự cũng không có khắt khe với hắn.

"Vậy vừa lúc, ta mang về chút sữa đông chưng đường, ăn xong lại trở về." Liễu Trọng Minh đem bát vẫn còn ấm nóng lấy ra, thời điểm đưa qua cái muỗng lại hỏi: "Thích ăn ngọt không?"

Khúc Trầm Chu do dự một chút, vẫn là tiếp nhận cái muỗng.

Không có ai sinh ra lại không yêu thích vị ngọt, đặc biệt đối với người như hắn vậy, ở Kỳ Thịnh Lâu một hai năm cũng không thấy được một chút ngọt, theo lý mà nói, hắn vốn nên thích đồ ngọt.

Nhưng kinh nghiệm trước đây làm thân thể hắn mãnh liệt mà kháng cự loại hương vị này, ít nhất ở đời trước, cho dù ở trong cung, hắn cũng chưa từng một lần ăn qua điểm tâm ngọt.

Liễu Trọng Minh lo tự mình cúi đầu ăn hai miếng, mới phát hiện hắn không có động cái muỗng: "Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần câu nệ như vậy."

"Không......" Khúc Trầm Chu nhẹ giọng trả lời: "Ta không ăn đồ ngọt."

"Không quen sao?" Liễu Trọng Minh đối với điều này tỏ vẻ không hiểu, đến người như Tam đệ lạnh như băng đối với đồ ngọt cũng không cự tuyệt: "Nếm thử xem, nương ta làm sữa đông chưng đường rất ngon."

Cái muỗng trong tay Khúc Trầm Chu chậm rãi cắt một miếng pho mát mềm, nếm một miếng nhỏ —— nói cũng phải, sống thêm một lần, hắn cũng nên thử vứt bỏ những thứ đã qua, thử lại một chút vị ngọt.

Pho mát theo đầu lưỡi ở trong miệng lăn lộn, vị ngọt mãnh liệt kích thích đến hai má khó chịu.

Hắn nhíu lại chân mày, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Liễu Trọng Minh mới vừa nhận thấy được hắn khác thường, còn không kịp dò hỏi, hắn đã đem mặt vặn qua một bên, đột nhiên nôn ra một ngụm.

Không chỉ sữa đông chưng đường mới vừa nuốt vào, liền cơm chiều cũng phun ra.

Liễu Trọng Minh sợ hãi, vội tiến lên một tay nâng thân thể hắn có chút diêu diêu dục trụy (run rẩy, lung lay sắp đổ), một bên gọi người tiến vào thu thập hỗn độn đầy đất.

"Sao lại thế này?" Y chưa từng gặp qua người đối với đồ ngọt có phản ứng lớn như vậy, hồ nghi từ trong bát kia nếm một muỗng, cùng với bát của hắn cũng không có cái gì bất đồng.

Khúc Trầm Chu ngực phập phồng không ngừng, cố nén miệng đầy ghê tởm, nhẹ giọng đáp: "Thực xin lỗi."

"Tại sao lại như vậy?" Liễu Trọng Minh truy vấn.

Trên người trước mặt này chổ quái dị càng lúc càng nhiều, y liền muốn tìm tòi đến tột cùng, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy chút bình tĩnh kia trong lúc lơ đãng bị xé rách, hắn đều nhịn không được đem người trước mắt chính là người ở trong giấc mộng.

Sau khi hạ nhân thu thập xong, đóng cửa lại lui xuống, phòng ngủ chỉ còn lại có hai người.

Khúc Trầm Chu rũ mắt nhìn bọn họ trong lúc lơ đãng nắm tay nhau, lui một bước, rút tay ra.

Rất nhiều chuyện giữa bọn họ liên quan đến kiếp trước ân oán dây dưa, tất nhiên là không thể nói ra. Thật có chút chuyện chỉ có liên quan đến một mình hắn, cũng không phải là bí mật gì.

Chỉ cần đối phương đi Kỳ Thịnh Lâu tùy tiện hỏi, ai cũng đều biết, đó là câu chuyện trong lâu rất nhiều người đem ra nói như một chuyện chê cười.

"Thế tử chớ trách, ta đây là...... Khi còn nhỏ bị bệnh."

Liễu Trọng Minh đưa cho hắn một chén nước, chờ nghe.

Hắn gật đầu cảm tạ, chậm rãi uống một ngụm, bình tĩnh trở lại.

Nhắc đến chuyện đã qua, hắn trong lòng bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng, giống như đang kể về chuyện cũ của một người khác.

"Ta mơ hồ nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, cũng từng thực thích ăn kẹo, sau lại có một ngày, cha ta nói chỉ mang một mình ta đi họp chợ, mua kẹo cho ta ăn."

Liễu Trọng Minh nghĩ tới tờ giấy Phương Vô Dạng lấy về, trong lòng căng thẳng.

"Cha ta mua cho ta một bao kẹo, sau đó bảo ta đi theo một người khác lên xe ngựa, nói sẽ đưa ta về nhà," Khúc Trầm Chu nhìn bóng dáng đong đưa trong chén trà, hơi hơi cong cong khóe miệng: "Sau đó ta đã bị bán cho Kỳ Thịnh Lâu."

Ngoại trừ chuyện này, những ký ức khác đều đã mơ hồ, hắn thậm chí không nhớ rõ dọc theo đường đi hắn đã khóc nháo giãy giụa như thế nào, chỉ nhớ rõ đã làm tan chảy một tay kẹo, khổ đến khó có thể nuốt xuống.

Từ đó về sau, hắn rốt cuộc ăn không ăn được thứ có vị ngọt.

Trong phòng nhất thời an tĩnh đến làm người hít thở không thông, hắn đem chén nước uống hết, mới làm dịu đi dự khó chịu trong yết hầu, áy náy nói: "Thực xin lỗi."

Sinh hoạt của Liễu Trọng Minh cách quá xa câu chuyện này, chỉ thấy được chính mình trong nhà quạnh quẽ áp lực, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có người ngay cả nhà cũng không có.

"Ngươi......" Khi mở miệng, hắn mới nghe được chính mình trong cổ họng khô khốc: "Ngươi hận cha mẹ ngươi không?"

"Hận sao?" Khúc Trầm Chu bình tĩnh nhìn y: "Chỉ có đối với người ở trong lòng quên không được, mới có yêu hận, đối với người xa lạ, cái gì đều chưa nói tới. Ta đến diện mạo bọn họ đều sớm đã quên, dĩ nhiên cũng chưa nói tới hận."

Lúc này chăm chú nhìn trong ánh mắt, trong ngắn ngủn mấy câu nói, mấy năm áp lực cùng buồn khổ đồng thời phá thành dâng lên ngập trời, lao về phía Liễu Trọng Minh, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ mà tản ra thối lui.

Y không biết nếu chính mình bị vây hãm ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng cả tinh thần lẫn thể xác như vậy, còn có thể bảo trì được bộ dáng thong dong như thế, nghĩ cũng không thể nghĩ rõ được, là hoàn cảnh như thế nào mới có thể đúc ra được một người như vậy.

Nhìn như tính trẻ con lại thành thục, nhìn như điên cuồng lại lý trí, nhìn như đơn thuần lại phức tạp, nhìn như hèn mọn lại cao ngạo lãnh đạm, nhìn như yếu ớt lại cứng cỏi.

Như là có thể nhìn thấu y, Khúc Trầm Chu mỉm cười một chút: "Thế tử, trên đời này mỗi người đều có nỗi khổ riêng, ấm lạnh tự biết. Trừ bỏ chính mình, không có ai có thể giúp được. Cho nên không cần tự oán tự ngải*, cũng không cần cảm thông người khác, cắn răng chịu đựng, luôn sẽ có lúc kết thúc."

*Tự oán tự ngải: Mặc cảm tội lỗi, ăn năng hối hận.

Có lẽ là đêm nay không khí rất phù hợp, có lẽ là hiếm hoi hai người lại một lần nữa có cơ hội ở chung, hắn không có lại cố tình bảo trì vẻ trầm mặc, cũng không có che giấu chính mình.

Những phiền não bối rối của Trọng Minh, trước đây hắn còn nhỏ không rõ, chỉ biết lệ thuộc ỷ lại vào Trọng Minh, nhắm mắt theo đuôi, lúc này lại so với ai đều thấy được rõ ràng.

Bàn tay trước đó nắm lấy hắn, làm hắn đang phủ phục ở bụi bặm dần dần đứng lên, cuối cùng đứng ở nơi tối cao cửu trọng môn khuấy động phong vân.

Vậy lúc này đây, hãy đển cho hắn dẫn dắt Trọng Minh ra khỏi tuổi thiến niên, bước ra khỏi sương mù, ngay cả khi chỉ có một chút cơ hội.

Liễu Trọng Minh như là bị lời này dẫn dắt nhập ma, ngơ ngẩn ngây người hồi lâu, nhất thời thế nhưng quên mất chính mình đang là An Định hầu Thế tử cao cao tại thượng, mà đối phương bất quá là một hạ nô hèn mọn.

Hắn thậm chí cảm thấy chính mình về tới khi còn nhỏ, bởi vì việc học không thuận, bực bội mà quăng ngã giấy bút, ca ca đem đồ vật nhặt trở lại cho hắn, ôn nhu mà xoa đầu hắn.

"Trọng Minh, không nên gấp gáp, làm từng chút." Ca ca tươi cười như là cảnh xuân tháng tư: "Vạn vật hữu tự, tĩnh đãi hoa khai,* những lời này ngươi hiện tại còn không hiểu, nhớ kỹ là được, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch."

*Vạn vật hữu tự, tĩnh đãi hoa khai: Vạn vật đều theo thứ tự của nó, yên lặng đợi đến một ngày hoa sẽ nở.

Nước mắt hắn theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, không nghĩ đi lau, thậm chí không có đi suy xét thân phận đối phương, vì cái gì sẽ nói ra những lời như vậy.

Đã rất lâu, lần đầu tiên có thể làm thống khổ trong lòng chảy ra, không hề ngạnh chống kiên cường, có loại nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.

Chỉ có lúc này hắn mới có thể nhớ tới, hắn cũng chỉ có mười bảy tuổi, vốn hẳn là tuổi của sự tùy hứng làm càn.

Khúc Trầm Chu cứ như vậy bồi hắn ngồi, nhìn nước mắt hắn lăn xuống từ từ khô cạn, mới đổ nước đưa qua.

"Cảm ơn thế tử hôm nay còn nghĩ mang về điểm tâm ngọt cho ta," thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, Khúc Trầm Chu mới đứng lên: "Trời đã khuya, thỉnh thế tử nghĩ ngơi sớm chút, hạ nô cáo lui."

"Không!" Thấy y muốn lui về phía sau, Liễu Trọng Minh không chút nghĩ ngợi, đột nhiên nhảy dựng lên, một phen dắt lấy xích sắt trên tay Khúc Trầm Chu: "Đừng đi!"

Người tuy rằng bị dắt lấy, hắn lại xấu hổ đến không biết nên nói cái gì.

Hiếm khi bộ dáng thất thố, nếu là Bạch Thạch Nham nhìn thấy, chỉ sợ không chỉ là đơn giản chê cười hắn như vậy, thậm chí sẽ lo lắng hắn có phải hay không thật sự mắc mưu, nhập ma.

"Đừng đi." Hắn cổ họng lăn lộn một chút, chỉ có thể lẩm bẩm mà lặp lại một lần.

Cũng không biết là bởi vì nước mắt đột nhiên rơi xuống nên trong lòng trống rỗng, cần một ít thứ khác tới bổ khuyết. Hay là bởi vì ban đêm an tĩnh như vậy, những cảnh trong mơ giống như chân thật không mời tự đến.

Khúc Trầm Chu không hỏi nhiều nguyên do, biết lắng nghe mà trở về ngồi xuống.

Một người như là quên mất kiếp trước kiếp này, một người như là quên mất trách nhiệm cùng hoài nghi, cứ như vậy, vô cùng an tĩnh, ai cũng không nói gì.

Dầu thắp dần dần thấy đáy, ánh lửa lấp lóe vài cái, trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm.

Ánh trăng như nước chiếu vào, vẫn luôn chiếu đến dưới chân hai người.

"Ánh trăng thật đẹp." Khúc Trầm Chu nhẹ nhàng tán thưởng một tiếng.

Có lẽ ông trời đối với hắn, thật sự không tệ.

__________________________________

Chương 25:  Dơ Bẩn

Vào ban đêm, Khúc Trầm Chu vẫn là ở tại gian ngoài xà-rông, thời điểm nằm xuống, đã qua giờ Sửu, Cả căn phòng chỉ có tiếng hít thở của Trọng Minh, hắn vẫn luôn thực an tâm, ngủ đến buổi trưa mới tỉnh lại.

Ngoài phòng ánh mặt trời trong trẻo, chiếu thẳng đến trước giường không xa, hắn ngơ ngác ngồi dậy nhìn trong chốc lát, mới phát hiện có chổ nào đó khác lạ.

Xích sắt trên tay chân đã được giải trừ, chỉ còn lại vòng nô lệ không cởi ra được, trên bàn đặt hộp đồ ăn tỏa ra hương thơm mê người cùng bình dược.

Sự ngăn cách cùng nghi kỵ giữa bọn họ giống như băng truyết trước mùa xuân, bị bóng đêm tối hôm qua hòa tan mỏng đi một tầng.

Khúc Trầm Chu trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đời trước hắn xé nát chính mình, vốn tưởng rằng cứ như vậy trả lại toàn thân tội nghiệt cùng tay đầy máu tanh, một đời này tham sống sợ chết cũng được, cũng không dám hy vọng xa vời cùng Trọng Minh lại có chút giao hảo.

Cố tình thế sự khó liệu, hắn liên tiếp một lòng tìm chết, trong bất tri bất giác lại một lần được ở cùng Trọng Minh khoảng cách gần như vậy.

Thoạt nhìn giống như giơ tay có thể với tới, trên thực tế lại như cách bởi biển núi.

Trọng Minh nhìn như thiếu niên thành thục nhưng kỳ thật ngây thơ, hắn lại như hoạt tử nhân đã lội qua máu lửa, không còn nữa phần ngây thơ của năm đó.

Nhưng loại ôn nhu cùng yên tĩnh này luôn là làm người muốn ngừng mà không được, coi như là một chút tham hoan cũng được, hắn thân bất do kỷ mà tham luyến loại ấm áp này.

Cho dù chỉ có được một lát, cho dù chỉ một thể giới nhỏ bé bị bao vây bởi bức tường này, cho dù một khi rời đi, liền vỡ tung như bọt nước, cái gì cũng không lưu lại.

Sau khi thu thập hết thảy thỏa đáng, hạ nhân đem hắn mang đi thư phòng.

Liễu Trọng Minh ở bên trong học bù lại bài vở ngày hôm qua thiết hụt, không cho hắn đi vào quấy rầy, cũng không khóa hắn lại giống như trước đây, chỉ cho hắn đi loanh quanh ở trong viện trước thư phòng.

Cây ngô đồng trong biệt viện vị trí vừa vặn, tuy rằng đã đâm rễ một nữa bên này trong viện, nhưng một nữa tán cây lại nghiêng về đến phía bên kia phòng ngủ.

Cứ như vậy, hai bên sân đều sẽ không bị che lại kín mít, cũng đều có thể thừa hưởng bóng mát dưới cây.

Khúc Trầm Chu chậm rãi đi dạo trong sân hai vòng, cuối cùng ở chỗ chân tường ngồi xuống, trên đỉnh đầu hoa ngô đồng một bên nở rộ một bên điêu tàn, trên mặt đất nhợt nhạt mà bày một tầng.

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây đong đưa loang lổ mà dừng ở trên người, không lạnh cũng không nóng.

Hắn đã rất lâu không có một ngày thanh thản như vậy, lúc đầu chỉ là thử đem hoa ngô đồng bên người thu thập lại, ở trước mặt hợp lại thành một đồi nhỏ.

Dần dần, lặp lại chuyện đơn giản như vậy cũng biến thành một loại vui sướng, hắn ngâm nga giai điệu quen thuộc, bắt đầu đem hoa xung quanh đều nhặt lại, đồi hoa càng ngày càng cao, hắn đi cũng càng ngày càng xa.

Hắn đuổi theo một bông hoa dưới đồi hoa bị gió cuốn đi, khi quay người lại, nhìn thấy một bàn tay duỗi ở trước mặt hắn, trên bàn tay nằm một đóa hoa ngô đồng.

"Thế tử."

Khúc Trầm Chu đang muốn uốn gối quỳ xuống, bị người giữ chặt.

"Miễn quỳ." Liễu Trọng Minh ra hiệu hắn đuổi kịp, đi tới chổ đồi hoa, cầm hoa trong tay ném xuống, mới hỏi: "Ngươi mới vừa rồi xướng cái khúc gì?"

Khúc Trầm Chu sửng sốt một chút, chính hắn còn không có ý thức được mình ngâm nga khúc gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn có thể thuận miệng ngâm ra khúc hẳn là cũng chỉ có một khúc như vậy.

"Hồi thế tử, là một giai điệu dân gian nhỏ mà thôi, không biết tên."

Liễu Trọng Minh không có mặt mũi nói mình đã xuyên qua cửa sổ nhìn hắn thật lâu, tuy rằng nghe không được đối phương ngâm nga cái gì, nhưng chỉ cần nhìn vào tốc độ nhẹ nhàng bước đi, thậm chí đều có thể cảm giác được một loại tự tại vui sướng.

"Có thể hay không xướng cho ta nghe?"

Khẩu khí này không phải mệnh lệnh, mà là thỉnh cầu, cũng không phải thái độ Liễu thế tử đối diện một người Hạ Nô nên có.

Trong nháy mắt, người đứng trước mặt Khúc Trầm Chu, phảng phất lại biến thành thiếu niên trước kia cố tự trấn định sự ngượng ngùng.

Hắn cẩn thận châm chước một lát, mới nhẹ giọng mở miệng: "Nhất canh cổ hưởng, tam nguyệt hoa khai, tử quy loạn đề, tiểu diêm phi yến, nhật nhật hoán đông phong. Hoán tẫn thiên nhai sắc, hoãn hoãn quy mạch thượng."

Tạm dịch: "Tiễng gõ canh một vang, tháng ba hoa nở, chim đỗ quyên khóc loạn, chim yến nhỏ trên mái nhà, ngày ngày gọi gió đông. Chân trời đã đổi màu, chậm rãi quay về đường ruộng."

Chỉ trong phút chốc, Liễu Trọng Minh sắc mặt tái nhợt, như bị sét đánh.

"Nhị canh cổ hưởng, họa bình nhàn triển, xuân mộng thu vân, túy biệt tây lâu, điểm điểm hựu hành hành. Hồng chúc vô hảo kế, tà nguyệt bán ỷ song."*

*Tạm dịch: "Tiếng gõ canh hai vang, bình phong nhẹ mở, giấc mộng xuân án mây thu, trong cơn say giã từ Tây lâu, từng câu từng chữ thành từng hàng. Nến đỏ cũng than không có cách nào, trăng nghiêng soi bên cửa sổ."

Câu: Xuân mộng thu vân bắt nguồn từ hai câu thơ trong bài thơ: Mộc Lan Hoa – Án Thù. "Trường ư xuân mộng kỷ đa thì? Tán tự thu vân vô mịch xứ." (Mộng xuân dài không biết bao lâu? Tiêu tan như áng mây thu biết đâu mà tìm.)

"Tam canh cổ hưởng, bách đại triều mộ, thủy lưu hoa tạ, nam bắc kỳ lộ, tổng bả xuân quang ngộ. Phong địch ly đình vãn, quân tự hướng tiêu tương."*

*Tạm dịch: "Tiếng gõ canh ba vang, hàng trăm thế hệ, dòng nước hoa tàn, nam bắc chia cách, luôn muốn nhìn lại cảnh xuân. Vài tiếng sáo gió vi vút ở đình ly biệt, quân đi tới sông Tiêu Tương.

Câu" Phong địch ly đình vãn, quân tự hướng tiêu tương. Xuất phát từ 2 câu trong bài thơ: Hoài thượng biệt hữu nhân – Trịnh Cốc. "Sổ thanh phong địch ly đình vãn, quân hướng Tiêu Tương, ngã hướng Tần." (Vài tiếng sáo gió vi vút ở đình ly biệt chiều xuân, quân đi tới sông Tiêu Tương, ta đi tới đất Tần.)

"Thế tử......" Khúc Trầm Chu dừng lại, nhìn Liễu Trọng Minh thần sắc kỳ lạ, trong lòng kinh ngạc, vội duỗi tay đi đỡ: "Ngài có phải hay không có nơi nào không thoải mái?"

Từ lúc còn rất nhỏ, khúc này đều là hắn chỉ xướng cho chính mình nghe, tự tin Trọng Minh không có khả năng nghe qua. Chính là đời trước, hắn nhớ lại lúc mình xướng cho Trọng Minh nghe, Trọng Minh cũng là kinh ngạc không hiểu được như thế này.

Lúc ấy, Trọng Minh đem hắn ôm rất chặt, ở bên tai thì thầm lặp đi lặp lại: "Trầm Chu nhi, ngươi là của ta......"

Hắn đã từng truy vấn ánh mắt kinh ngạc kia, Trọng Minh chỉ nói đến sinh nhật năm đó sẽ nói cho hắn, coi như một kinh hỉ, còn không chờ được đến lúc đó, dị biến đột nhiên xảy ra, từ đấy vĩnh viễn xa cách biển núi.

"Không có việc gì," Liễu Trọng Minh kiềm chế tim đập cuồng loạn trọng lồng ngực: "Ngươi...... Tiếp tục xướng."

"Tứ canh cổ hưởng, tôn tiền tửu lãnh, lan can phách biến, cao ca tương hầu, đa tình tự vô tình. Minh nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mang mang."

Tạm dịch: "Tiếng gõ canh bốn vang, trước chén rượu lạnh lẽo, vỗ lên lan can, hát vang chờ đợi, người đa tình giống như vô tình. Ngày mai rồi sẽ núi non xa cách, việc đời cả hai bên đều man mác không biết về đâu."

Câu: Minh nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mang mang. Xuất phát từ hai câu thơ trong bài thơ: Tặng Vệ bát xữ sĩ – Đỗ Phủ.

"Ngũ canh cổ hưởng," Khúc Trầm Chu trong lòng cũng có chút bất an, lại vẫn tiếp tục xướng: "Ngũ canh cổ hưởng, châu liêm tẫn thấp, tuyết mãn thiên sơn, vân ngưng vạn lí, phân phân sơn trung khách. Thống ẩm hữu biệt tràng, bất dụng tố ly thương."

Tạm dịch: Tiếng gõ canh năm vang lên, rèm châu ướt đẫm, tuyết rơi khắp núi trời, mây ngưng vạn dặm, lữ khách rối rít trong đám mây. Thống khoái ăn tiệc trước nay đều khắc có nguyên do, không cần giống thế tục mượn rượu kể ra cảm xúc biệt ly.

Hai câu: Thống ẩm hữu biệt tràng, bất dụng tố ly thương. Nằm trong bài thơ Nam Hương Tử - Tô Thức.

Liễu Trọng Minh không nói một lời, lảo đảo rời đi.

Một đêm này định sẵn không thể đi vào giấc ngủ.

Hắn không biết ở sau lưng Khúc Trầm Chu có phải hay không thật sự có người nào, lớn mật lại điên cuồng mà đem một người như Khúc Trầm Chu hoàn toàn không thích hợp làm mật thám đẩy đến bên người hắn.

Nếu thật sự có, như vậy người này so tất cả mọi người hiểu rõ mình, không khỏi thật là đáng sợ.

Không chỉ hiểu rõ nhược điểm cùng uy hiếp của hắn, đến bí mật trong lòng hắn cũng biết được rõ ràng như vậy, bao gồm cái khúc kia.

Ngoại trừ ca ca, hắn không có cùng với người thứ hai nói về giai điệu khúc kia, giai điệu kia mỗi một chỗ biến chuyển ngừng nghĩ, mỗi một chữ, tuyệt không có sai.

Không có người dạy hắn, bài hát này giống như là từ trong bụng mẹ sinh ra đã có, tuổi càng lớn lên, càng ngày càng rõ ràng, làm hắn cảm thấy chính mình giống như là một quái vật.

Hắn sợ hãi người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, chỉ cầu ca ca giúp.

Ca ca nghe hắn xướng qua một lần sau, vuốt đỉnh đầu hắn an ủi hắn

—— Vạn sự vận mệnh đều có an bài, không cần sợ hãi, hãy thử tiếp thu chính mình.

—— Khúc rất hay, chỉ là quá mức ưu thương, ở tuổi của ngươi lúc này còn chưa có lý giải được.

Dưới sự giải thích của ca ca, hắn mới biết được, đây là một bài ca ly biệt, người cất cao giọng xướng bài cáo biệt cho một người khác nghe.

Người nọ ở ngoài cửa chần chừ bồi hồi rất râu không rời đi, từ canh một đứng mãi cho tới canh năm, mới lưu luyến rời đi.

Có đôi khi, hắn cảm thấy chính mình giống như chính là người cất cao giọng hát cáo biệt người, lại nghĩ không ra, hắn đến tột cùng cáo biệt ai.

Sau này không còn ca ca, hắn cũng không đem tâm sự nới với người khác, ngay cả Bạch Thạch Nham cũng vậy.

Thạch Nham tuy rằng cùng hắn quan hệ thân thiết nhất, suy nghĩ bọn họ lại nhiều lúc bất đồng, sau từng có vài lần khắc khẩu, hắn liền ở rất nhiều chuyện không nói tới.

Có đôi khi, Thạch Nham với hắn càng giống một sự thúc đẩy, vì tương lai Liễu gia cùng Bạch gia, đốc thúc hắn tiến về phía trước.

Nhưng Khúc Trầm Chu, lại giống như ma quỷ mê hoặc nhân tâm, thương hại lại ôn nhu vuốt ve nơi mềm mại nhất của hắn, làm hắn trong lúc bất tri bất giác quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.

Lý trí cảnh giác nhượng bộ với mệt mỏi, hắn nghe gian ngoài truyền đến tiếng hít thở đều đều, trong bất tri bất giác từ từ ngủ, trong mộng đều là phấn bạch hoa. (Hoa trắng hồng)

Hắn bưng một giỏ hoa tràn đây hoa ngô đồng, thấp thỏm bất an nhìn người đối diện, cặp yêu đồng kia cười ra độ cong đẹp cực kỳ: "Ta thích hoa, cũng...... Thích ngươi."

Không biết có phải do cùng Khúc Trầm Chu sớm ngày ở chung mấy ngày này, cái loại giấc mộng này cư nhiên không làm người hãi hùng khiếp vía, hắn ở trong mộng trầm mê trong nụ cười kia, thậm chí không muốn tỉnh lại.

**************

Ngày kế tiếp, hai người vẫn luôn không mặn không nhạt mà sinh hoạt như vậy, giống như là ở chung rất nhiều năm, ai cũng không có đi đâm thủng tầng nghi hoặc cửa sổ giấy.

Vào ban ngày, Liễu Trọng Minh ở thư phòng đọc sách, hoặc là gặp khách, Khúc Trầm Chu liền ngồi ở trong sân, hoặc là ở phòng ngủ đọc sách.

Ngoại trừ không thể trả lời những vấn đề không thể nói ra ngoài, hắn dần dần không hề duy trì cố tình ngụy trang.

Sáng ngồi ưu nhã trong cung, trước khi ăn cơm quy củ vén tay áo rửa tay súc miệng, nói năng bình tĩnh, đều giống như gai nhọn sinh ra ở trên người hắn, làm Liễu Trọng Minh sẽ không lại cùng hắn dựa quá thân cận.

Tình huống lúc này không thể trốn thoát được, hắn e sợ bản thân lại sẽ giống như trước đây, đẩy Liễu Trọng Minh vào chổ vạn kiếp bất phục.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Liễu Trọng Minh bị gai nhọn này bức lui, hắn lại khó tránh khỏi trong miệng chua xót.

Cuộc sống này như mật đường khuấy hoàng liên, nuốt vào một ngụm, không thể phân biệt được đâu là đắng đâu là ngọt.

Sau khi màn đêm buông xuống, hai người ăn qua cơm chiều, cùng nhau trở lại phòng ngủ, có khi sẽ uống điểm trà nói chuyện một đêm, có khi một người canh giữ ở xà-rông một người ở trên giường trong phòng ngủ, làm chuyện riêng, thỉnh thoảng sẽ nói một câu.

Thời gian cứ như vậy, giống như là bởi vì đã đến giữa hè mà trở nên ôn nhu vô cùng.

Liễu Trọng Minh trước nay cho rằng chính mình là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại không nghĩ rằng đối phương so với hắn còn ít nói hơn, lúc hai người ở bên nhau, ngược lại hắn là người nói nhiều hơn một chút.

Không biết từ lúc nào, hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình tự nhiên mà kêu "Trầm Chu", mà đối phương cũng tự nhiên mà trả lời hắn như vậy, mới sợ hãi cảm thấy có chỗ nào không giống trước đây.

Đối phương giống như một đầm lầy tỏa ra mùi hương, hắn từng chút từng chút chìm xuống, không thể tự giải thoát được.

Hoa ngô đồng đã tàn, những chiếc lá tươi tốt mỗi ngày đều vô cùng buồn chán xào xạc ở trong không trung, Khúc Trầm Chu không có việc gì để làm, liền muốn mượn vài cuốn sách xem.

Hắn nhìn ra được Liễu Trọng Minh kinh ngạc, cũng biết đối phương kinh ngạc điều gì —— hắn giống như học trò của Trọng Minh, những thứ bọn họ thích thập phần tương tự nhau.

Ở dưới mái hiên lật sách hai ngày, hắn bị kêu vào trong thư phòng, Liễu Trọng Minh không giải thích cái gì, hắn cũng biết nguyên nhân.

Bởi vì ở dưới ánh mặt trời đọc sách, sẽ dễ bị hư mắt, đây cũng là điều trước đây hắn luôn bị phê bình.

"Một đôi mắt đẹp như vậy nếu bị hỏng thì quá đáng tiếc."

Cho nên Trọng Minh cũng không muốn hắn khóc nhiều, hắn thực nghe lời, sau này nhiều năm cũng không có khóc qua.

Khúc Trầm Chu lại lật một trang sách, không tự giác mà ngẩng đầu liếc về phía án thư, lại ngoài ý muốn cùng lúc đối diện ánh mắt đang nhìn mình, hai người đều cùng xấu hổ quay mặt đi.

May thay, tiếng bước chân của hạ nhân đánh vỡ sự xấu hổ.

Liễu Trọng Minh mở ra bái thiếp đưa qua, ra hiệu với người bên cạnh: "Dẫn hắn đi sương phòng."

Khúc Trầm Chu đứng lên, đi theo hạ nhân ra cửa.

Thời điểm mỗi lần có khách, y đều yêu cầu hắn lảng tránh một chút, chỉ là lúc này, hắn vừa mới tới kịp đi qua chỗ rẽ, liền nghe được thanh âm sảng khoái thanh tân nhợt nhạt cười nói: "Trọng Minh, thời điểm rất tốt, không đi ra ngoài một chút sao?"

Khúc Trầm Chu mười ngón cuộn tròn như chân gà, gắt gao bám ở trên tường, ở trong thanh âm này, run lên cầm cập.

Ở một bên góc tường, Liễu Trọng Minh đã bước xuống bậc thang, chắp tay cúi chào người tới: "Vương gia tới thật nhanh, ta còn đang định đi ra ngoài cửa nghênh đón."

"Trọng Minh, không cần khách khí như vậy."

Hai người vừa nói đùa vừa vào cửa, chỉ còn lại Khúc Trầm Chu nỗ lực dùng tay chống lên tường, mới không có làm bản thân mất khống chế.

Đây là giọng nói hắn cả đời đều không thể quên.

Lần cuối cùng nghe được giọng nói này, Trọng Minh đã đem kinh thành vây hơn nữa tháng, cửa cung lung lay sắp đổ, ở trong cung tràn đầy sợ hãi lo âu.

Ngoại trừ trong Quan Tinh Các.

Hắn cố gắng đỡ tường, rốt cuộc không có thể chống đỡ nỗi, từ từ quỳ gối xuống, liều mạng ôm lấy đầu.

Giống như đang cố bảo hộ chính mình, sau khi trọng sinh, rất nhiều ký ức cố tình bị khóa lại, giống như chỉ cần hắn không nghĩ tới, đoạn ký ức không thể chịu nỗi kia liền chưa từng xảy ra.

Nhưng hôm nay cánh cửa bị đóng chặt kia lại một lần nữa mở ra bởi thanh âm đáng sợ kia.

Hắn không thể không nhớ rõ.

Đau đến run rẩy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc vẫn đục bên tai.

*****

Hắn nhục nhã mở to mắt, nửa khuôn mặt đều giấu trong đệm giường thấm đẫm nước mắt, gắt gao cắn miếng vải bố ở trong miệng, không rên một tiếng mà nhìn ngăn tủ nơi xa.

Trong ngăn tủ là hộp bát bảo tinh xảo, chống đỡ treo thần thức hắn tỉnh táo.

Giống như thân thể bị xâm phạm bất quá là cái túi da chết.

Giọng nói ở sau lưng hắn như bị ong độc đốt, trọng nụ cười mang theo hận ý.

"Khúc Tư Thiên, Trọng Minh người ngươi tâm tâm niệm niệm ở cách đó không xa, muốn cho y nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi sao?"

"Y có biết ngươi còn có bộ dáng phóng đãng vậy hay không? Hắn so với trẫm càng quen thuộc thân thể của ngươi hơn sao?"

"Trẫm cùng Liễu Trọng Minh, ngươi thích người nào hơn?"

"Đúng rồi, ngươi hiện tại không thể nói chuyện."

Người nọ không chút nào thương tiếc mà lần lượt đem hắn va chạm trên đầu giường: "Ta cũng không dám cho ngươi nói chuyện, chỉ là ngươi đã biết nhiều bí mật như vậy, có thể có người nghe hay không?"

"Ngươi trăm phương ngàn kế hại ta, chẳng lẽ cho rằng Liễu Trọng Minh sẽ cảm tạ ngươi? Sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

"Ta nói cho ngươi, y sớm ở trước trận thề, phải dùng máu của ngươi Khúc Tư Thiên tế điện vong hồn, ngươi đoán y sẽ như thế nào đối với ngươi?"

"Ta sẽ thay ngươi hảo hảo nhìn, xem y sẽ đối với ngươi tội ác chồng chất cũng là ân nhân như thế nào."

Thanh âm kia trong niềm sung sướng cực độ thở hổn hễn, điên cuồng cười to.

"Ngươi nên cầu nguyện cho y, cầu nguyện y không dám đối ta như thế nào, nếu không ta sẽ làm y sống không bằng chết!"

*****

Khúc Trầm Chu ngồi xổm ngồi ở chân tường, cả người run rẩy, tiếng cười suồng sã kia như kịch độc thấm vào trong xương cốt, gặm cắn liên hồi.

Hắn đã từng dơ bẩn như thế nào, giống như bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy không thể thoát ra, nhưng ở tận sâu trong vũng bùn đen tối kia, mơ hồ còn có một âm thanh khác đang rít lên —— hắn không thể chết được, ác quỷ còn đang lượn lờ bên người Trọng Minh, hắn sao lại có thể cứ như vậy đi tìm chết!

Hắn đem một bàn tay nhét ở trong miệng gắt gao cắn, đau đớn cùng mùi tanh của máu khắc chế tiếng thét chói tai không buông tha hắn, nhưng cơn bóng đè do thanh âm này mang đến giống như dây đằng gắt gao quấn quanh hắn, hết thảy mọi thứ xung quanh hắn đều biến mất.

"Trầm Chu...... Trầm Chu......"

Trong mờ mịt vô hạn, có hình người ở trong đám mây gọi hắn, mới đầu chỉ là kêu tên của hắn, ngay sau đó bắt lấy đôi tay hắn đang báu víu trong tóc.

"Trầm Chu!"

Sau khi Liễu Trọng Minh tiễn khách đi, nghe hạ nhân nói tình huống bên này, nhưng không dự đoán được sẽ nhìn thấy Khúc Trầm Chu hoảng loạn vô thố như vậy.

Rõ ràng ở trong ấn tượng của hắn, đứa nhỏ này chỉ cần còn thanh tỉnh, liền trước sau thong dong bình tĩnh, sẽ không thất thố như vậy.

Ngay cả khi bị hắn cưỡng bách nâng lên trong ánh mắt đều mất đi thần thái, giống như đang tuyệt vọng trước cái chết.

Giống như chính bản thân đã từng đối mặt trước thi thể của ca ca, bị cuồng loạn tràn ngập, lại vô lực phát ra một chút thanh âm bi thống.

Hắn nhìn đôi yêu đồng đang thất thần, như là có thể nghe được giọng nói phía sau sự tuyệt vọng.

—— Cứu ta...... Cứu ta......

Có lẽ là trong đôi mắt sạch sẽ này hàm chứa quá nhiều cầu xin, Liễu Trọng Minh giống như bị một lưỡi dao sắc bén đột nhiên đâm xuyên qua tim, hốc mắt hồng thấu, cẩn thận vươn tay ra.

"Trầm Chu......"

Hắn cúi người xuống, đem thân thể đang có rúm thành một đoàn khóa lại trong lồng ngực, dưới ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân, đem người bế lên.

Công khóa trong thư phòng còn chờ hắn đi làm, nhưng khoảng thời gian sau đó hắn cái gì cũng không có làm, cái gì cũng không có hỏi, chỉ ôm tiểu thiếu niên như con thú nhỏ kinh hoảng ngồi ở trên giường, một bên chậm rãi lay động, một bên nhẹ nhàng ngâm nga.

"Canh một cổ vang, tháng ba hoa nở, chim đỗ quyên khóc loạn, chim yến nhỏ trên mái nhà, ngày ngày gọi gió đông. Chân trời đã đổi màu, chậm rãi về trên đường ruộng......"

Hắn không nghĩ ra được vì nguyên nhân gì.

Có lẽ đơn giản là đứa nhỏ này yêu cầu một cái ôm, mà hắn vừa lúc cũng nguyện ý cho.

Tác giả có lời muốn nói: Khúc này này thật lâu trước đây, Liễu Trọng Minh trước khi chết đã xướng cho Trầm Chu nghe để thay cho lời tiễn biệt Trầm Chu. Chuyện xưa sau này sẽ viết ở phần phiên ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro