Chương 1: Không ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ivyday_22
-----------------------------

Ninh Mông đột nhiên giật mình bừng tỉnh. Cô mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi trên lan can của một ngôi nhà, đôi chân thon thả ở giữa không trung đung đưa, gió thổi làm làn váy đỏ khẽ lay động, như là giây tiếp theo cô liền trực tiếp nhảy xuống .

Đưa mắt nhìn phía dưới có loại cảm giác hãi hùng, khiếp vía. Thân thể cô nháy mắt cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy trên lưng, hai tay nắm chặt thành lan can, không dám nhúc nhích.

Đây là đang nằm mơ đi ? Nhưng cảm giác không phải chân thật quá ư !

"Cô muốn làm gì?!"

Giọng nói trầm thấp làm người ta hít thở không thông ở phía sau lưng Ninh Mông vang lên, cô chậm rãi quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trên người mặc tây trang và đi giày da đứng cách đó không xa.

Ánh mắt anh lạnh lùng, thân hình cao lớn ẩn chứa cảm giác áp bách khó có thể miêu tả, hơi thở nguy hiểm làm cô không tự giác được rùng mình.

Ninh Mông sắp khóc. Cô cũng muốn biết chính mình đang làm gì. Rõ ràng đang ngủ ngon giấc trong phòng, như thế nào sau khi tỉnh dậy lại đi tới nơi này rồi ?

"Mông Mông, con ngàn vạn lần đừng làm việc ngu ngốc, Hoắc Bắc Thần đến rồi, con muốn làm gì hắn đều sẽ đáp ứng con......"

Nói chuyện chính là một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm đang đứng phía sau người đàn ông, ở chỗ anh không nhìn thấy hướng Ninh Mông nháy mắt một cái, mở miệng nhắc nhở: "Nhanh nói chuyện ly hôn đi !"

"Ly hôn?"
Ngữ khí người đàn ông không hề gợn sóng lộ ra hàn ý, mây đen như giăng đầy gương mặt anh làm người ta sởn tóc gáy.

Ninh Mông càng muốn khóc.

Cô là một cẩu độc thân yêu đương cũng chưa trải qua, ly hôn cái gì chứ?

Hơn nữa Hoắc Bắc Thần...... Cái tên này sao nghe có chút quen thuộc?

Đột nhiên những kí ức không thuộc về cô chen chúc như trùng ùa về trong đầu làm trước mắt cô biến thành màu đen, đại não giống như là muốn nổ tung. Một lát sau, thật vất vả hòa hoãn lại Ninh Mông kinh ngạc há to miệng.

Không phải chứ......Đây không phải là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết tổng tài cô đã xem tối hôm qua sao ?

Cô chỉ phun một câu tác giả rác rưởi, thế nhưng lại xuyên thành nữ phụ trùng tên trùng họ trong sách .

Cuốn tiểu thuyết này chính là con đường suôn sẻ nhưng não tàn của nữ chính Tô Điềm Điềm là một đóa hoa sen độc, ai trêu chọc cô ấy đều sẽ không có kết cục tốt.

Nữ chính xuất thân nghèo khó, cùng mẹ tái hôn tiến hào môn Ninh gia, mà trong sách Ninh Mông là thiên kim Ninh gia đối với cái đồ nhà quê này phi thường ghét bỏ, vì thế cô luôn châm chọc mỉa mai tìm mọi cách trêu chọc nữ chính.

Tô Điềm Điềm thề, nhất định phải làm Ninh Mông trả cái giá to lớn. Nhưng chồng Ninh Mông là Hoắc Bắc Thần thế lực khổng lồ, làm cô không dám xuống tay.

Cố tình Ninh Mông cùng Hoắc Bắc Thần là liên hôn gia tộc, không có tình cảm, cho nên mẹ Tô Điềm Điềm cũng chính là mẹ kế Ninh Mông xúi giục Ninh Mông lấy việc tự sát bức bách, cuối cùng cũng ly hôn.

Ai biết rằng tất cả những việc này đều là âm mưu của mẹ kế cùng nữ chính, không có cuộc hôn nhân này che chở, Ninh Mông liền bị trả thù một cách điên cuồng.

Hủy dung, tinh thần rối loạn, thê thảm cả đời.

Nhớ lại kết cục trong đầu, Ninh Mông rùng mình quyết định để không lặp lại bi kịch trong sách cô nhất định phải ôm chặt đùi lão công, nghịch chuyển nhân sinh!!

"Ai nói tôi muốn ly hôn?"

Âm thanh nghiêm túc vang lên, nói xong câu đó Ninh Mông lại lần nữa nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.

Hoàng hôn phía sau chiếu xuống bóng lưng anh, phác họa thân ảnh cao lớn, thon gầy trên mặt đất .

Hoắc Bắc Thần đứng ngược ánh sáng nhưng vẫn nổi bật đường cong quai hàm sắc bén, môi mỏng đỏ hồng, gò má tuấn mĩ, sau khi nghe cô nói ánh mắt anh hòa hoãn một ít lại vẫn như cũ lạnh như băng làm người ta không dám phớt lờ.

"Cái gì? Con không ly hôn?" Mẹ kế Tào Tuyết Hoa cau mày, khuôn mặt trang điểm dày nhăn lại, Ninh Mông nhìn đều sợ trên phấn trên mặt bà sẽ rớt xuống ."Con tự sát còn không phải là vì ly hôn?"

"Tôi không tự sát ." Ninh Mông phản bác.

"Vậy con ở sân thượng làm gì?"

Ninh Mông tay nắm lan can càng thêm dùng sức, thân thể không chịu khống chế run run: "Tôi nói tôi đang ngắm phong cảnh, các người tin không?"

"........"
-----------------------

Ivy: Chương đầu hơi ngắn nhỉ nhưng yên tâm chương sau sẽ dài hơn cho mọi người. :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro