Chương 11: Lời thề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ivyday22
-------------------------------
Hoắc Bắc Thần tay hơi dùng sức, Ninh Mông đã bị túm đến bên cạnh anh.

"Buông cô ấy ra !"

Đỗ Nhược hô một tiếng, vừa định xông lên đã bị Tề Sam nhẹ nhàng ngăn cản.

Tề Sam nhìn chằm chằm vào người đã khiến ông chủ bị đội nón xanh, xoa xoa cổ tay túm anh ta kéo sang một bên: "Nào đến đây, hai chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện về nhân sinh và mộng tưởng......"

Ninh Mông nhìn Tề Sam giống như đang một xách gà con, sau khi đem Đỗ Nhược xách đến đằng sau biển quảng cáo tiếp theo liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Nhược còn kèm theo âm thanh nắm tay nện trên người.

Thân thể của cô không chịu khống chế bắt đầu run run.

Trực tiếp như vậy sao?

Cô nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.

Người đàn ông mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt nhìn cô giống như là...... Đang nhìn một người chết?

Ninh Mông trong lòng lộp bộp vội vàng nói: "Lão công, anh nghe em nói, anh chính là nam thần đồng thời là ân nhân cứu mạng của em cho nên em không có khả năng coi trọng anh ta ! Huống chi thân thể Đỗ Nhược kia nhỏ bé yêu ớt , nơi nào so sánh được với anh- hùng vĩ hữu lực, cao lớn uy mãnh?"

Thấy Hoắc Bắc Thần không có một chút biến hóa, Ninh Mông tiếp tục: "Khí phách mười phần? Long tinh hổ mãnh? Còn có...... Còn có......"

Còn có cái gì nữa !

Cô đem tất cả những thành ngữ có thể nói đều nói hết rồi, nhưng cầu vồng rắm lần này sao lại không dùng được nữa rồi ?

Đang vắt hết óc suy nghĩ những từ ngữ ca ngợi, người đàn ông bỗng kéo cô đi về hướng bên cạnh.

Ninh Mông:???

A a a......

Trong sách nói Hoắc Bắc Thần giết người như nghóe, anh ta không phải là muốn tìm một nơi hẻo lánh rồi muốn cái mạng chó của cô sao? A phi! Là mệnh ti tiện chứ!

"Lão công, chuyện gì cũng từ từ, quân tử động khẩu không động thủ! Một người phong độ nhẹ nhàng, tài mạo song toàn, kinh tài tuyệt diễm, ôn tồn lễ độ như anh đối với một người nhỏ bé như em đây chắc chắn sẽ khoan dung rộng lượng đúng không? Giết em sẽ chỉ làm ô uế bàn tay ngọc của anh không phải sao......"

"Câm miệng." Hoắc Bắc Thần nghe không nổi nữa, lạnh lùng mở miệng.

"......"

Ninh Mông nghe lời ngậm miệng lại, lúc này mới phát hiện cô bị anh dẫn đến chỗ -- bồn rửa tay?

Hoắc Bắc Thần đem cô kéo đến trước bồn rửa tay, thân hình cao lớn đè nặng phía sau khiến cô không thể nhúc nhích, sau đó anh lấy một chai nước rửa tay đổ lên tay cô, mở vòi nước ra dùng sức bắt đầu xoa.

Ninh Mông:??

Cô nghiêng đầu, có thể thấy rõ ràng sườn mặt lạnh lùng của anh.

Mũi cao thẳng, hàm dưới căng chặt còn có khóe môi khẽ nhếch một độ cong. Cả gương mặt đều lộ rõ vẻ tức giận làm Ninh Mông thở mạnh cũng không dám.

Động tác rửa tay của anh phá lệ đặc biệt nghiêm túc, trong thô lỗ mang theo tỉ mỉ, mỗi một ngón tay từng khớp xương đều không bỏ qua.

Nhưng càng rửa sức lực anh càng lớn, hận không thể chà xát bỏ một tầng da trên tay cô.

Tay đứt ruột xót, Ninh Mông đau muốn rút tay mình về lại bị Hoắc Bắc Thần nắm chặt, giãy giụa không được, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, cô hô: "Đau đau đau......"

Lời này vừa nói ra, cảm xúc tàn bạo của anh giống như nước lũ khi vỡ đê, mãnh liệt trào ra!

Hoắc Bắc Thần dừng động tác rửa tay, chế trụ cằm Ninh Mông buộc cô nhìn thẳng anh.

Trong ánh mắt người đàn ông tất cả đều là sự thô bạo, anh lạnh lùng chậm rãi mở miệng nói bằng giọng trầm thấp: "Ninh Mông, có phải cô đã quên lời thề lúc trước rồi không?"

Ninh Mông cảm giác máu toàn thân trong nháy mắt vọt lên đỉnh đầu làm đại não cô trống rỗng.

Lời thề nào?

Một số kí ức của nguyên chủ cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết căn bản là không nhớ rõ chuyện này.

Nhưng bộ dáng của Hoắc Bắc Thần lúc này đã cho cô biết nếu cô dám hỏi câu "Lời thề gì ?", chỉ sợ sẽ bị anh trực tiếp bóp chết ngay tại chỗ..
----------------------------
Editor:
Ninh Mông: Tại sao trong tiểu thuyết, mỗi khi được anh nam nắm cằm đều sẽ là một cảnh hôn kịch liệt mà đến phiên cô được nắm cằm thì lại bị dọa sợ chứ.
Hoắc Bắc Thần: ...( nếu em muốn, sau này chúng ta có thể thử)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro