Chương 12: Không có lần sau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ivyday22
---------------------------------
Trong lòng Ninh Mông hiện lên vô số ý nghĩ, cô thử thăm dò mở miệng: “Em cùng Đỗ Nhược thật sự không có gì, em một chút cũng không thích anh ta……”

Ánh mắt Hoắc Bắc Thần vẫn hung tợn như cũ, không có một chút thay đổi.

Ninh Mông biết, câu trả lời này anh không hài lòng.

Cũng đúng.

Nguyên chủ nói chuyện yêu đương với nhiều người như vậy, Hoắc Bắc Thần chưa từng quá can thiệp, nếu chỉ là bạn trai cũ cũng không cần thiết phải tức giận thế này.

Trong lúc suy nghĩ, tay anh hơi dùng sức làm  cằm cô đều sắp bị bóp nát. Ninh Mông bị đau nước mắt lưng tròng, cái khó ló cái khôn cô mở miệng thề: “Xin lỗi, lần này là ngoài ý muốn, em bảo đảm sẽ không có lần sau đâu!”

Lực độ trên cằm đã giảm đi không ít, Ninh Mông chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Cô khẩn trương nhìn về phía Hoắc Bắc Thần, không ngừng cố gắng: “Con người đều có lúc sai lầm, lần này là em sơ xuất anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho em một lần đi,được không ?”

Không biết lời thề là gì, vậy trước tiên cứ nhận sai đã !

Hoắc Bắc Thần nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Ninh Mông tựa như đang suy xét mức độ đáng tin trong lời cô nói.

Trong khi Ninh Mông đang thấp thỏm bất an, anh rốt cuộc cũng buông cằm cô ra: “Không có lần sau.”

Ninh Mông như trút được gánh nặng, thật mạnh thở ra một hơi dài.

Ngẩng đầu thấy người đàn ông đang đợi câu trả lời của cô, lập tức gật đầu như băm tỏi: “Anh yên tâm, nếu có lần sau em..em..em đem đầu vặn xuống cho anh làm bóng đá !”

Sắc mặt Hoắc Bắc Thần cuối cùng cũng dịu bớt, buông cô ra.

Anh thong thả ung dung đem tay mình rửa sạch sẽ, lúc này mới đi ra ngoài.

Tề Sam chạy tới, kiêu ngạo nói: “Ông chủ, bên này tôi đã xử lí xong, bảo đảm tên tiểu tử thúi kia về sau thấy phu nhân liền quay đầu chạy !”

Ninh Mông vừa mới thở phào nhẹ nhõm: ????

Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt bầm dập của Đỗ Nhược ở đằng xa, đột nhiên cảm thấy chính mình chỉ bị kéo rửa sạch tay quả thực là nhặt về một cái mệnh!

Đánh người nhưng Hoắc Bắc Thần không hề có ý định giải thích, lập tức rời đi.

Tề Sam muốn đi theo, nhưng nghĩ gì lại hung ác nhìn về phía Ninh Mông: “Làm ra loại chuyện này, ngày mai tôi liền mang giấy thỏa thuận ly hôn tới tìm cô !”

Ninh Mông nhíu mày, tuyệt đối không được.

Cô mở miệng: “Tôi ngày mai không rảnh.”

Tề Sam: “……”

Cô lại bổ sung nói: “Tôi ngày mai không rảnh, ngày kia càng không rảnh, tương lai cũng không!”

Tề Sam: “……”

Bộ dáng nói lý của người phụ nữ này quả thực làm cậu nghiến răng nghiến lợi.

Tề Sam tức giận nhảy dựng lên: “Người phụ nữ ngu ngốc, cô cho rằng cô trốn tránh không ký tên là được sao? Nói cho cô biết, trên pháp luật quy định: Ở riêng hai năm, có thể đơn phương trực tiếp ly hôn!”

Ninh Mông nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch.

Sao cô có thể đem chuyện này quên mất chứ!

Tính toán, cô hai mươi tuổi gả cho Hoắc Bắc Thần tới hôm nay là 6 năm, Hoắc Bắc Thần đã có thể ly ba lần hôn!

Một loại cảm giác cấp bách lặng lẽ tới.

Nhìn thấy cô cuối cùng cũng sợ, Tề Sam cười nhạo một tiếng, lúc này mới thỏa mãn đuổi theo Hoắc Bắc Thần rời đi.

Sau khi gọi 120 hộ Đỗ Nhược, Ninh Mông mới rời đi.

Về đến nhà, nghĩ đến việc Đỗ Nhược gãy hai cái răng khi bị các y tá nâng lên xe cứu thương vẫn thều thào nói: “Môn môn, em in tâm, an..   te không..bỏ em.” ( phiên dịch: Mông Mông, em yên tâm, anh sẽ không từ bỏ em. )

Ninh Mông che mặt lại.

Vì sao nguyên chủ lại cùng lúc hẹn hò với mấy người bạn trai, Hoắc Bắc Thần đều không có ý kiến gì nhỉ ? Thế mà cô chỉ cùng một tên bạn trai cũ đã chia tay nắm tay, anh ta liền phản ứng lớn như vậy?

Chuyện này chắc hẳn phải có nguyên nhân?

Khẳng định cùng lời thề kia có quan hệ.

Nhưng cố tình cô lại không có đoạn ký ức đó, Ninh Mông chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng để tìm manh mối, khi cô tiến vào phòng để quần áo liền nhìn thấy……

--------------------------------------
Editor:
Hoắc Bắc Thần: tại sao vợ tôi lại nắm tay hắn ta, tôi còn chưa được nắm cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro